Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 361: Tan thành mây khói

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thấy tấm biển thánh khiết cao cao tại thượng đã đứng vững hàng trăm năm ầm ầm
đổ xuống. Ngay ở đây, bất kể là hồng học đại nho hay là tuấn kiệt trẻ tuổi đều
kinh hoàng, sợ tới mức cứng họng. Bốn chữ “ Ngọc Đức Tiên Phường” này, không
nghi ngờ gì nhiều năm đã thành cột chống của họ, hôm nay lại sụp đổ ngay dưới
tầm mắt. Cái loại cảm giác mất đi sức chống đỡ này, quả thật không ngôn ngữ
nào có thể hình dung ra được. Nhưng vị Lâm tướng quân kia cường hãn, đao
thương đại pháo chỉnh tề, quân binh từng đoàn vây quanh thánh phường, đối với
những thư sinh chăm chỉ đọc sách nhiều năm như bọn họ giờ mặt mũi sầu khổ, chỉ
đành thúc thủ vô sách (bó tay không có cách gì đối phó).

Tiêu Thanh Tuyền mặc dù biết phu quân mình muốn quyết liệt với thánh phường,
nhưng tới giờ phút này, trong lòng nàng cũng đầy tư vị khó nói, nhìn tấm biển
đổ thành tường tan vách nát, chỉ đành thở dài thật sâu.

Tĩnh An cư sĩ toàn thân run rẩy dữ dội, “Ọe” phun ra một ngụm máu tươi, đột
nhiên gào lên như phát điên:

– Đệ tử hộ phường của võ tông ở đâu?

– Đệ tử có mặt !

Một loạt tiếng quát chỉnh tề vang lên, từ trong đám người đi ra hơn mười nữ
tử, thân hình thướt tha, anh tư sáng rõ, hông đeo bảo kiếm, tiểu cô nương dẫn
đường cho Lâm Vãn Vinh cũng ở trong hàng người đó, đang len lén hướng Tiêu
Thanh Tuyền đưa mắt ra hiệu.

Tĩnh An cư sĩ dùng hết sức lực toàn thân, quát lớn:

– Tên Lâm Tam này làm nhục thánh phường ta, làm đứt huyết mạch chúng ta, hủy
cơ nghiệp ngàn năm của bổn phường ta trong phút chốc, bản viện chủ lệnh các
ngươi dùng hết sức lực giết chết Lâm Tam, không chết không ngừng.

Mấy nữ tử mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào, sợ sệt nhìn Tiêu
Thanh Tuyền, nhỏ giọng kêu lên:

– Sư tỷ…

Tiêu Thanh Tuyền bất đắc dĩ than:

– Các vị sư muội, ta và các muội cùng đọc sách học nghệ, tình như tay chân,
hôm nay thành cục diện này, thật sự là ta không muốn nhìn thấy. Giờ đây sư phó
hạ sơn chưa về, ta không dám tự tiện phát ra mệnh lệnh, nhưng lời vừa rồi phu
quân ta nói, tin rằng các vị tỷ muội đều đã nghe thấy, thánh phường đứng vững
ngàn năm, tuy có công tích, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không như ý người,
mong các vị sư muội suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định.

Hóa ra mấy người này đều là đệ tử của Ninh tiên tử, thấy bọn họ mỗi người
người đeo bảo kiếm, dáng vẻ như hoa như ngọc, Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đảm
nhiệm trọng trách hộ phường của Ngọc Đức Tiên Phướng lại toàn bộ rơi vào trên
người mấy tiểu cô nương này, còn lại đám tài tử đại nho đọc đầy thi thư kia
thì sức lại trói gà không chặt, thật đáng buồn! Đáng tiếc! Câu nói cũ thư sinh
làm lỡ việc nước, thật có đạo lý.

Tiểu cô nương Lý Hương Quân đứng ở cuối hàng rưng rưng nước mắt, nàng ta tuy
tuổi nhỏ nhất, nhưng xem ra cũng có chút chủ kiến, chợt chuyển sang Tĩnh An cư
sĩ, lớn tiếng hỏi:

– Xin hỏi viện chủ, người nói Lâm Tam hủy cơ nghiệp của thánh phường ta có
căn cứ không? Là hắn nói sai, hay là hắn làm sai? Hắn và sư tỷ ta thật lòng
yêu nhau, nào có gì sai? Thánh phường ta truyền thừa trăm năm nhân nghĩa đạo
đức, vì sao tới sư tỷ lại làm không được? Chẳng nhẽ như Lâm đại ca đó nói,
thánh phường ‘ hủy nhân đạo, tầm thiên đạo’ sao? Đệ tử không hiểu, xin viện
chủ điểm hóa.

– Đệ tử không hiểu, xin viện chủ điểm hóa!

Hơn mười đệ tử của Ninh tiên tử cùng quỳ xuống, hướng tới Tĩnh An cư sĩ mở
miệng cầu đạo. Những nữ tử này đều tuổi chưa đến mười tám, chính là lúc rực rỡ
nhất trong đời người, đối với việc nam nữ trong lòng vốn có mơ tưởng vô vùng
đẹp đẽ, chỉ vì quy củ của thánh phướng, mới phải khổ sở tự áp bức chính mình.
Hôm nay thấy Tiêu tiểu thư mà cả thánh phường đều sùng bái và yêu quý, vì
lương duyên trần thế mà muốn đối nghịch với cả thánh phường, tinh thần khí độ
ấy làm người ta bội phục, càng khiến cho đám cô nương trẻ xem như hình tượng
đáng noi gương. Lâm Tam nói một phen kinh thế hãi tục, khiến họ tưởng như được
nghe chính đạo. Lời của hắn làm những người trẻ tuổi của thánh phường trong
lòng được cảnh tỉnh, thân là người trong thế tục thiên đạo cùng nhân đạo, rốt
cuộc cái nào mới là điều mình cần?

Thấy Lý Hương Quân dẫn đầu cầu tình, lại thêm vào ơn dẫn đường của nàng, một
tiểu cô nương mười tuổi, không ngờ có can đảm và khí phách như thế, Lâm Vãn
Vinh nghe được thầm gật đầu. Tiêu tiểu thư vành mắt thấm ướt, khẽ nói:

– Sư muội đội với thiếp tình ý thân thiết, Lâm lang, nếu thật sự phải có xung
đột, chàng chớ làm bị thương những tỷ muội này của thiếp.

– Điều đó tất nhiên rồi, những vị sư muội này như hoa như ngọc, nếu bị thương
ở đâu, sau này không gả đi được, quả thật là không hay.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, Tiêu Thành Tuyền lườm hắn một cái, cười như không
cười.

– Ôi, không xong !

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới việc gì, vỗ gáy kêu. Tiêu tiểu thư vội hỏi:

– Làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh chỉ Lý Hương Quân nói:

– Vị tiểu sư muội này không phải tên là Lý Hương Quân chứ?

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, cười nói:

– Chàng lên núi chính là do muội ấy dẫn đường cơ mà, sao ngay cả tên của
người ta cũng không biết vậy?

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

– Muội ấy nói một lượt, ta cũng không chú ý lắm, nàng cũng biết, ta là người
luôn lãnh đạm, đối với cô bé nhỏ chẳng hề để ý.

Tiêu Thanh Tuyền sắc mặt không đổi, tự động bỏ qua câu phía sau của hắn.

– Lý Hương Quân, Lý Hương Quân, ta nói cái tên này sao quen tai như vậy.

Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay Tiếu tiểu thư lặng lẽ hỏi tiếp:

– Vị Hương Quân tiểu sư muội này, bây giờ có người yêu chưa?

Tiếu Thanh Tuyền gắt một tiếng, mặt đỏ lên:

– Đừng nói lung tung, muội ấy mới có hơn mười tuổi, làm gì có tình lang gì
chứ? Chàng cho rằng người ta đều vô lại như chàng cả sao?

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

– Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi. Thanh Tuyền, nếu nàng xem trọng vị tiểu sư muội
này, thì gặp phải bất kỳ nam tử họ Hầu nào, tốt nhất là lấy gậy đánh chết hắn
đi, miễn cho tiểu sư muội lỡ chuyện chung thân, nhớ kỹ, nhớ kỹ đó.

Tiêu tiểu thư không hiểu lời hắn nói, nhưng thấy thần sắc của hắn trịnh trọng,
không giống nói đùa, chỉ khẽ nhận lời. Cũng không biết hắn từ đâu ra lắm lời
dặn dò mập mờ như vậy.

Tĩnh An cư sĩ thấy đệ tử võ tông không ngờ tập thể phản kháng lại ý chỉ của
mình, mặt càng trắng bệch, ngón tay run run chỉ đám người Lý Hương Quân nói:

– Giỏi lắm, chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng muốn phản lại Ngọc Đức Tiên
Phường ta? Bản cư sĩ nói lại một lần, tức tốc giết chết Lâm Tam, không được
chần chừ.

– To gan! Mưu hại mệnh quan triều đình, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản phải
không?

Đỗ Tu Nguyên quát lớn, mấy ngàn binh sĩ cùng giơ đao lên, từng đoàn vây quanh
đám người võ tông, vô số cũng tiễn thủ giơ cung nhọn nhắm chuẩn vào đám người,
chỉ đợi một tiếng ra lệnh của Lâm Vãn Vinh, liền tắm máu thánh phường.

Chư vị đại nho sắc mặt trắng bệch, bọn họ viết chữ làm văn, ai ai cũng là cao
thủ, nhưng khi gặp phải đao thương chạm tới thân, lại một chút biện pháp cũng
không có.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, đi vài bước, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

– Ngọc Đức Tiên Phường, tự xưng tề thiên, ý đồ độc lập ngoài Đại Hoa, hơn nữa
tự gây dựng võ trang, nguy hại an toàn người khác, phá hỏng an định của Đại
Hoa, chỉ bằng vào hai điểm này, là đã có thể định Ngọc Đức Tiên Phường ngươi
tội mưu phản rồi.

– Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! (1)

Cư sĩ lớn tiếng nói:

– Môn nhân đệ tử Ngọc Đức Tiên Phường trải khắp thiên hạ, bọn họ sẽ không để
các ngươi làm xằng làm bậy thế này, cho dù tới trước mặt hoàng thượng, ta cũng
không sợ…

Hoàng thượng? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão ni cô ngươi đến chết vẫn còn chưa
tỉnh lại, sự tồn tại của cái phường nát gì đó này, rốt cuộc là ai uy hiếp. Hắn
vung tay lên, hai khẩu pháo dưới tay Đỗ Tu Nguyên cùng ầm ầm phát xạ, bắn tấm
biển thánh phường đằng xa nát tung trời, át đi tiếng gào thét của Tĩnh An cư
sĩ. Chúng nhân nhất tề biến sắc.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Ngọc Đức Tiên Phường tụ tập đánh nhau, tự mình lập hội, thuộc về tổ chức
phi pháp, ta sẽ báo lên hoàng thượng, ban cho tấn công và tiêu diệt. Các vị
hồng học đại nho, thanh niên tuấn kiệt đều là nhất thời bị dụ dỗ nên mới bị
lừa gạt, lấy nguyên tắc trị bệnh cứu người răn trước phạt sau, chỉ cần các vị
nhận ra được sai lầm của mình, viết thư ăn năn, ta sẽ cầu xin cho các vị ở
trước mặt hoàng thượng, mong thành thượng ân xá cho các người. Các vị xin cứ
tự tiện.

Hắn phất tay lên, binh sĩ thủ hạ của Đỗ Tu Nguyên đao thương nhoáng lên, kêu
choang choang, làm những tài tử đại nho kia từng người từng người kinh hãi run
rẩy, sắc mặt tái nhợt. Có mấy người len lén nhìn Tĩnh An cư sĩ, lại nhìn đám
binh sĩ hung mãnh như hung thần ác sát, cuối cùng run rẩy giơ tay lên, nói
nhỏ:

– Chúng ta hối lỗi.

Lâm Vãn Vinh vẫy tay, liền có binh sĩ bê lên bút giấy nghiên mực, mấy người
kia dùng bút như bay, đem quá trình mình gia nhập “ tổ chức phi pháp” Ngọc Đức
Tiên Phường trước trước sau viết tỉ mỉ, kể ra chỗ tội ác cực đại của “ Ngọc
Đức Tiên Phường,” bẻ cong chiếu lệnh đề tự của thái tổ, xúi bẩy thanh niên vô
tri, tự tiện kết đảng, nuôi dưỡng vũ trang riêng, tham ô hủ hóa hoành hành,
đàn áp đệ tử trẻ tuổi, không phục sự quản lý của triều đình, mưu hại mệnh quan
triều đình, đủ loại lời, không thể đếm hết, có thể nói đủ cả năm điều ác.

Lâm đại nhân nhận lấy xem một lần, chỉ thấy thư ăn năn kiêm cáo trạng này, bút
lực cứng cỏi, văn phong thanh thoát, đem tội của thánh phường bày ra tới tận
trời. Lâm đại nhân mặt mày hớn hở, đưa cho Từ tiểu thư bên cạnh, cảm khái nói:

– Té ra thánh phường lại cùng hung cực ác như thế, Từ tiểu thư, nàng xem xem,
mấy tội này kinh thiên động địa, khó viết hết lên giấy, ta chỉ nhìn một lần,
đã toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Ài, may mắn chúng ta tới kịp thời, cứu vớt vạn
dân khỏi nước lửa.

Từ Chỉ Tình nghe nhưng không nói gì, ngươi làm thế này gọi là bức cung, không
biết xấu hổ còn cổ xúy chính mình. Thấy đại nho tài tử đi ra ăn năn ngày càng
nhiều, thánh phường đã hoàn toàn phân hóa, lại liếc mắt qua đống cáo trạng ăn
năn trong tay ngày càng dày, Từ tiểu thư chỉ biết lắc đầu, khẽ thở dài một
tiếng, nếu không có uy bức của Lâm Tam, ai có thể nghĩ tới những hồng học đại
nho ngày thường đạo mạo trang nghiêm này, lại vô cùng mềm yếu như thế. Từ điểm
này mà nói, Lâm Tam có thể nói đã làm một việc rất tốt, những thư sinh cao cao
tại thượng này, thiếu sót thực tế, nhìn như lương đống quốc gia, nhưng đều là
tâm rỗng đầu gỗ.

Từ tiểu thư bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu than:

– Đúng là thư sinh cả trăm không dùng được một, tiền nhân sớm có lời dạy, tới
tận hôm nay ta mới hiểu rõ. Thử nghĩ những tài tử tuấn kiệt thánh phường bồi
dưỡng ra này, nếu tiền vào triều đường, làm trong triều cương, phụ tá triều
chính, không biết Đại Hoa ta sẽ thành cảnh tượng thế nào? Còn có thể mong bọn
họ thề chết kháng Hồ sao, suốt ngày chỉ biết đọc sách vở chết, khi yếu sợ
mạnh, chẳng trách người Hồ hiếp đáp chúng ta, ngay cả Đông Doanh nhỏ bé cũng
dám vuốt râu hổ của Đại Hoa ta.

Tiêu Thanh Tuyền nghe được thần sắc ảm đạm, yên lặng cúi đầu không nói, Lâm
Vãn Vinh lắc đầu, nói quá nhiều miệng rút gân rồi, chẳng thèm nói nữa.

Tường đổ người chạy, gặp phải Lâm Vãn Vinh thế mạnh, Ngọc Đức Tiên Phường đã
không còn uy nghiêm của ngày xưa, chúng đệ tử phân hóa thành hai cực, Tĩnh An
cư sĩ thế nào cũng không nghĩ tới. Ngọc Đức Tiên Phường vốn trên đỉnh phồn
hoa, vì sao gặp phải binh họa liền nhanh chóng ngói tán băng nát như thế, điều
này thật sự quá khó có thể tưởng tượng. Bà nộ hỏa công tâm, mái tóc sáng trắng
chớp mắt biến thành ảm đạm vô quang, trong ánh mắt không chút ánh sáng, máu
tưới khóe miệng lẳng lặng nhỏ xuống, ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt, liền giống
như hóa thành đá.

– Lâm Tam!

Tĩnh An cư sĩ đột nhiên mở miệng gọi.

– Cư sĩ, bà gọi ta sao?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt.

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt như tro tàn, gật đầu nói:

– Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ngọc Đức Tiên Phường ta đang đỉnh
thịnh, gặp phải binh họa, chớp mắt liền tan thành mây khói, không còn chút gì.

Vấn đề này rất khó trả lời, mặc dù Lâm Vãn Vinh tự nhận mình nhìn xa trông
rộng có thể biện luận tất cả, nhưng cũng không đáp nổi, chỉ dành cười khổ lắc
đầu:

– Cái này, ta cũng không hiểu rõ.

Tĩnh An cư sĩ thở dài ảm đạm, chợt khẽ nói:

– Thanh Tuyền, con tới đây.

– Viện chủ…

Tiêu tiểu thư rưng rưng nước mắt, vội chạy tới. Lâm Vãn Vinh quýnh lên, đang
muốn giữ lấy nàng. Từ Chỉ Tình lại ngăn hắn :

– Con người sắp chết, lời nói tốt lành. Ngươi yên tâm đi, cư sĩ sẽ không hại
Tiếu tiểu thư đâu.

– Cái này, cho con.

Tĩnh An cư sĩ chậm rãi đưa ra con cá gỗ giữ chặt trong tay mình vào tay Tiêu
Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

– Ái chà, lão bà bà này tặc tâm chưa chết, còn muốn kéo Thanh Tuyền đi làm
viện trưởng.

Từ tiểu thư lườm hắn nhéo mạnh lên tay, nói:

– Chớ nghĩ nhân tâm đều giảo hoạt giống như ngươi, theo ta thấy, cư sĩ đang
cứu Tiêu tiểu thư đấy.

Lâm Vãn Vinh nghe mà chả hiểu gì cả, chỉ thấy bên kia Tiêu tiểu thư lại kinh
hãi nói:

– Cư sĩ, người làm thế này …

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói:

– Con cá gỗ này là vận mệnh của con, đem nó đập nát, con sẽ không phải còn
phải chịu sự khổ sở của tam thông cổ nữa, hãy làm một cô gái tự do, cưới gả
cho người, sinh con dưỡng cái, không bị thiên đạo giam giữ, trở lại với vận
mệnh nhân đạo của con.

Từ tiểu thư quả nhiên không nói sai, ni cô bà bà này phản tỉnh rồi, Lâm Vãn
Vinh nghe được hai mắt sáng lên, nhìn chăm chăm vào con cá gỗ trong tay Thanh
Tuyền, hận không thể lập tức lao lên, đập nó nát tan tành.

Tiêu tiểu thư nước mắt rơi như mưa, nắm chặt lấy bàn tay khô gầy của Tĩnh An
cư sĩ, kêu thê lương:

– Cư sĩ…

Tĩnh An cư sĩ ho một trận, sắc mặt ửng hồng, tựa như thì thào tự nhủ:

– Thanh Tuyền, ta nhìn con từ nhỏ lớn lên. Ngay từ khi con còn ở trong tã, ta
đã mỗi ngày vì con tụng kinh niệm phật, lúc đó sư phó của ngươi còn là một
tiểu cô nương, rất nhiều chỗ còn chưa hiểu, ta phải đem con tới bên cạnh chiếu
cố. Ta tuy truy cầu thiên đạo, nhưng cũng là thân phàm, con người chẳng phải
cây cỏ, sao có thể vô tình. Lẳng lặng nhìn con mỗi ngày lớn lên, quả thực,
không ai cao hứng hơn ta. Trong vô số đệ tử Ngọc Đức Tiên Phường này, ta chỉ
đối xử với con như thế. Khụ , khụ ….

Tiêu tiểu thư im lặng rơi lệ, một câu cũng không nói ra được. Tĩnh An cư sĩ
sắc mặt ngày càng đỏ, nhãn thần tự như có chút sáng lên, cười khổ nói:

– Con thân phận cao quý, nhưng lại lưu lạc tới trong Ngọc Đức Tiên Phường
chúng ta, viện chủ đời trước nhìn trúng con, đã định sẵn con sẽ có kiếp nạn
này. Nếu nói việc duy nhất ta làm sai, chính là thúc giục con phát ra lời thể
khổ nạn kia. Nhưng như ta nói, vì truyền thừa hương hỏa trăm năm của thánh
phường, trừ một con đường này, ta không còn lựa chọn khác, ai ở vị trí của ta,
đều làm như thế. Con muốn trách ta, ta cũng không một lời oán thán.

Từ Chỉ Tình nghe được lắc đầu thở dài, nói:

– Cư sĩ nói không sai, ở vị trí của bà ta, không đi bức bách Tiêu tiểu thư
thì sẽ có một cô gái khác chịu khổ. Đây không phải là bà ta sai, Lâm Tam,
ngươi quá nhẫn tâm rồi.

Lý luận của nữ nhân thật hỗn loạn, lúc trước còn đang đồng tình với Thanh
Tuyền, chớp mắt một cái đã đi quan tâm cho cư sĩ lão bà rồi, dù sao ác nhân
đều là ta làm. Lâm Vãn Vinh chỉ cười hắc hắc, không hề nói gì.

:05(1): Chú thích :05(1):

*(1) » Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ « : * (dịch nghĩa theo tiếng Việt: – Đã muốn vu oan thì chẳng lo gì không tìm ra chứng cứ tội trạng.)

(2)Lý Hương Quân – Mỹ nhân Trung Hoa cổ.

Lý Hương Quân ‘ Tần Hoài Bát Diễm là người nỗi tiếng gan dạ và có nghĩa . Lý
Hương Quân lúc nào cũng mang cây quạt lụa kế bên mình , cây quạt màu trắng và
trên quạt có vẽ hình hoa đào màu sắc rất đẹp , bởi vậy được gọi là “Quạt Hoa
Đào ” . Hoa đào trên quạt là do Lý Hương Quân lấy máu tươi vẽ thành , trên
quạt có ghi khắc chuyện tình đau thương của cô ta và tình lang Hầu Phương
Thành . Và đó cũng là niềm hy vọng để Lý Hương Quân sống.

Tiêu Thanh Tuyền nức nở:

– Cư sĩ, con không trách người, nạn này là số mạng của Thanh Tuyền, giống như
con gặp phải Lâm lang, những điều đó đều là khổ nạn của con, con phải chấp
nhận.

Tĩnh An cư sĩ than:

– Ta tuy hao hết tâm sức truyền thừa hương hỏa của thánh phường, song đến đây
là hết, thánh phường tan thành mây khói trong tay ta, ta hổ thẹn với các vị tổ
tiên, dù tới Tây phương cực lạc, ta cũng không mặt mũi nào đi gặp họ. Tụ rồi
lại tán, đây vốn là đạo lý nhân loại, trái với thiên đạo, ta lại bận lòng như
thế, xem ra, thiên đạo kia, không phải loại người phàm tục như ta có thể truy
tầm.

Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên quay đầu lại nói:

– Lâm lang, chàng qua đây.

Lâm Vãn Vinh vội đi tới bên người nàng, Tiêu tiểu thư nắm lấy tay hắn, nhẹ
giọng nói với viện trưởng:

– Cư sĩ, người xem, đây là lang quân con lựa chọn. Chàng dạy con, người là
người phàm thế, sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục, phú quý khốn khổ, đều là
quyền lợi trời ban cho chúng ta, làm kiếp sống những người phàm chúng ta phải
thừa nhận. Thoát ly nhân đạo, truy cầu thiên đạo, chình là làm trái với trời.
Thanh Tuyền không muốn làm người thoát trần, con chỉ muốn làm một cô gái phàm
thế, cùng tướng quân ân ái, cùng chồng dạy con, sinh con dưỡng cái, tụ họp
cùng kiếp người. Xin viện chủ thành toàn.

Tĩnh An cư sĩ cẩn thận đánh giá Lâm Vãn Vinh, gật đầu nói:

– Thanh Tuyền, con cá tính kiên cường, có chủ kiến độc lập, so với ta năm đó
hơn rất nhiều. Lang quân mà con chọn này, không kỵ hình thức, là đứng đầu
trong loài người, xứng đôi với con, hiếm có, hiếm có.

Lâm Vãn Vinh hớn hở ra mặt nói:

– Cư sĩ bà bà, ta cũng không tốt như bà nói đâu.

Cư sĩ nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:

– Nhưng vị lang quân này của con ánh mắt dâm tà, sợ là loại vừa phong lưu lại
hạ lưu, sau này con phải trong coi hắn cho tốt, chớ để hắn tao đạp nữ tử đáng
thương trong phàm thế.

Lâm đại nhân sắc mặt xám xịt, lão thái thái này, đặt điều về ta trước mặt lão
bà của ta, thật đúng là ngang bướng tới chết. Hắn trong lòng căm tức, hầm hừ
không nói gì. Tiêu tiểu thư lại đa tạ ân đức:

– Đa tạ viện chủ có lời tốt lành. Lang quân này của con, con hiểu, sau này
nhất định quản giáo chàng thật tốt.

Tĩnh An cư sĩ gật gật đầu, thở gấp một hồi rồi nhìn bốn phía lo lắng nói:

– Ngọc Đức Tiên Phường tan rồi, ta là tội nhân thiên cổ. Nhưng chúng ta còn
có rất nhiều đệ tử nhỏ tuổi, bọn chúng cơm không nơi ăn, áo chẳng có chỗ tìm,
làm ta sao có thể yên tâm được.Thanh Tuyền, đại sự sinh kế của bọn chúng, ta
không có ai để gửi gắm, chỉ xin con chiếu cố thay.

Tiêu Thanh Tuyền vội gật đầu nói:

– Viện chủ yên tâm, Lâm lang của con túc trí đa mưu, chàng nhất định sẽ nghĩ
ra phương pháp an bài thỏa đáng cho nhưng đệ tử nhỏ tuổi này.

Tính An cư sĩ im lặng gật đầu, nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ nói:

– Lâm Tam. Ta ngăn trở ngươi và Thanh Tuyền như thế, ngươi có oán hận ta hay
không?

– Không thể nói là oán hận, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, nể ngươi giao ra cá gỗ, ta không đả kích ngươi nữa.

Tĩnh An cư sĩ ho kịch liệt, thở gấp yếu ớt nói:

– Thanh Tuyền thật may mắn, có được ngươi giúp nó. Nhưng, về ta mà nói, năm
đó, có ai từng giúp ta chứ? Nói tới cùng, ta và Thanh Tuyền cực khổ cũng giống
nhau.

Lâm Vãn Vinh im lặng, Từ tiểu thư nói không sai, cư sĩ viện chủ này cũng là kẻ
vô tội bị hại, nhưng rốt cuộc ai mới là bàn tay đen ở sau lưng làm ác đây.

– Lâm Tam, ngươi hãy tin ta.

Viện chủ đột nhiên nghẹn ngào, phun một ngụm máu tươi, thần quang hai mắt chợt
tiêu tan, hai giọt lệ lăn xuống bên má, nắm chặt tay hai người nói:

– Ta, không phải là kẻ ác ….

Nói được một hơi tận khí. Thân thể bà cứng đơ giữa trời, khí tức tiêu tán,
nhắm mắt qua đời.

Ta không phải kẻ ác ! Lâm Vãn Vinh lẩm nhẩm lại một lần, cười khổ không nói
gì.

– Viện chủ…

Tiêu Thanh Tuyền kêu một tiếng bi thương, ôm lấy thân thể bà, nước mắt lăn
xuống. Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, dịu
dàng nói:

– Thanh Tuyền, nàng đang có thai, quá buồn quá vui đối với đứa bé của chúng
ta không tốt đâu.

Tiêu Thanh Tuyền nước mắt tuôn như mưa nói:

– Lâm lang, viện chủ có ân dưỡng dục với thiếp, thiếp phải bái lạy bà!

Yêu cầu này không thể cự tuyệt, Lâm Vãn Vinh đỡ thân thể của nàng, Tiêu tiểu
thư quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu với Tĩnh An cư sĩ, Lâm Vãn Vinh cũng
lạy theo nàng, bất đắc dĩ nói:

– Cư sĩ, ta phải nói trước, ta bái lạy trưởng bối, không phải là bái lạy
thánh phường các ngươi. Lão nhân gia bà trên trời có linh thì đừng có hiểu
lầm.

Từ tiểu thư khẽ chọc hắn một cái, bực bội nói nói:

– Con người ngươi, sao không biết điều như vậy chứ.

Vốn có mấy vị đại nho còn đang kiên thủ, thấy cư sĩ về trời, nhất thời kinh
hãi, cũng mất đi điểm chống đỡ cuối cùng, thần sắc già nua, ảm đạm rơi lệ.
Những đệ tử của thánh phường thấy viện chủ qua đời, tức thì cùng quỳ xuống,
thất thanh khóc rống lên, ngay cả tiểu cô nương Lý Hương Quân vốn phản kháng
viện chủ cũng không ngoại lệ.

Từ tiểu thư hôm nay đi theo bên người Lâm Tam, chính mắt chứng kiến Ngọc Đức
Tiên Phường từ thịnh tới suy chỉ trong nháy mắt, trong lòng cảm khái vô cùng,
nắm lấy Lâm Vãn Vinh, lẩm bẩm nói:

– Lâm Tam, chúng ta có phải làm quá rồi hay không?

Lâm Vãn Vinh nói:

– Từ tiểu thư, nếu như nàng muốn đồng tình với đối thủ, vậy trước hết nghĩ
xem, nếu là chúng ta thất bại, sẽ có hậu quả gì.

Lời này một chút cũng không sai, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với
chính mình. Lâm Vãn Vinh nhìn về phía tấm biển nát tán loạn ở xa xa, thở dài:

– Nói thật, trận này hôm nay chúng ta tuy đã thắng, lại tìm về được Thanh
Tuyền, nhưng trong lòng ta lại trống rỗng.

– Tại sao?

Từ Chỉ Tình kỳ quái hỏi.

Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh, dịu dàng nói:

– Ý của Lâm lang là, trận này tuy thắng, nhưng là một trận thắng không có đối
thủ. Đúng không, phu quân?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Bỏ đi, việc này không hợp với phong cách của ta lắm. Chúng ta cứ nói chút
gì thoái mái là được rồi.

Từ tiểu thư nhíu mày, nhìn khắp bốn phía, lắc đầu cười khổ:

– Thoải mái? Thoải mái như thế nào? Chỉ nhìn đống hỗn loạn này thôi, sợ là
ngươi cũng không thoải mái nổi.

Ngọc Đức Tiên Phường gặp phải đột biến, viện chủ về cõi tiên, thánh phường suy
bại, kiến trúc mang tính tiêu chí kia cũng bị Lâm Vãn Vinh cho pháo bắn nát,
điều này cũng giống như phá hủy đi cột chống trong lòng tất cả mọi người, trên
núi dưới núi vang tiếng khóc lóc, những đại nho than vắn thở dài, những đệ tử
trẻ tuổi chưa ai trải qua sự tình khốc liệt như vậy, có mấy người yếu đuối,
sớm đã khóc rống lên.

Tiêu Thanh Tuyền thần sắc cũng có chút ảm đạm, thành phường loạn thành mức
này, nói ra cũng bắt nguồn từ mình, sự khổ sở trong lòng nàng không cần phải
nhắc đến.

– Lâm lang, chàng có biện pháp nào tốt, có thể ổn định tình thế, khiến các vị
sư huynh đệ tạm thời an tâm lại hay không?

Phá hỏng thì dễ, khiến thiết lại khó. Xem ra Ngọc Đức Tiên Phường này sụp đổ,
cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Ít nhất đống hỗn loạn lộn xộn này không ai thu
dọn. Mấy trăm mấy ngàn thư sinh tuấn kiệt lớn nhỏ này, vốn nắm lấy chén cơm
vàng Ngọc Đức Tiên Phường, nhưng hai phát pháo nổ, tiên phường đóng cửa, chén
cơm cũng vỡ, đám tài tử mất đi chỗ dựa. Mấy ngàn cái miệng há ra đều phải ăn
cơm. Từ tiểu thư nghĩ thông chỗ khó bên trong, liếc Lâm Vãn Vinh một cái, dịu
dàng nói:

– Những người này nếu không an bài tốt, sợ rằng sẽ thành nhân tố hỗn loạn.

Lâm Vãn Vinh gật gù, cười tủm tỉm:

– Lão bà, nàng mau cho ta chút động lực, hôn lên má ta một cái, thúc đẩy đầu
óc ta suy nghĩ cho tốt nào.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thanh Tuyền đỏ bừng, nàng lắc đầu nói:

– Để chàng chiếm tiện nghi, chàng liền không biết dừng, ta không mắc lừa
chàng đâu.

Từ Chỉ Tình nắm lấy thay Tiêu Thanh Tuyền cười:

– Vẫn là Tiêu tiểu thư hiểu hắn nhất, loại người này, không thể tử tế với hắn
được.

Tiêu Thanh Tuyền cười thản nhiên, lơ đễnh nói:

– Từ tiểu thư cũng rất hiểu chàng đó!

Từ tiểu thư vội quay đầu đi, sắc mặt đỏ bừng, không dám nói nữa. Lâm Vãn Vinh
cười lớn, Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, hừ nói:

– Chàng cũng đừng cười, có chuyện gì mau nói ra với thiếp, nếu đợi sau này
lôi ra, thiếp không thèm để ý tới chàng.

– Ta nghĩ biện pháp ngay, nghĩ biện pháp ngay đây.

Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầy đầu. Một câu này của bà cả, ngụ ý sâu xa, có thể nói
là nơi yên tính nghe thấy sấm rền, khiến trái tim hắn vọt lên thình thịch.

Thấy thủ đoạn của Tiêu tiểu thư, Từ Chỉ Tình tự than không bằng, trên đời này
xem như có một người trông coi được hắn rồi, nếu để hắn tiếp tục như liệt mã
tới khắp nơi gây loạn, cũng không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái nhà lành, cuối
cùng biến thành ngựa giống không hơn không kém. Nghĩ tới đây, Từ tiểu thư mặt
đỏ bừng, vội vàng nhìn quanh, tâm thần phân tán một chút.

– Sư tỷ….

Tiểu cô nương Lý Hương Quân đi đến bên người Tiêu Thanh Tuyền, hai mắt đẫm lệ
nhìn nàng, thần thái đau đớn đáng thương, vô cùng yếu đuối nói:

– Viện chủ không còn nữa, tiên phường không còn nữa. Sư phó lại không có mặt,
bọn muội làm sao bây giờ?

Tiểu cô nương này ở thời khắc khó khăn có thể ủng hộ Thanh Tuyền, phần tính ý
tặng than trong tuyết này, khiến người ta vô cùng cảm động. Lâm Vãn vinh vội
nói:

– Tiểu muội muội, không cần sợ, chúng ta sẽ bảo vệ muội.

Lý Hương Quân hừ một tiếng nói:

– Ta không cần ngươi bảo vệ, ngươi dẫn sư tỷ đi là được rồi, vì sao còn dùng
pháo bắn nát biển phường? Thánh phường chúng ta thành ra thế này, còn không
phải là đều nhờ ngươi ban tặng sao.

Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ. Lâm Vãn Vinh cười ha
hả, làm bộ không nghe thấy lời của cô bé. Tiêu Thành Tuyền nắm lấy tay Lý
Hương Quân, nhẹ nhàng nói:

– Tiểu sư muội, Lâm lang đang nghĩ biện pháp. Muội yên tâm, sư tỷ muội chúng
ta ở với nhau bao năm, các muội đối xử với ta tình thâm nghĩa trọng, ta tuyệt
sẽ không vứt bỏ các muội.

– Có rồi.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên vỗ tay, reo lên:

– Cái gì có rồi?

Tiểu cô nương Lý Hương Quân nói:

– Sư tỷ không phải sớm đã có em bé rồi sao?

Tiêu Thanh Tuyền ừm một tiếng, mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng bưng mặt. Từ Chỉ
Tình kéo tay Lý Hương Quân, cười hì hì nói:

– Tiểu muội muội, muội tuổi còn nhỏ, có những việt có thể biết, nhưng không
thể tùy tiện nói ra, lần sau nhớ kỹ nhé.

Tiêu tiểu thư mặc dù xinh đẹp cao quý, nghe thấy hai người chọc ghẹo, cũng
ngượng không chỗ trốn, chỉ đành kéo tay Lâm Vãn Vinh, dùng sức bấm xuống.

Ta nhịn ! Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

– Vấn đề an bài thống nhất cái tác phường này, ta thật ra đã nghĩ được biện
pháp, cũng không biết làm được hay không?

– Chàng đừng làm người ta hồi hộp nữa, mau nói đi.

Nghe tới chính sự, Tiêu Thành Tuyền nhịn sự xấu hổ, vội hỏi hắn.

Thấy ánh mắt của mấy nữ tử đều dừng ở trên người mình, Lâm Vãn Vinh cười hắc
hắc:

– Cái tác phường này, vốn không phải là địa phương lập hội thảo luận, kết
đảng mưu cầu riêng hay sao?

Tiêu Thanh Tuyền và Lý Hương Quân cùng hừ lên giận dữ. Tiêu tiểu thư gắt:

– Cái gì mà kết đảng mưu cầu riêng, sao chàng nói khó nghe như vậy? Phải là
dạy người đọc sách, truyền thụ học vấn chứ.

– Đúng, đúng, ý ta chính là như vậy, chỉ là cách nói không giống mà thôi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Nếu tác phường này vốn là diễn đàn thảo luận, vậy chúng ta dứt khoát đem nó
làm trường đại học. Tác phường vốn chuyên môn làm thơ viết văn, truyền thụ nho
đạo, chức năng như vậy quá đơn giản, cũng dễ làm cho đám tài tử kiêu sa, khiến
bọn họ dễ lâm bệnh thích cuộc sống an nhàn ngại lao động, thoát ly thực tế.
Không bằng chúng ta mở rộng nó, làm thành diễn đàn thảo luận cấp cao có đầy đủ
tất cả các loại.

– Diễn đàn cấp cao.

Mấy người nghe thấy cùng cả kinh, ngay cả Tiêu tiểu thư và Từ Chỉ Tình đều là
nhân vật có kiến thức vượt xa người thường, nghe được từ ngữ mới mẻ này, cũng
có chút không nắm được suy nghĩ sâu xa trong đó.

– Đúng, diễn đàn cao nhất.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Vốn nó chỉ có việc văn chương, chúng ta liền mở rộng ra, biến thành đại học
năm khoa văn công nông lý y, chuyên môn truyền thụ năm loại học vấn thông dụng
nhất này, đồng thời bỏ ra món tiền lớn, khen thưởng cho nhân tài kiệt xuất và
học vấn mới mẻ trong năm khoa học này. Định kỳ cử hành hội nghị học thuật,
thúc đẩy học tập, văn hóa phồn vinh của Đại Hoa cùng sự nghiệp khoa học kỹ
thuật. Rồi năm môn học tiến hành trao đổi đan xen, để giữa mọi người với nhau
có ảnh hưởng qua lại. Làm những tài tử cao cao tại thượng kia cũng biết chút
học vấn bên trong các môn công, nông ,lý ,y. Miễn trừ căn bệnh đóng cửa làm
xe, cũng tránh cho trăm năm sau xuất hiện một cái Ngọc Đức Tiên Phường thứ
hai.

Tiêu tiểu thư nghe thế gật đầu, thời thịnh hưng văn, thời loạn hưng võ. Đại
Hoa văn phong đỉnh thịnh, trong thịnh thế mọi thứ tựa như ổn cả, nhưng nguy
nan luôn sát ở bên, nếu không chú ý thực không ổn. Tư tưởng này của Lâm Vãn
Vinh, khi hai người quen biết nhau ở Kim Lăng, nàng đã sớm được nghe rồi,
nhưng không nghĩ tới hắn lại đề xuất ra môt ý tưởng vĩ đại như vậy, hơn nữa ý
tưởng này vừa hay lợi dụng đặc trưng của Ngọc Đức Tiên Phường, thật đúng là
một công đôi việc.

Từ tiểu thư nghe được vỗ tay, yêu kiều nói:

– Chủ ý này hay đó, Đại Hoa ta văn phong rất coi trọng, lý của vạn vật và cơ
giới lại không ai nghiên cứu. Nếu thực sự có thể thiết lập một diễn đàn này,
cùng với lấy trọng thưởng để khuyến khích, vậy thật là một việc vĩ đại, có thể
hiệu triệu vô số thợ thầy tài giỏi cùng tham gia vào đây. Trăm năm sau, trình
độ thợ nghề của Đại Hoa ta ắt sẽ vượt lên một bước. Lâm Tam, ngươi từ đâu nghĩ
ra cái chủ ý này thế?

– Ài, kỳ thực ta vẫn luôn là một cá nhân vĩ đại như vậy, chỉ là không giỏi
biểu đạt mà thôi.

Lâm Vãn Vinh cảm thán, nhưng thần sắc giữa mi lại không thể che dấu được sự
đắc ý.

Tiêu Thanh Tuyền cười khẽ:

– Chàng chớ nên đắc ý. Ý tưởng tuy hay, chỉ là đây vừa là hưng học đường, vừa
là làm diễn đàn, lại vừa thi hành trọng thưởng, cần lượng lớn bạc, số tiền này
từ đâu ra đây?

Từ Chỉ Tình lắc đầu cười, yêu kiều nói:

– Tiêu tiểu thư, vậy tiểu thư có điều không biết rồi. Vị lang quân này của
tiểu thư, vừa làm sản nghiệp lại vừa bán nước hoa, sau này Kim Lăng Tiêu gia
đều là của hắn. Hắn hiện tại ngay trong nhà đã có trăm vạn, chính đang tiến
lên tới ngàn vạn. Mấy lượng bạc này, hắn nào coi vào mắt chứ?

Nha đầu nhà ngươi đứng nói chuyện không đau eo sao? Bạc kia đều là tiền mồ hôi
nước mắt của ta, sao có thể nói tiêu là tiêu. Tiêu tiểu thư nghe được sắc mặt
trang trọng, nắm tay hắn nói:

– Lâm lang, có tiền cũng chớ tiêu bừa, phải tiết kiệm mới được…

Lâm Vãn Vinh nghe được thầm gật đầu. Đây mới là lão bà tốt, biết lòng người.
Còn đang đắc ý, liền nghe Tiêu tiểu thư nói tiếp:

– …… việc trường học lần này, chàng chỉ cần lấy ra mười vạn lượng được rồi,
nhiều hơn, một phân cũng không được .

Lâm Vãn Vinh khóc không ra nước mắt, mười vạn lượng bạc còn ít à, cũng có thể
mua được mấy ngàn tiểu nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp rồi, mỗi ngày đổi một người,
cũng có thể dùng được mười năm đó.

Thấy hắn bộ dạng mặt mũi nhăn nhó, Tiêu tiểu thư che miệng cười khẽ, ngón tay
dứ vào đầu hắn nói:

– Kêu chàng tiêu tiền, là thiếp muốn cho chàng một sự nhắc nhở, tiền kiếm
không dễ, bắt đầu tiêu là như nước chảy, chàng hiện giờ có nhà có cửa, nhưng
chớ phung phí quá độ. Việc học này cứ định trước như vậy, việc tiền thiếp sẽ
đi nghĩ chút biện pháp, trọng thưởng sau này, liền lấy danh Lâm gia ta, gọi là
Lâm thị học kim. Lang quân, chàng thấy thế nào?

– Hay, hay!

Lâm Vãn Vinh tất nhiên gật đầu, bà cả quả nhiên có phong phạm, vài câu nói nho
nhỏ đã quyết định việc này rồi. Hắn trong lòng cảm kích, giơ ngón cái lên nói:

– Được, vậy ta quyên trước con số này!

Từ tiểu thư sáng mắt lên, vội nói:

– Một vạn lượng?

Lâm Vãn Vinh lườm nàng, sưng sỉa nói tiếp:

– Một ngàn lượng! Một ngàn lượng này chia làm năm năm quyên tặng, mỗi năm hai
trăm lượng.

– Bủn xỉn!

Từ tiểu thư hừ một tiếng, hậm hực nói.

Tiêu Thanh Tuyền ngượng chín mặt, đột nhiên hôn lên mặt hắn một cái, dịu dàng
nói:

– Phu quân, đây là Thanh Tuyền đa tạ chàng chiếu cố những huynh đệ tỷ muội
này.

– Nên làm thôi, nên làm thôi. Thanh Tuyền, ta cũng đa tạ nàng chiêu cố cho
con của ta …

Lâm đại nhân mặt mang vẻ cười, đang muốn “cảm tạ” Tiêu tiểu thư thì bên kia,
Từ tiểu thư khuôn mặt đỏ bừng, răng trắng cắn chặt, nắm lấy hắn, hôn lên má
hắn như chuồn chuồn chấm nước, giọng nhỏ như muỗi nói:

– Lâm Tam, đa tạ ngươi đã đề xuất ra ý tưởng vĩ đại như vậy.

A, đây là chuyện gì? Hương thầm còn ở trên mặt, Lâm Vãn Vinh như ngây dại.

Tiêu tiểu thư đá vào chân hắn, khiến Lâm đại nhân đứng không vững, ngã mông
phệt xuống đất.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận