Trở lại doanh trướng, Lạc Nhưng đang thu dọn thì thấy tình trạng của hắn tức
thì giật mình kinh hãi, vội nắm lấy tay áo:
– Đại ca, huynh làm sao thế này?
– À, vừa rồi đi đường gấp quá, không cẩn thận ngã một cái, rơi vào vũng nước
thôi.
Lâm đại nhân mắt không chớp cười hì hì nói, trong lòng lại nhớ về hương vị
sảng khoái đến từ ngực Từ tiểu thư.
Ngã vào vũng nước? Ngưng nhi dò xét hắn từ trên xuống dưới, hiển nhiên không
tin lắm:
– Đại ca, huynh đi đường vẫn luôn long hành hổ bộ, vì sao hôm nay không cẩn
thận như vậy? Xem huynh toàn thân bùn đất, mau cởi ra để thiếp giặt cho.
Có lão bà thật là sướng, cái gì cũng chẳng cần quan tâm, Lâm đại nhân loạt
xoạt cởi áo ngoài, ngay cả nội y cũng ném ra, Lạc Ngưng mặt đỏ lên, gắt:
– Đại ca xấu chết đi, ai bảo huynh cởi sạch như thế, chẳng trách Từ tỷ tỷ nói
huynh mặt dày. Ấy! Đây là cái gì?
Ánh mắt nàng tập trung vào cổ Lâm Vãn Vinh, chỉ thấy ở đó một mảng đỏ ửng, dấu
răng chỉnh tề và chút son môi nhàn nhạt, dưới ánh đèn nhìn rất là rõ ràng.
– À, khi ta ngã vào vũng nước, không cẩn thận bị nhím cắn. Không có gì lớn
đâu, sáng mai là ổn thôi.
Lâm Vãn Vinh vội che cổ, cười hì hì nói.
– A!!!
Lạc Ngưng dường như đột nhiên hiểu ra gật gật đầu, ngón tay ngọc nhỏ nhắn khẽ
điểm lên trán hắn, cười nói:
– Nguyên lai là nhím cắn, nhím cắn người quả là trăm năm khó gặp. Vận khí của
đại ca quả thực làm Ngưng nhi hâm mộ. Nhưng có một việc Ngưng nhi cảm thấy
chút kỳ quái, làm sao vừa rồi Chỉ Tình tỷ tỷ trở về cũng toàn thân ướt đẫm đầy
bùn đất, đại ca, chẳng lẽ tỷ ấy cũng ngã vào vũng nước?
Nha đầu nay thông minh lanh lợi, muốn dấu cũng không dấu được, Lâm Vãn Vinh
cười lớn dày mặt nói:
– Có thể, cái vũng nước đó rất lớn, bảy tám người ngã vào không thành vấn đề.
Ngưng nhi, có nước nóng hay không, mấy ngày không tắm uyên ương, ta rất nhớ.
Không bằng đêm nay chúng ta tắm chung đi, nhân tiện ta sẽ dạy nàng một trò mới
gọi là “thôi du” (1), rất mới mẻ, tin rằng nàng nhất định sẽ thích.
Mặc dù biết rõ hắn mượn cớ chuyển đề tài, nhưng nghe tướng công trêu chọc như
thế nhưng Lạc tiểu thư trong lòng bốc hỏa, không dám đáp lời, chiếc cổ trắng
cao cao nhuộm một màu phấn hồng, gắt:
– Đừng nói lung tung, Chỉ Tình tỷ tỷ ở ngay cách vách, cẩn thận làm tỷ ấy
nghe được chẳng phải thẹn chết sao?
Thẹn, thẹn cái rắm, cô ta vừa rồi còn “hung thôi” (2) với ta đấy. So với nàng
còn buông thả hơn, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa.
Sau khi dặn mấy tên lính đun nước nóng xong, mang cho Từ tiểu thư ở vách bên
mấy Lạc mấy thùng, sau đó Ngưng nhi liền phục thị đại ca tắm rửa.
Đêm xuân, mưa xuân, thâm vi hồng trang (3), từng trận hơi nóng bốc lên làm gò
má như ngọc của Ngưng nhi ánh lên vẻ kiều diễm ướt át giống như phấn son
thượng hạng. Lâm đại nhân trong lòng ngứa ngáy, ở trong thùng nước đưa tay xoa
nắn một trận trên người Lạc tiểu thư, khắp nơi mềm mại non tơ giống như vuốt
ve một tấm lụa thượng hạng.
Làn da Ngưng nhi của ta so với Từ Trường Kim không kém a, Lâm đại nhân sờ tới
tức thì tâm thần thư thái, đại thủ tiến tới trước, khẽ đặt lên trên bộ ngực
của nàng. Lạc Ngưng rên một tiếng thân thể mềm mại nhũn ra, thẹn thùng lườm
hắn:
– Đại ca, đừng trêu đùa Ngưng nhi như vậy, Ngưng nhi không chịu nổi nữa!
Thấy ánh mắt nàng như muốn chảy nước, Lâm Vãn Vinh lòng như lửa thiêu, đang
muốn kéo nàng tới thì Lạc Ngưng cười khanh khách tránh khỏi:
– Đại ca đừng có tác quái nữa, trước tiên phải tắm đã.
Hai người đùa bỡn một phen, tuy là đang trên đường hành quân nhưng lại có một
loại lạc thú khác biệt. Lạc Ngưng cẩn thận chà lưng cho hắn, thấy dấu răng
trên cổ kia sâu vào tận thịt, tức thì đau lòng vuốt ve, gắt:
– Cái này rốt cuộc là ai làm, tại sao lại hạ độc thủ như thế?
Lâm đại nhân ngâm mình trong thùng, sảng khoái rên mấy hơi, hai tay vỗ lên mặt
nước, từng đóa hoa nước bắn lên người Lạc Ngưng làm nàng yêu kiều kêu lên.
– Ngưng nhi, nàng còn không tin đại ca sao, muội thấy đại ca ta là loại người
phải chịu thiệt sao?
Hắn lau nước trên mặt, mặt nổi lên nụ cười phóng đãng:
– Lần này nhím cắn ta một cái, ta cũng đánh lên người nó mấy cái, chúng ta
đánh hoà, không ai bị lỗ.
Lạc Ngưng đương nhiên biết tính của hắn, thiên hạ người có thể làm hắn chịu
thiệt còn chưa sinh ra. Nhưng mà có thể làm đại ca chật vật như thế, người đó
cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Hai người chàng chàng thiếp thiếp sờ sờ mó mó, khó khăn lắm mới tắm xong. Lạc
Ngưng dịu dàng nói:
– Đại ca, muội sang bên cạnh xem Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ ấy thân thể yếu đuối, lại
dính mưa, không thể để nhiễm phong hàn được.
Nhớ tới bộ dạng quật cường của Từ Chỉ Tình, Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải
nói sao, thầm nhủ để Ngưng nhi đi xem sao cũng tốt, miễn cho nha đầu kia suy
nghĩ lung tung. Hắn gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, tìm trong rương
bách bảo lấy ra rượu xoa bóp đưa cho Lạc Ngưng:
– Từ tiểu thư bị trật chân, muội đi xem sao đi, tiện tay đưa cho nàng ta rượu
xoa bóp. Ta sẽ bảo người làm chút nước gừng, hai người bọn muội đều phải uống
một chút để trừ đi hàn khí. Mưa xuân liên miên thế này, nếu không qua ba, năm
ngày thì không ngớt đâu, chiếu cố tốt đến thân thể mới là quan trọng nhất.
Lạc Ngưng cười ngọt ngào, ôm lấy cổ hắn hôn một cái, ngượng ngùng nói:
– Tướng công, huynh thật tốt!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì vuốt lên khuôn mặt mềm mại của nàng:
– Lão công đương nhiên tốt rồi, nhất là đối với tiểu bảo bối Ngưng nhi của
ta. Muội đi nói với Tử tỷ tỷ của muội, học tập sự ôn nhu đáng yêu, nóng bỏng
đa tình của muội, như vậy mới kiếm được lão công tốt như ta.
Lạc Ngưng cười khúc khúc, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, cặp mông nhỏ xoay đi,
bộ dáng phong tình vạn chủng.
Phía trước có nguy hiểm, Hồ Bất Quy xuất lĩnh nhân mã không ngừng tiến lên
phía trước, cứ nửa giờ lại phái người báo về nhưng vẫn không phát hiện ra động
tĩnh gì của kẻ địch, ngay cả thám báo phóng khói hiệu cũng không thấy bóng
dáng. Lâm Vãn Vinh có chút nóng lòng, nằm trên giường ngủ không yên, phảng
phất như phía trước có tai họa to lớn đang đợi hắn.
Nha đầu Lạc Ngưng này đi tới trướng của Từ Chỉ Tình mãi cũng chưa về. Ngưng
thần lắng nghe, chỉ nghe thấy trong lều kế bên truyền lại tiếng nói chuyện khe
khẽ của hai nữ tử, còn không ngừng có tiếng cười duyên đưa tới, không biết hai
nha đầu này đang nói gì mà lại vui vẻ như thế.
Hắn mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới nửa đêm, đột nhiên có một bàn tay nhỏ mềm
mại khẽ đẩy, một âm thanh kiều mỹ vang lên bên tai:
– Dậy, ngươi dậy mau!
– Ngưng nhi! Muội về rồi à, mau chui vào đi, đại ca sưởi ấm cho.
Lâm đại nhân buồn ngủ mắt nhắm mắt mở trở mình, kéo nữ tử kia ôm vào lòng. Một
trận u hương ập vào mũi hắn, thân thể này mềm yếu không xương, sờ thật là sảng
khoái.
– Ngươi muốn chết!
Nữ tử kia giận dữ gắt lên, ngân quang trong tay hiện ra, đâm trúng mông Lâm
Vãn Vinh.
– A …
Lâm Vãn Vinh thấy mông mình như lửa đốt liền từ trên giường bật dậy, nổi giận
gầm lên:
– Ai đâm vào mông ta? Bay đâu, kéo nó ra ngoài đánh trăm trượng …
Nữ tử kia áo trắng như tuyết, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn và lặng lặng đứng
trong trướng không hề nhúc nhúc, đối với sự uy hiếp của hắn giống như chẳng hề
nghe thấy.
– Là ngươi?
Đợi nhìn thấy rõ khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử kia, cơn buồn ngủ của Lâm đại
nhân trong nháy mắt đã tan hết, hai mắt mở to nhìn chằm chằm không rời:
– Thần tiên tỷ tỷ, đã lâu không gặp rồi, tiểu đệ rất là nhớ mong. Lại đây, ôm
một cái!
Ninh Vũ Tích khẽ lách người qua, tránh khỏi vòng tay của hắn, tú mi nhướng
lên, hờ hững nói:
– Ngươi chẳng phải muốn đánh ta sao? Sao lại thay đổi chủ ý rồi?
– Làm sao có thể chứ vậy chứ?
Mặt Lâm đại nhân nổi lên nụ cười dâm đãng:
– Đánh thần tiên tỷ tỷ, loại việc thương thiên hại lý này ta làm sao có thể
làm ra chứ? Muốn đánh, cũng là ta tự mình tới đánh. Oa, thần tiên tỷ tỷ, mấy
ngày không gặp, áo tỷ trắng hơn tuyết, tóc dài bay bổng, lại tĩnh lặng đứng
trong trướng của ta, giống Trinh Tử lâm thế (4), làm trái tim tiểu đệ thình
thình đập loạn, thật sự là thần tiên trong loài người.
Ninh Vũ Tích cũng không biết Trinh Tử là ai, bất qua nghe ý của hắn, hắn là
khen ngợi mình, nghĩ rằng Trinh Tử kia hẳn là tiên nữ trên trời. Được người
khác ca tụng cũng quen rồi, Ninh tiên tử cũng không để ý, nhìn hắn cười:
– Ta không phải thần tiên, thậm chí ngược lại Lâm đại nhân ngài, lại ngày
càng thần kỳ, bằng vào một cái miệng mà có thể xoay sông lật biển, làm người
ta không thể không phục.
– Quá khen quá khen.
Lâm đại nhân mặt mày hớn hở:
– Tiểu đệ đệ chỉ là một người thường, lừa gạt kiếm cơm nuôi sống gia đình mà
thôi. Sao bì được với thần tiên tỷ tỷ nàng, người như tiên tử, không vướng
khói lửa nhân gian (bụi trần). Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ, nàng sao lại ở đây?
Ta đi Sơn Đông quá vội vàng, còn cho rằng nàng không đi theo nữa đó.
Hắn vừa nói chuyện, vừa dò xét trên người Ninh Vũ Tích mà lòng vô cùng tiếc
nuối. Nếu sớm biết là nàng thì lão tử đã giả vờ chưa tỉnh, tăng thêm chút sức,
đẩy nàng ngã xuống thì sẽ đơn giản hơn biết bao. Ninh tiên tử này thân hình
chỗ nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, so với Từ tiểu thư còn hơn vài phần a.
– Ngọc Đức Tiên Phường ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng bảo vệ ngươi chu
toàn, tự nhiên không để ngươi một mình đi mà không để ý. Trên đường theo ngươi
tới sơn đông, ngươi vừa tung lưới lại vừa mò bạc, động tĩnh quả không nhỏ a.
Ninh Vũ Tích tựa như không thấy ánh mắt của hắn, thần thái an tĩnh, chậm rãi
nói chuyện.
Thấy thần thái an định của Ninh Vũ Tích, Lâm đại nhân lòng có chút buồn bực.
Ninh tiên tử này trông xinh đẹp, bốn mùa mặc áo trắng, không hiểu làm thế nào
mà dọc đường mưa rơi như vậy, người khác thì như gà ngâm nước, còn người nàng
lại không một vết bùn, ngay cả nước mưa cũng không ướt một giọt. Quái lạ!
– Nguyên lai tỷ tỷ một lòng theo ta, hứa hẹn sinh tử, tình chắc như vàng,
không bỏ không rời, tiểu đệ đệ thật sự quá cảm động.
Lâm đại nhân cảm kích rơi nước mắt, quan tâm nói:
– Ngoài trời mưa rét, sợ tỷ tỷ bị lạnh, mau vào chăn ngồi đi, tiểu đệ đệ cùng
tỷ nói lời tri tâm.
Ninh Vũ Tích mày liễu đảo qua, khẽ hừ một tiếng:
– Đừng khoe mồm mép lợi hại nữa, ngươi nếu không muốn chết thì đi theo ta!
– Đi theo nàng? Đi đâu?
Lâm Vãn Vinh cả kinh:
– Vũ Tích, nàng nói rõ ràng một chút. Ta gần đây hoan ái quá độ, đầu óc nhất
thời còn chưa tỉnh táo.
Người này trời sinh đúng là một kẻ vô sỉ, Ninh tiên tử tú mi nhướng lên, không
thèm trả lời, nắm lấy ống tay áo hắn lôi ra bên ngoài. Lúc này mới là canh ba,
bóng đêm thâm trầm, mưa rơi không ngừng, trong lều Từ tiểu thư còn có chút ánh
đèn mờ mờ, chắc rằng Ngưng nhi vẫn đang nói chuyện với nàng.
Vừa mới ra khỏi lều, nước mưa mang theo hơi lạnh ập vào mặt, Lâm đại nhân
không nhịn được rùng mình, thấy Ninh tiên tử không nói lời nào đi vội về phía
trước, hắn vội dừng bước nói:
– Vũ Tích, nàng muốn dẫn ta đi đâu! Giờ bên ngoài vừa có nước mưa lại bùn
lầy, ta vừa mới tắm rửa thay y phục đó.
– Câm miệng! Không được gọi ta là Vũ Tích!
Ninh tiên tử giận tái mặt, bàn tay dương lên, một cây ngân châm đâm đúng vào
mông hắn. Lâm Vãn Vinh khẽ “ối” một tiếng, thầm nhủ, lần nào cũng đâm vào mông
ta, xem ra thần tiên tỷ tỷ cũng là người yêu thích mông đẹp, chính là người
đồng đạo với ta.
Ninh Vũ Tích nắm lấy tay áo hắn, người như én xanh theo gió bay đi, chân không
dính đất, đạp trên đỉnh lều bạt liên miên đội mưa đi gấp.
Lâm đại nhân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Nếu như Ninh Vũ Tinh
có thể dễ dàng tiến vào doanh trướng của mình như thế, vậy người khác cũng có
thể. Nếu trong đám địch nhân có nhân vật võ nghệ cao cường, lão tử chẳng phải
lập tức xong đời? ***, lực lượng bảo vệ thật quá yếu. May mắn Vũ Tích là người
của ta.
Sắc mặt hắn này mắt trở nên nghiêm túc vô cùng:
– Ninh tiên tử, xin hỏi dưới gầm trời này, kẻ có thể dễ dàng ra vào doanh
trướng của ta, ngoài trừ nàng thì còn có bao nhiêu người?
Ninh Vũ Tích cươi ngạo nghễ:
– Thiên hạ tuy lớn, nhưng coi thập vạn đại quân như không thì chỉ có hai ba
người mà thôi. Trừ ta ra thì An sư muội có lẽ cũng có thể. Sao vậy, ngươi sợ
người khác tới hành thích ngươi?
Nghe thấy không quá hai ba người có thể vào, trong đó hai người cùng mình có
chút mắc míu, tâm tình Lâm đại nhân lập tức tốt lên, cười hì hì nói:
– Tới giết ta ta cũng không sợ, có tiên tử bảo hộ ta mà. Tỷ tỷ, tiểu đệ đệ
thật sự rất yếu ớt, tỷ nhất định phải lúc nào cũng ở bên người ta nhé.
Ninh Vũ Tích khẽ thở dài, lắc đầu nói:
– Thật không hiểu làm sao Thanh Tuyền lại coi trọng ngươi? Nếu nó muốn kén
rể, thiên hạ kỳ vĩ nam tử còn rất nhiều, vì sao không may lại chọn trúng
ngươi?
Nghe nàng ta nhắc đến Thanh Tuyền, Lâm đại nhân lập tức lửa giận bừng lên,
cười lạnh một tiếng:
– Ninh tiên tử, Thanh Tuyền so với nàng còn có nhãn quang hơn nhiều. Trên thế
gian này nam tử có ngàn ngàn vạn vạn, có thể mật thiết với nàng ấy chỉ có một
mình Lâm Tam ta mà thôi. Nàng chân không dính đất, cao cao tại thượng, làm sao
có thể nghiệm được tình cảm chân thực của nhân gian.
Nói đến Thanh Tuyền, liền chọc đúng chỗ đau của Lâm Tam, sắc mặt hắn đen như
than, ngay cả tâm tình châm chọc Ninh Vũ Tích cũng không có.
Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh rồi, thấy hắn không nói chuyện, Ninh tiên
tử cười nhạt, đấu trí đấu lực với người này thật là mất công, nhắc tới Thanh
Tuyền liền vạn sự đại cát, chẳng lẽ thật sự có lý vạn vật tương khắc.
Ninh tiên tử áo trắng như tuyết, thân hình nhu mỹ nhanh như chớp giật, kéo hắn
đi gấp lên núi. Có nữ tử võ nghệ cao cường này ở bên người, không cần để ý đến
bùn đất, so với cùng Từ Chỉ Tình lên núi an toàn hơn, nhưng thiếu đi rất nhiều
sự ấm áp.
Nếu Từ tiểu thư biết ta nửa đêm mất tích, không biết sẽ có tâm tình gì, hẳn là
sẽ vỗ tay hoan hô. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười, nghiêng mặt nhìn về Ninh Vũ
Tích, chỉ thấy mái tóc dài của Ninh tiên tử phấp phới, khuôn mặt nhỏ như ngọc
hiện lên một tầng huỳnh quang nhàn nhạt chiếu lên gò má thật là mỹ lệ, kích
động lòng người. Hắn vừa an tĩnh được một chút thì trong lòng liền ngứa ngáy,
len lén đưa tay ra, theo mép áo của Vũ Tích sờ vào cổ tay nàng. Vừa mới chạm
vào thì nghe thấy một tiếng “hừ” khẽ, trong tay Ninh tiên tử ánh bạc lóe lên,
ngân châm tức tốc bay tới. Lâm đại nhân tay mắt lanh lẹ, vội vàng thu hồi quỷ
trảo, liền cảm hấy một làn gió lạnh lướt qua, ngân châm kia liền trở lại trong
tay Ninh tiên tử.
Lâm đại nhân hắc hắc cười gian:
– Ta chỉ là thử nàng thôi, tiên tử tỷ tỷ không nên để ý. Trải qua lần tiếp
xúc này, cuối cùng cũng nghiệm chứng được tiên tử tỷ tỷ phản ứng đặc biệt
nhanh, võ công cao cường, tiểu đệ đệ theo bên người tỷ rất yên lòng.
– Xuỵt!
Đang nói chuyện, Ninh tiên tử dừng bước chân, ngón tay trắng nõn tinh tế dựng
trên môi khẽ xì một tiếng:
– Không được nói chuyện.
Hai người lúc này đứng trên đỉnh núi, kỳ thạch nhấp nhô vươn cao, cảnh tượng
vô cùng hùng vĩ. Đỉnh núi này được một đoạn vách núi chia làm hai, cách nhau
một đoạn hơn mười trượng. Hai bên vách núi trơn nhẵn dựng đứng, rất khó leo.
Dưới đoạn vách núi này là vực sâu vạn trượng, gió lạnh thổi qua vù vù làm nhân
tâm run sợ.
Lâm đại nhân đứng ở một bên vách đá, thò đầu nhìn xuống, tầm mắt còn chưa được
bao xa đã có một cảm giác choáng váng, toàn thân phát lạnh, cắn chặt răng, mặt
lộ ra nụ cười cứng ngắc:
– Tiên tử tỷ tỷ thật có tâm tình, nửa đêm canh ba kéo ta lên núi, chẳng lẽ
muốn cùng ta ngắm sao ư?
Ninh tiên tử nhìn hắn một cái, khẽ vuốt mãi tóc phủ bên tai, thản nhiên nói:
– Ngươi sợ sao?
– Đứng ở bên vách đá vạn trượng, nếu ta mà không sợ, vậy ta không phải là
người, mà là quỷ rồi.
Lâm đại nhân thẳng thắn thừa nhận:
– Nhưng tiên tử tỷ tỷ này, tỷ nửa đêm lôi ta đến đây, chỉ sợ ta không bị địch
nhân giết chết, đã bị tỷ dọa chết rồi.
– Hiếm khi thấy ngươi thành thật.
Ninh tiên tử gật gật đầu mỉm cười:
– Dọa chết? Lá gan ngươi chỉ nhỏ như vậy sao? Lúc khi phụ Từ tiểu thư, ta
thấy gan ngươi so với trời còn to hơn đó.
Ninh tiên tử võ nghệ cao cường, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có việc
gì muốn giấu diếm nàng cũng thật khó khăn. Lâm Vãn Vinh đột nhiên thú huyết
phi đằng (5), nếu tiên tử tỷ tỷ cái gì cũng biết, vậy khi ta cùng Ngưng nhi
tiến hành “vào từ phía sau”, nàng ta cũng chẳng phải là ở một bên quan sát học
tập sao?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng phảng phất như có mấy trăm con kiến bò qua, ngứa
ngáy khó chịu, đang định mở miệng thì lại nghe Ninh tiên tử nói:
– Ngươi xem, kia là cái gì?
Chỗ ngón tay Ninh Vũ Tích chỉ chính là chỗ vách núi đối diện, cách đỉnh núi
mấy chục trượng, dưới quan đạo quanh co cách đó không xa.
– Cái gì vậy, ta không nhìn thấy!
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh đảo một vòng, quang cảnh phía xa rất mơ hồ, nhìn không rõ
lắm. Ngưng thần một lúc, hắn liền thấy vách núi trơn bóng dựng đứng đối diện,
nơi Ninh Vũ Tích chỉ dường như có ánh sáng mờ mờ chiếu ra. Ánh sáng kia rất
yếu, nếu không phải thị lực của hắn siêu cường, lại được Ninh Vũ Tích chỉ điểm
thì tuyệt không thể nhìn ra có gì dị thường?
– Hang động?
Lần này hắn nhìn rõ rồi, nơi ánh sáng chiếu ra kia, không ngờ là một động đá
có cửa động nhỏ, địa hình bí mật, lại ở lưng chừng vách núi, cơ hồ không ai có
thể phát hiện.
– Thám báo các ngươi phái ra ngoài, có mấy đội sợ là không tìm thấy được nữa.
Ngữ khí Ninh Vũ Tích bình đạm, đứng trên vách đá, gió nhẹ phất qua mái tóc dài
của nàng thoáng như tiên tử xa xăm động lòng người.
– Làm sao tỷ biết?
Lâm Vãn Vinh giật mình:
– Tỷ đã gặp bọn chúng?
Ninh Vũ Tích không trả lời hắn, khẽ thở dài:
– Gặp hay chưa gặp không quan trọng, quan trọng là, bọn họ phát ra khói hiệu
để người phía sau đề cao cảnh giác, nhiệm vụ thám báo hoàn thành, bọn họ chết
mà không hối tiếc.
Nàng từ lấy trong ống tay áo lấy ra túi giấy nhỏ ném cho hắn:
– Ngươi xem xem, đây là cái gì?
Mở túi ra, một mùi sặc mũi đập vào mặt, bên trong chứ bột mịn màu xám, cũng
không biết là cái gì. Lâm Vãn Vinh nắm lấy một tít, cẩn thận sờ một lúc, sắc
mặt đột biến:
– Hỏa dược! Đây là hỏa dược! TMD (6), đây là hỏa dược!
Nghe thấy hắn nói lời thô tục, Ninh tiên tử nhíu mày, nhìn hắn một cái, gật
đầu:
– Cuối cùng ngươi cũng có chút kiến thức, đây đích xác là hỏa dược, người
bình thường không thể nhận ra.
– Tiên tử tỷ tỷ, chỗ hỏa dược này tỷ lấy từ đâu?
Lâm Vãn Vinh thần tình ngưng trọng, mũi nhíu chặt, lòng như bị đè lên một khối
đá lớn nặng trịch.
Thấy hắn mặt đầy lo lắng, Ninh Vũ Tích không trả lời hắn, cười nói:
– Còn nhớ vừa rồi ta nói không? Không muốn chết thì đi theo ta, ta có lừa
ngươi đâu?
– Được rồi, Vũ Tích, nàng đúng rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Xin nàng nói cho ta biết, hỏa dược này từ đâu có được?
Ninh tiên tử tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi. Trong lòng nàng thầm
nhủ “Tại thời điểm quan trọng này, tên gia hỏa kia nhất định mở miệng ngăn cản
mình”. Nhưng đi được mấy bước mà vẫn chưa nghe thấy tiếng của hắn, nàng len
lén quay đầu lại thì thấy Lâm Tam đứng nguyên tại chỗ bất động, hướng về phía
nàng mỉm cười.
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ có quyền đi. Có điều, vạn nhất ta xảy ra chuyện gì thì
mười mấy lão bà và huynh đệ của ta sẽ tới khắp nơi tuyên dương Ngọc Đức Tiên
Phường lừa đời trộm danh, nói không giữ lời. Ài, đây thật sự không phải là kết
quả ta muốn!
Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt.
– Tiểu nhân đắc chí!
Ninh Vũ Tích hừ một tiếng, thần sắc khôi phục vẻ bình thường, bình tĩnh nói:
– Ta đến đây sớm hơn ngươi không được mấy khắc. Hỏa dược này ta phát hiện
trên vách núi đối diện, dường như là một chút sót lại, chỉ là không biết bọn
chúng lấy hỏa dược làm gì? Trong động đá đối diện phỉ đồ vô cùng cảnh giác, ta
không cách nào tới gần, lại lo lắng có chuyện nên xuống núi tìm ngươi.
***, Lần này thật đúng là may mắn nhờ có Ninh tiên tử a. Địch nhân trốn ở một nơi bí mật như thế, người bình thường rất khó tìm kiếm. Thám báo phía trước phái đi, chắc chắn tình cờ phát hiện ra động đá này nên mới bị giết bịt miệng.
Có điều, bọn phỉ này cần hỏa dược làm gì? Một chút hỏa dược làm được gì? Chẳng
lẽ là đốt lửa nướng gà rừng?
Ánh mắt hắn rơi xuống động đá phát ra ánh sáng mờ mờ kia, hắn nghĩ một lúc mở
miệng hỏi:
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ nói phỉ đồ giấu mình trong động đá, bọn chúng làm sao đi
xuống?
– Chuyện này có khó gì?
Tinh Vũ Tích khẽ mỉm cười:
– Trên đỉnh núi buộc một cái giỏ lớn, từ từ thả xuống, đừng nói là mấy tên
phỉ đồ, ngay cả tảng đá ngàn cân cũng có thể đưa xuống được.
Giỏ treo, động đá, hỏa dược. Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn quan đạo quấn quanh
sường núi, trong đầu linh quang lóe lên, cả kinh nói:
– A, không hay, bọn chúng muốn nổ san bằng sườn núi này.