Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 360: pháo đả bài phường

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Từ đằng xa có mấy người đi đến, thân mặc trang phục áo bào xám, đi ở hai bên
là hai tiểu cô nương tuổi còn trẻ, tóc vấn cao, đầu gài trâm, dáng vẻ trang
nghiêm. Giữa hai người là một lão đạo cô ước chừng năm sáu chục tuổi, tóc
trắng bạc phơ, thần thái uy nghiêm. Ba người họ vừa tới nơi, ai ai cũng tỏ vẻ
thành kính, bái lạy hành lễ.

Cao cao phía sau bọn họ là một tấm biển, vừa rồi khi lên núi quá vội và cho
nên Lâm Vãn Vinh không chú ý lắm, lúc này mới ngó lại, thấy tấm biển kia hùng
tráng uy vũ, bên trên viết bốn chữ lớn tỏa ánh vàng lấp lánh “Ngọc Đức Tiên
Phường.“

Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn chăm chú, liền khẽ nhắc:

– Đó là nơi truyền thừa của thánh phường, là trung tâm của Ngọc Đức Tiên
Phường, người bình thường không thể vào được.

Trung tâm của Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh cười lạnh, trong lòng đã định
sẵn kế hoạch.

– Đệ tử Tiêu Thanh Tuyền, khấu kiến viện chủ.

Thấy đạo cô chậm rãi đi lại, Tiêu Thanh Tuyền thần sắc nghiêm chỉnh, uyển
chuyển muốn quỳ xuống. Lâm Vãn Vinh liền đỡ lấy thân thể nàng ngăn lại, âu yếm
nói:

– Nàng đang có thai, loại hoạt động vô vị này ít làm đi mới được. Trừ trời
đất cha mẹ ra sau này gặp ai cũng không cần lạy.

Tiêu Thanh Tuyền cười ngọt ngào, khẽ “ vâng” một tiếng. Vị viện chủ trang phục
đạo cô kia đi tới trước ba người, vừa khéo nghe thấy câu nói của hắn, đuôi mày
mang vẻ tức giận nói:

– Thanh Tuyền, đây chính là ác nhân xúi giục con sao? Bởi vì hắn mà tới ngay
cả lễ số con cũng không nhớ nữa ư?

– Lễ số? Lễ số gì?

Lâm Vãn Vinh giang tay ra cười:

– Đời người sống giữa trời đất, chỉ có công đạo cùng chính nghĩa mới là lễ số
lớn nhất. Ta và Thanh Tuyền thật lòng với nhau, nhưng lại bị đám ác nhân các
ngươi trăm phương ngăn trở, xin hỏi vị lão bà này, bà có hiểu lễ số ư?

Giữa lúc nói chuyện, những đại nho cùng các đệ tử của thánh phường đã tề tủ
tại bên người viện chủ. Dũng khí cũng lớn hơn rất nhiều. Viện trưởng tuyên đạo
hiệu rồi lạnh giọng nói:

– Giỏi cho một đứa trẻ còn bú mẹ, không ngờ dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn
làm hỏng cơ nghiệp trăm năm của thánh phường ta, ác tâm đáng giết. Bản cư sĩ
hôm nay phải dạy dỗ ngươi thật tốt.

– Thánh phường?

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

– Vị lão bà viện chủ này, đừng quá đem mình cường điệu hóa lên như thế chứ.
Bà tự xưng là thánh phường, xin hỏi thánh của các ngươi từ đâu ra?

Nghe hắn luôn mồm lão bà, chúng nhân Ngọc Đức Tiên Phường sớm đã tức giận điên
lên, viện chủ nhướng mi, đạo bào tung bay, ngạo nghễ nói:

– Từ thánh phường của ta, văn nhân mặc khách hay hồng học đại nho xuất hiện
mãi không hết, bọn họ thu góp năng lực cả đời, chú ý nhân sinh, đứng đầu luân
lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, danh tiếng thánh hiền, thiên hạ kính
ngưỡng.

– Hay cho một cái chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi
nước lửa.

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang:

– Đây đúng là lời nói buồn cười nhất mà ta từng nghe, cái thánh phường này
của các ngươi, quả nhiên không phải thánh bình thường đâu.

Viện chủ quát to:

– Cuồng đồ to gan, vì sao ngươi lại cười?

Lâm Vãn Vinh ngừng cười, khinh miệt hỏi:

– Này vị lão bà viện chủ, đạo hiệu của bà là gì?

Bên này lời chưa dứt, bên kia đã có người ồn ào:

– To gan, đạo hiệu của viện chủ ta, há tên hậu bối vô tri ngươi có thể hỏi
sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, người vừa nói té ra là Lý Phàn Long vừa rồi đánh
cá thua mình. Thấy Lâm Vãn Vinh cười tủm tỉm nhìn mình, Lý Phàn Long cũng
không biết làm sao trong lòng lại run lên, vội im tiếng không dám nói nữa.
Viện chủ xua tay, ngăn đệ tử nghị luận ở đằng sau, bình tĩnh trả lời:

– Đạo hiệu nói với ngươi thì đâu có gì, ta là đại viện chủ thứ mười bảy của
Ngọc Đức Tiên Phường, Tĩnh An cư sĩ.

– Tĩnh An cư sĩ?

Lâm Vãn Vinh gật gù nói:

– Tên đi ngược lại với việc làm, đáng tiếc cho một cái tên hay đã bị chà đạp.

– To gan …

Lý Phàn Long lại quát lên. Lâm Vãn Vinh tức giận chỉ tay vào mũi hắn:

– Ngươi mới to gan! Vi sư ở đây nói chuyện, nào đến lượt con khỉ ngươi xen
miệng vào.

Vừa rồi cùng Lâm Tam thi đấu mọi người đều chính mắt nhìn thấy, Lý Phàn Long
không thể phủ nhận được, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người lại bị Lâm
Tam chỉ mặt mắng chửi, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc đó, không thốt lên thành
lời.

Tĩnh An cư sĩ cả giận nói:

– Ngươi thật to gan, dám sỉ nhục ta!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Sao lại nói là sỉ nhục chứ? Cư sĩ tâm không tĩnh, thần không an, sao có thể
nhắc tới hai chữ Tĩnh An? Nói cái tên hay này bị chà đạp, thật một chút cũng
không oan uổng. Hai chữ thánh phường của các ngươi, đúng là trò cười lớn nhất
thiên hạ.

– Ngươi…

Tĩnh An cư sĩ tức giận nói :

– Không được buông lời phóng túng, sỉ nhục thánh phường của ta.

– Bà không phục à?

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

– Quan tâm nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, đây
đúng là câu nói đùa lớn bằng trời. Những lão gia công tử của cái thánh phường
các ngươi, tách rời quần chúng, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh ở trong
mắt các ngươi giống như rau cỏ, bằng vào các ngươi mà cũng dám nói lãnh tụ
muôn loài? Tiểu dân núi nghèo đất bạc, bọn họ mặt trời lên thức dậy, mặt trời
xuống thì nghỉ ngơi, dựa vào hai tay mình nuôi sống bản thân, há cần các ngươi
lãnh đạo, há cần các ngươi cứu vớt? Cho rằng dọc mấy quyển sách nát, liền có
thể sửa đổi giang sơn, khuếch trương văn tự sao? Không có ngàn ngàn vạn vạn
tiểu dân cày ruộng nạp thuế nuôi các ngươi, các ngươi chỉ là một đống phân lớn
trong nhà cầu. Ngươi lãnh đạo ai? Cứu vớt ai? Trừ các ngươi, các ngươi không
cứu vớt được ai đâu. Các ngươi tự khoe là thánh phường. Kỳ thực chỉ là ổ điếm
trên thanh lâu, mỗi ngày gãi tay ngắm vuốt dung nhan, thu hút ánh mắt của
người khác. Các ngươi cho rằng mình rất cao thượng sao? Còn mang tiếng thánh
hiền, vạn dân kính ngưỡng, ta nhổ vào, kính ngưỡng cái rắm ấy!

Lâm Vãn Vinh chửi tới sung sướng lâm li, thuận chân “bốp” một tiếng, đá vào
một hòn đá nhỏ, khiến nó bay lên, rơi ngay trước mặt viện chủ, làm mọi người
giật bắn mình.

– Ngươi, ngươi …

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt trắng bệch, người run lên, không nói được câu nào. “
Ngọc Đức Tiên Phường” sừng sững ngàn năm mà không đổ, thanh danh cường thịnh
không ai có thể so được, chưa bao giờ bị vũ nhục như thế này. Thiên hạ tuy
lớn, nhưng dám lấy pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường, trừ Lâm Tam ra, không còn
người thứ hai nữa.

Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam cả người sát khí đằng đằng, lửa giận ngút trời, thầm
kinh ngạc không thôi. Nàng thân mang trí tuệ lớn, đối với tư tưởng thân dân
trong lời nói của Lâm Tam cảm thấy thân thiết bội phần. Thiên hạ là thiên hạ
của vạn dân, dân chúng thân mang dũng khí và trí tuệ vô cùng, bọn họ mới chính
là chủ nhân chân chính của thế giới này. Bằng vào Ngọc Đức Tiên Phường cao cao
tại thượng, không biết khói lửa nhân gian, đâu ra đủ tư cách lãnh đạo bọn họ,
cứu vớt bọn họ?

Thấy bộ dạng khẳng khái mạnh mẽ của hắn, Tiêu Thanh Tuyền mắt nhòe lệ, mơ hồ
nhớ tới mùa thu năm ngoái lần đầu gặp hắn bên bờ hồ Huyền Vũ ở phủ Kim Lăng,
hắn cũng với cái bộ dạng này mà thu hút ánh mắt của mình. Tình này cảnh lúc
này khiến nàng phảng phất như trở lại thời gian hai người mới quen nhau, trong
lòng nàng dâng lên vạn loại nhu tình, nắm lấy tay hắn nhỏen miệng cười, như
trăm hoa đua nở, làm ánh sáng của đất trời đều bị che lấp.

Những lời này của Lâm Tam, như đạn pháo bắn mạnh lên người đám người Ngọc Đức
Tiên Phường, làm bọn họ trợn mắt há mồm, phản bác không được. Thấy bộ dạng Lâm
Tam uy phong lẫm liệt, hiên ngang lạnh lùng, xung quanh nhất thời trở lên yên
ắng lạ thường, không ai dám nói gì.

Thân hình Tĩnh An cư sĩ lay động mấy cái mới miễn cưỡng đứng vững lại, tức
giận nói:

– Mồm mép giỏi lắm, cơ nghiệp trăm năm của bổn phường ta, há có thể hoàn toàn
như ngươi nói, bản cư sĩ hôm nay cũng không thảo luận với ngươi đại sự vạn
chúng này, Tiêu Thanh Tuyền là đệ tử của bổn phường ta, chính là truyền nhân y
bát bổn phường đã chọn nhiều năm trước. Không ai được mang nó đi, đây là đạo
lý thông hành của thiên hạ, ngươi cũng không ngăn được.

Thấy Tĩnh An cư sĩ cũng không dám tự xưng” thánh phường” nữa, Từ Chỉ Tình cười
thầm, nhìn Lâm Vãn Vinh kính phục, dù thánh phường ngươi có ngang ngạnh hơn có
vô lý hơn, trước mặt Lâm Tam cứng mềm không sợ, cũng phải khom lưng xuống
thôi.

Lâm Vãn Vinh chửi mắng một phen, khí thế trấn áp chúng nhân, giờ nghe Tĩnh An
cư sĩ thế đã yếu, lại vẫn còn bướng, hắn lạnh lùng cười nói:

– Ta nói này lão bà viện chủ, Thanh Tuyền chỉ là một đệ tử của các ngươi mà
thôi, không phải là bán thân cho ngươi. Nàng cũng có quyền lợi kết hôn cưới
gả, sinh đẻ dạy đỗ con cái, ngươi ngăn trở như vậy mà còn dám nói đạo lý hay
sao?

Tĩnh An cư sĩ hừ một tiếng đáp:

– Nếu việc này xảy ra với đệ tử khác, ta tất nhiên sẽ không ngăn trở, chỉ có
Thanh Tuyền không được. Nó là truyền nhân cách đời mà viện lão viện chủ đời
trước trực tiếp chọn, việc liên quan đến đại nghiệp ngàn năm của bản phường,
ta tuyệt không thể thả nó đi. Hơn nữa huống chi năm xưa nó đã có lời thề, muốn
loại bỏ tình dục nhân gian. Kết tóc tu hành, đem tinh thần Ngọc Đức Tiên
Phường phát dương quang đại. Nhân vô tín bất lập (1). Sao có thể nói quên là
quên.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Đây là quy củ chó má gì vậy, thật quá vô nhân đạo. Cho dù là Thanh Tuyền
muốn làm viện chủ cũng chẳng cần loại bỏ tình dục thế nhân đi làm ni cô. Ta
thấy thánh phường các ngươi không bằng cải tổ một chút, văn tông biến thành bộ
văn hóa sự nghiệp, võ tông biến thành câu lạc bộ đấu vật, thành phường cải tổ
thành công ty tập đoàn, do Thanh Tuyền đảm nhiệm ghế chủ tịch, ta làm lão công
của chủ tịch. Như vậy mọi người hai phía không cản trở lẫn nhau, lưỡng toàn kỳ
mỹ, thật tốt biết bao.

Tĩnh An cư sĩ phất tay áo, giọng tức giận:

– Nói năng lung tung, vậy còn thành thể thống gì nữa. Viện chủ các đời trước
của bản phường đều là các bậc trí sĩ cao thâm mạc trắc, vì cơ nghiệp của bản
phường cam nguyện vứt bỏ tình dục nhân gian, truy cầu thiên đạo. Một lòng duy
trì Ngọc Đức Tiên Phường, chỉ có như thế, mới có được sự ủng hộ của chúng đệ
tử.

– Truy cầu thiên đạo?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

– Người trong thế gian, vui buồn hạnh phúc đều là quyền lợi trời sinh người
ta được hưởng, bà bằng vào cái gì mà cướp đoạt? Có nhân đạo mà không biết
hưởng thụ, lại kêu người phàm thế làm việc nghịch thiên, đi truy cầu thiên đạo
hư vô mờ mịt, Ngọc Đức Tiên Phường ngươi tu đạo như vậy sao? Theo thiên đạo,
hủy nhân đạo, người thiên hạ ai chấp nhận các ngươi? Các ngươi bức bách Thanh
Tuyền đi làm việc mà nàng không muốn, đó gọi là mong muốn cá nhân của cái rắm
phường các ngươi, hết lần này tới lần khác còn nói là rất đại công vô tư, rất
cao thượng. Đúng là loại tính cách vô tri điển hình. Đáng cười, thật đáng cười
!

Từ Chỉ Tình nghe thế phấn khích khen hay, Lâm Tam nói đúng chỗ yếu hại, vạch
trần tấm khăn cao thượng thánh khiết che trên “Ngọc Đức Tiên Phương”. Tiêu
Thanh Tuyền mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, dịu dàng nói:

– Phu nhân, Thanh Tuyền không cầu thiên đạo, chỉ nguyện cùng chàng đời đời
kiếp kiếp tìm đạo nhân luân!

– Phải đó, phải đó!

Lâm Vãn Vinh vội gật đầu, đùa cợt bên tai nàng:

– Đạo nhân luân, đỉnh cao chính là tình cảm phu thê thân mật, thật sự rất
thần thánh. Ở trên con đường lớn học thuật này ta luôn cần cù không mệt, khắc
khổ luyện tập, hảo lão bà, đợi làm xong việc ở bên này, chúng ta cẩn thận tìm
hiểu tốt hơn một chút nhé.

Tiêu tiểu thư khẽ hứ một tiếng, sắt mặt như tấm lụa đào, đánh lên người hắn,
hai người nhu tình mật ý, quả khiến người khác không khỏi đố kỵ.

Nghe Lâm Vãn Vinh nói những lời này, một lớp đệ tử tuổi trẻ của thánh phường
không khỏi động lòng. “ Theo thiên đạo, hủy nhân đạo.” Những từ này thực có
thể chấn động cả người điếc, khiến cho người ta có một loại cảm giác được nghe
chính đạo, đầu óc mê tối trong phút chốc sáng sủa. Chúng nhân ngươi nhìn ta,
ta nhìn ngươi, thì thầm bàn tán.

Tĩnh An cư sĩ thấy tình hình có chút tuột khỏi tầm không chế, vội quát át đi:

– Nhân vô tín bất lập. Mặc cho ngươi nói ngàn vạn lời, Thanh Tuyền năm đó lập
lời thề, đó là việc thiên chân vạn xác. Thanh Tuyền, ngươi có thừa nhận không?

Tiêu Thanh Tuyền băng cơ ngạo cốt, tiết khí có thể so với bậc mày râu, làm sao
phủ nhận việc này, thản nhiên gật đầu, thân sắc điềm đạm:

– Viện chủ nói không sai, Thanh Tuyền năm đó đích xác có thề như vậy. Việc
ngày hôm nay, đúng là Thanh Tuyền phản bộ lời thề năm xưa, Thanh Tuyền cam
nguyện tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào.

Lâm Vãn Vinh biết tính tình của Tiêu tiểu thư nên cũng không ngăn cản mà để
nàng tự đối đáp. Dù sao chỉ cần là việc lão bà của ta làm, lão tử gánh vác hết
là được.

Nghe Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, Từ Chỉ Tình thầm lo lắng, vội kéo lấy
Lâm Vãn Vinh, lườm hắn, nói khẽ:

– Với sự thông minh của ngươi, sao không nghĩ biện pháp để Tiêu tiểu thư nói
khéo léo một chút, còn dễ bề xoay chuyển.

Tiêu tiểu thư nghe được khẽ lắc đầu, cảm kích nói:

– Sự quan tâm của tỷ tỷ làm tiểu muội cảm kích vô cùng. Song trắng là trắng,
đen là đen, việc trên đời, có thể làm sai, nhưng không thể chối bỏ. Về điều
này Lâm lang hiểu muội rất rõ, việc Thanh Tuyền làm, tuyệt không phủ nhận.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, không chút để ý nói:

– Đúng vậy! Đúng vậy! Sợ cái gì chứ, có gì nói đó, dù sao ta cũng đã là người
xấu nổi tiếng nhất thiên hạ rồi, việc ác cứ để ta làm được.

Hai người này, một người si, một người ngốc, một kẻ thiện, một kẻ ác, thật
đúng là tuyệt phối. Từ tiểu thư cảm động, không biết lấy ngôn ngữ gì hình
dung, chỉ nắm chặt tay Lâm Tam, bày tỏ sự ủng hộ.

Phía bên kia Tĩnh An cư sĩ của thánh phường chính là đang đợi một câu nói này
của Tiêu tiểu thư, nghe thấy Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, lập tức
tuyên đạo hiệu, gật đầu nói:

– Nếu Thanh Thuyền đã thừa nhận, việc này không phải nghĩ nữa. Nhân vô tín
bất lập, phản bội lời thề tuyệt không phải là việc làm của người quân tử, để
người đời khinh bỉ. Bây giờ quay đầu lại vẫn kịp.

– Quay đầu lại, quay đầu gì?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng nói:

– Lão bà bà Tĩnh An cư sĩ, xin hỏi bà có nhớ Thanh Tuyền phát lời thề này khi
nào không?

Viện chủ hừ một tiếng, tức giận đáp:

– Việc này ta tất nhiên nhớ kỹ, đó là khi Thanh Tuyền lên núi chừng tám chín
tuổi.

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại dịu giọng hỏi:

– Thanh Tuyền, bà ta nói không sai chứ?

Tiếu tiểu thư gật đầu thừa nhận:

– Viện chủ nhớ không sai, năm đó thiếp không tới chín tuổi.

Lâm Vãn Vinh “à” một tiếng. Kéo một thư sinh trước mặt, mỉm cười hỏi:

– Xin hỏi vị nhân huynh này. Khi huynh chín tuổi thì đang làm gì?

Thư sinh kia ngẩn ra một chút, rồi đáp:

– Khi tiểu sinh chín tuổi theo cha học viết chữ, học thơ.

– Ồ, vậy khi đó huynh có làm việc gì không thành thật hay không?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

– Ví như huynh xin lệnh tôn đại nhân mua hồ lô đường, người cho huynh mười
đồng, huynh nuốt mất sáu đồng ấy.

Thư sinh mặt có hơi đỏ lên, gật đầu, bối rối đáp:

– Có một năm vào mùa đông cha ép ta dậy sớm viết chữ, lão nhân gia uy nghiêm
ép buộc, ta chỉ có thể vâng lời. Nhưng đợi cha ra ngoài làm việc, ta liền đi
ra ngoài cùng chúng bạn chơi đùa, phụ sự dạy dỗ của lão nhân gia.

– Ồ, đó chính là phản bộ lời hứa rồi.

Lâm Vãn Vinh giang tay ra, bất đắc dĩ nói:

– Thư sinh huynh, xem ra huynh không phải là quân tử.

Thư sinh hoảng hốt nói:

– Không phải như thế. Đó chỉ là tiểu sinh tuổi nhỏ ngang bướng, nhất thời ham
chơi. Mới có việc không thành thật như thế, nhưng mà đó đều là việc khi còn
nhỏ, tin rằng mỗi người đều đã từng làm chuyện như thế, không thể coi là thật
được. Nhiều năm sau đó, tại hạ chưa từng làm chuyện thất tín.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, mặt đầy vẻ đồng tình:

– Thư sinh huynh, ta tin huynh. Nhưng có người cho rằng huynh không phải là
quân tử, ta cũng chẳng có cách nào khác cả.

Thư sinh kia vội hỏi:

– Ai?

Lâm Vãn Vinh chỉ vào Tĩnh An viện chủ, cười nói:

– À, thì chính là vị cư sĩ bà bà đó. Dựa theo suy lý của bà ta, Thanh Tuyền
nhà ta khi chín tuổi từng phát lời thề, hôm nay không tuân thủ, đó chính là
không thành thật. Mà thư sinh huynh, huynh lúc đó cũng biết nói dối, tự nhiên
không phải là quân tử rồi. Ôi chao, đáng tiếc thật!

Người thư sinh vội vàng biện luận:

– Việc đứa bé làm khi mới chín tuổi thì có thể là do bị dụ dỗ cũng không biết
chừng, điều đó sao có thể tin được.

Lâm Vãn Vinh “ ồ” một tiếng, bừng tình:

– Hóa ra là như thế, trẻ nhỏ không hiểu việc, bị dụ dỗ, nói rất hay. Thư sinh
huynh, ta ủng hộ huynh. Huynh chính là quân tử, đại đại quân tử, em vợ của anh
họ của nhị thúc của nha hoàn nhà ta có ba cô em, có khi ta sẽ tác hợp cho
huynh.

Từ tiểu thư nghe ra đạo lý, lòng đang canh cánh tức thì buông xuống, vỗ tay
nói:

– Cũng không biết tên chết tiệt này lấy nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy từ đâu
ra, Tiêu tiểu thư, ta thật sự phục tên xấu xa này, vị phu quân này của tiểu
thư thật đúng là thiên hạ vô song.

Tiêu Thanh Tuyền chợt thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ:

– Thiên hạ vô song đúng là không sai, nhưng tiểu muội chỉ lo lắng sức mê hoặc
của chàng đối với nữ tử chúng ta quá lớn, cũng là thiên hạ vô song. Nếu đến
lúc xảy ra việc gì quá đáng, thì quả thật vô cùng không hay.

Từ tiểu thư trong lòng có quỷ, khẽ “a” một tiếng, vội quy đầu đi, không dám
nói chuyện nữa.

Nghe xong lời của Lâm Tam, người có chút thông minh cũng hiểu ra, mọi người
ghé đầu ghé tai thì thầm bàn tán. Lâm Vãn Vinh đi tới trước mặt mấy vị đại
nho, cười hành lễ nói:

– Thất lễ với mấy vị lão huynh. Xin hỏi cao tính đại danh của các huynh, à,
Tống huynh , cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin hỏi khi huynh mười tuổi, có làm việc
gì không thành thật hay không? Ví như cướp kẹo que của tiểu bằng hữu…. không
phải chứ, loại việc táng tận lương tâm này, huynh cũng làm ra à? Không còn lẽ
trời nữa. Xử theo luật pháp, nhất định phải làm thật nặng theo luật pháp.

– A, vị Nghiêm Nột huynh, huynh trước khi mười tuổi có làm việc gì xấu không?
Sờ tóc của tiểu cô nương, trộm tiền, chơi mã điếu, đánh bài cửu…

– Lý Nguyên Dương huynh phải không? Xin hỏi huynh khi nhỏ có làm việc gì xấu,
tới chuồng ngựa ném đá, lừa gà của nhà người khác, nhìn trộm quả phụ tắm rửa
chẳng hạn….

Mọi nhân khi tuổi nhỏ ai chẳng có chút chuyện không phải, thấy đi tới hỏi han
mà như thấy ác thần, kinh hoàng luống cuống, vội vã tản ra bốn phía.

Tĩnh An cư sĩ tức giận nói:

– Lâm Tam, ngươi quấy rầy mãi thế là có dụng ý gì?

– A, thiếu chút nữa quên mất cư sĩ bà bà rồi. Xin hỏi cư sĩ, trước khi bà
mười tuổi, có từng thó mất đồ chơi của tiểu bằng hữu nhà người khác, cướp hạc
giấy của người khác hay đại loại như vậy hay không?

– Không có!

Tĩnh An cư sĩ kiêu ngạo đáp:

– Bản cư sĩ từ thùa nhỏ được cha mẹ dạy dỗ. Gia giáo tốt đẹp, chưa từng làm
việc gì xấu xa.

Lâm Vãn Vinh đảo mắt, cười hắc hắc:

– Vậy bà mang tóc tu hành, trừ bò tình dục nhân gian. Có bàn bạc với cha mẹ
hay chưa?

Tĩnh An cứ sĩ do dự một chút, ngần ngừ nói:

– Việc này…

– À!

Lâm Vãn Vinh được thế không tha người, lớn tiếng nói:

– Nhất định là bà lừa gạt cha mẹ, nói bà ở thánh phường này ăn ngon ngủ tốt,
để bọn họ yên tâm. Trời ạ, việc thê thảm trần ai như vậy mà bà cũng làm được,
bà lừa gạt cha mẹ, làm gia môn không có đời sau, đấy là vô cùng bất hiếu. Vạn
vật trời sinh, một âm một dương, bà tự tiện xuất gia, làm trong nhân thế có
một nam tử không lấy được vợ. Càng không thể sinh con, dẫn tời một đời lại có
người không vợ hoặc không chồng, từ đó dẫn tới đời đời kiếp kiếp âm dương mất
điều hòa. Nam nữ mất đi cân bằng, phá hỏng chính sách sinh đẻ, di hại Đại Hoa
ta đời đời kiếp kiếp, là bất trung. Bà là người bất trung bất hiếu, còn luôn
mồm xưng nhân nghĩa đạo đức, thật là hoang đường vô cùng, khiến người muốn
chửi mắng. Nhìn, nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn ta cũng phải mắng chửi.

Tĩnh An cư sĩ tức tới run cả người, môi trắng bệch, mấp máy nửa ngày trời song
một câu cũng không phát ra nổi.

Từ Chỉ Tình mỉm cười:

– Hắn lại thắng rồi, hắn nói điều bất trung bất hiếu này, nhìn thì giống như
cưỡng từ đoạt lý, nhưng không phải không có đạo lý.

Tiêu tiểu thư khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:

– Chớ thấy chàng nói mọi việc như hoang đường, thật ra bên trong lại ngầm
giấu thiên cơ, người có lòng mới có thể nắm bắt được.

– Chúng… chúng ta hôm nay nói việc Thanh Tuyền, ngươi, ngươi lôi ra chuyện
khác làm gì?

Tĩnh An cư sĩ điều hòa hơi thở, âm thanh run rẩy thốt lên:

– Chuyện của Thanh Tuyền thì mọi người sớm đã có công luận.

Lâm Vãn Vinh đi vài bước, cười hì hì đáp lời:

– Một cô bé con chín tuổi, còn làm nũng trong lòng mẹ, sao đã có khả năng
phán đoán độc lập? Các vị đại nho, các vị tuấn kiệt ở đây, các vị nhớ xem khi
mọi người chín tuổi đã làm việc gì? Hôm nay còn nhớ được bao nhiêu? Bức bách
một đứa bé chín tuổi phát lời thề, lại nghiêm ngặt bắt người ta khi thành niên
thực hiện lời thề ấy, rồi phải hi sinh hạnh phúc cả đời. Những hành động này
chính nhân quân tử đều khinh bỉ. Nếu người thân của các vị gặp phải chuỵện
này, các vị sẽ nghĩ sao?

Mọi người gật đầu không nói gì, Lâm Vãn Vinh càng lớn giọng:

– Cho nên, sự thật là thế này, khi Thanh Tuyền tuổi còn nhỏ ngu ngơ không
hiểu gì, đã bị cư sĩ dụ dỗ, thậm chí uy hiếp, mới phát ra lời thề ác độc như
thế. Ôi, nghĩ tới tình hình năm đó, cái khổ của Thanh Tuyền, không ai biết
được! Cư sĩ, làm sao bà có thể hạ lòng độc ác như thế!

– Ngươi…

Tĩnh An cư sĩ lửa bốc lên đầu, loạng choạng như muốn ngã xuống.

– Ta cái gì mà ta, đừng lấy tay bà chỉ vào ta. Bà ác độc như thế, ta không tố
cáo bà lừa gạt thiếu niên nhi đồng, ngược đãi trẻ nhỏ, thì bà đã phải tự về
nhà thắp hương sám hối rồi.

Lâm Tam miệng nở hoa xen, nhìn cư sĩ cười khinh thường:

– Ngọc Đức Tiên Phường, cũng nên đến hồi kết rồi.

Cư sĩ hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất, hai nữ đệ tử vội vàng đỡ lấy
bà ta, hoảng hốt kêu lên:

– Viện chủ, viện chủ…

– Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…

Từ dưới núi một đoàn người ngựa chạy tới, đi đầu chính là Đỗ Tu Nguyên, sau
hắn là mấy thớt tuấn mã, kéo hai khẩu pháo lên núi.

Trời ạ, cuối cùng cũng đã tới, lão tử nói cạn cả nước miếng rồi. Lâm Vãn Vinh
ngồi phịch xuống đất, thở phì phò, Đỗ Tu Nguyên vội đỡ lấy hắn:

– Mạt tướng đến trễ, xin tướng quân thứ tội.

Lâm Vãn Vinh chỉ vào tấm biển “ Ngọc Đức Tiên Phường” đằng xa, tức giận nói:

– Đỗ đại ca, bắn nát tấm biển kia cho ta.

– Tuân lệnh !

Đỗ Tu Nguyên vội vàng kêu dựng hỏa pháo, pháo thủ nhồi thuốc pháo” Đoàng,
“Đoàng” mấy tiếng lớn vang lên, trong khói bụi mịt mù, tấm biển cao quý kia ầm
ầm đổ xuống.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận