Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 337: Tìm được chỗ mẫn cảm của ngươi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một trận “rầm, rầm” vang lên, những binh sĩ đang bận rộn hạ trại vội vàng bỏ
công việc, cả đội liền tập hợp lại.

Hồ Bất Quy phi tới như bay, không để ý nên chân dẫm vào nước bùn, thở hổn hển
nói:

– Lâm tướng quân, đây là khói do quân thám báo của ta phát ra, phía trước
nhất định có tình huống dị thường.

Từ Chỉ Tình nhíu mày nhìn về phương xa, mặt đầy vẻ âu lo:

– Sắc trời đã tối, lại là nơi núi cao rừng rậm nên chỉ có thể phán đoán
phương hướng đại khái, vị trí cụ thể rất khó phân biệt, đành đợi thám báo tiền
phương phản hồi mới biết phát sinh ra chuyện gì.

Đây là biện pháp của người có kinh nghiệm dày dạn, Hồ Bất Quy gật gù tán đồng,
Lâm Vãn Vinh thở dài:

– Từ tiểu thư, biện pháp nàng nói cố nhiên ổn thỏa, chỉ là nàng có nghĩ tới
mấy vị huynh đệ phát ra khói này có sống trở lại hay sao? Nếu bọn họ không thể
an nhiên trở về thì chúng ta đợi liền hơn mười ngày mười đêm cũng chẳng biết
phía trước phát sinh cái gì.

Từ Chỉ Tình quá thông thuộc chiến trận, biết lời Lâm Tam nói rất có lý nhưng
tình hình trước mắt lại không thể đưa lượng lớn đại quân lên núi, nghĩ một
chút mới nói:

– Tình hình trên núi hiểm ác, cô quân (1) không thể thâm nhập. Theo ý ta, nên
cho Hồ tướng quân mang hai nghìn binh mã tìm kiếm dọc theo núi, trước sau phải
kết nối chặt chẽ với đại quân, vững bước tiến tới tìm kiếm thám báo tiền
phương (2).

Biện pháp này không sai, với bản lĩnh của Hồ Bất Quy thì sẽ không xảy ra biến
cố lớn, Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Hồ đại ca, cứ theo lời Từ tiểu thư nói làm đi. Phải chú ý, an toàn là hàng
đầu, không được manh động, tìm thấy thám báo tiền phương liền lập tức dừng
bước.

Hồ Bất Quy lĩnh mệnh, điểm binh mã chậm rãi tiến lên núi. Thấy Lâm Tam nhìn về
phía trước không nói lời nào, Từ tiểu thư đưa mắt lườm hắn, hừ giọng nói:

– Bây giờ có thể buông tay được chưa?

– Buông tay? Buông tay gì?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn nàng.

Từ tiểu thư cố gắng mấy lần, cuối cùng bàn tay nhỏ cùng thoát khỏi ma chưởng
của hắn, tức giận nhìn hắn không nói gì.

Lâm đại nhân chẳng chút xấu hổ, cười hì hì nói:

– Dễ dàng như thế mà Từ tiểu thư hết lần này tới lần khác lại không rút ra,
nhất định là bàn tay ta quá ấm áp rồi. Nàng không cần cám ơn ta, con người của
ta luôn có tinh thần vì cộng đồng.

Thật sự không còn lời gì có thể nói với người này nữa, Từ tiểu thư đứng trên
sườn núi chốc lát, quan sát cẩn thật rõ ràng địa hình rồi mới quay người xuống
núi. Đường dốc dựng đứng, toàn là vũng nước, lầy lội vô cùng, Từ tiểu thư vén
quần, cẩn thận nhón chân đi.

Thấy nàng nàng đi ngiêng ngiêng ngả ngả dường như lúc nào cũng có thể ngã
xuống, Lâm Vãn Vinh đuổi tới nơi, đang muốn dắt nàng thì Từ tiểu thư quật
cường xua tay:

– Ngươi làm cái gì? Không cần ngươi lo!

Lúc nói chuyện tâm thần nàng phân tán, một chân bỗng dẫm vào vũng nước. Từ
tiểu thư “Ối” lên một tiếng thảm thiết, một chiếc tú hoa hài đã lún sâu vào
trong bùn. Lâm Vãn Minh tay mắt lanh lẹ, vội đỡ lấy nàng.

Từ tiểu thư sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh ẩn hiện, một chân đã không
nhấc lên được nữa, xem bộ dạng thì bị trật mắt cá chân rồi. Lâm Vãn Vinh lắc
đầu cười khổ, dùng cách này tránh ta sao? Ta lại chẳng phải là hồng thủy mãnh
thú, giờ nếm mùi đau khổ rồi.

Thấy bộ dáng lắc đầu của Lâm Tam, Từ tiểu thư lòng đau khổ, nghiến răng quay
đầu đi:

– Cần gì ngươi xem, ta gẫy chân cũng không cần ngươi lo!

Từng giọt mưa xuân rơi xuống chảy trên mặt nàng, không phân biệt được là mưa
hay là nước mắt. Cô nàng này tính khí thật đúng là nhất tuyệt, Lâm Vãn Vinh
bất đắc dĩ than, đang muốn đỡ thì Từ Chỉ Tình lại giằng mạnh ra, quật cường
bước về phía trước. Mắt cá chân đau đớn, nàng đứng không vững được mà ngã
thẳng về phía trước.

Lâm Vãn Vinh bước tới mạnh mẽ giang tay ra, nghênh tiếp nàng “nhào vào lòng”.
Từ tiểu thư ngã vào lòng hắn, trái tim đập loạn, vội kêu lên:

– Buông ta ra, ngươi mau buông ta ra.

– Buông cái gì mà buông? Còn chưa hết ồn ào à?

Lâm Vãn Vinh sắc mặt tối sầm, vỗ nhẹ lên mông nàng một cái:

– Thế nào? Nàng không sợ ta dùng quân pháp xử trí sao?

Xem như là về chơi đất cũ, mấy ngày không sờ rồi, cái mông nhỏ của nha đầu này
tựa hồ lại lớn thêm mấy phân, sự đàn hồi này, sự mềm mại này, chậc chậc, thật
là thú! Xem ra phải làm “quân pháp” thêm vài cái.

Từ tiểu thư còn chưa kịp tỉnh ngộ liền bị hắn tiếp tục chiếm tiện nghi, đang
muốn nổi giận thì thấy Lâm Tam khom người xuống, cười hì hì xoay lưng ôm lấy
hai chân mình, Từ Chỉ Tình hoảng hốt:

– Ngươi làm cái gì? Mau thả ta xuống!

– Quân pháp xử trí!!!

Lâm đại nhân “hừ” một tiếng rồi lại giơ tay vỗ lên mông nàng một cái. Lần này
hắn tăng thêm chút lực đạo, khi chạm vào kiều đồn săn chắc của nàng liền có
một cỗ càm giác trơn mềm thơm mát truyền đến, cổ tay lại bị lực đàn hồi “kinh
người” bật lên mấy phân.

Bị hắn thi triển “quân pháp”, chỉ thấy lúc bàn tay hắn chạm vào thân thể, trên
người có một cỗ cảm giác như điện giật, Từ tiểu thư vừa giận vừa thẹn, nước
mắt đua nhau rơi xuống.

– Vô sỉ! Hèn hạ! Không biết xấu hổ!

Nàng ra sức giãy dụa, dùng sức quát to, hai tay liên tục đập lên vai hắn.

Thấy Từ thiểu thư ôn nhu lại tràn đầy hiểu biết của ngày trước, khi nổi giận
lên thì cũng giống nữ nhân bình thường. Sau khi chân đá tay đấm một trận, nàng
tựa hồ cũng có chút mệt, sức phản kháng dần dần yếu đi.

Đánh đi, chỉ là nắm đấm nhỏ của nàng, so với gãi ngứa còn kém hơn, Lâm Vãn
Vinh cười hì hì, dùng lưng nhấc thân thể của nàng đi xuống. Ngọc thể đầy đặn
cùng đường cong lả lướt áp vào thân thể khiến hắn cảm giác giống như chạm vào
tơ lụa thượng hạng, mềm tới tận trong lòng.

– A …

Một cơn đau nhức từ đầu vai truyền lại, Lâm đại nhân đau đớn kêu lên, xoay đầu
qua tức giận quát:

– Nàng là chó hả? Cắn ta làm gì?

Hai mắt Từ tiểu thư đỏ bừng, nhìn thấy dấu răng rõ ràng chỉnh tề trên vai hắn,
trong lòng trỗi dậy một cảm giác mờ mịt, nhưng lại quật cường “hừ” một tiếng:

– Ngươi khi phụ ta thì được, ta cắn ngươi lại không được sao?

Có lòng tốt “vác” nàng xuống núi, nhưng đã bị “độc khẩu” mà nàng lại còn miệng
lưỡi liến thoắng, đúng là không thể giảng đạo lý với nữ nhân. Lâm Vãn Vinh hắc
hắc cười lạnh:

– Nàng có bản lĩnh cứ cắn, ta không buông, ta không tin không trị nổi nàng!

Lời vừa nói xong, hắn chẳng quản ba bảy hai mươi mốt (3), ôm lấy tiểu đồn của
nàng vác lên lưng, bước nhanh xuống núi.

– Ngươi dám vác, thì ta dám cắn!

Từ tiểu thư tính tình càng ngang bướng, thấy hắn không thèm để ý, tức giận há
miệng nhỏ rồi cắn lên cổ hắn.

Cả hai đều là kẻ ngang bướng, một vác một cắn giống như đánh trận, không ai
chịu thua. Mặc dù trên cổ thỉnh thoảng có cơn đau truyền lại nhưng Lâm đại
nhân cũng không chịu lỗ vốn, thừa dịp vác nàng, hai tay thường xuyên vượt qua
danh giới, xoa nắn kiều đồn nàng mấy cái, coi như bồi thường. Từ Chỉ Tình dù
sao cũng là nữ tử, va chạm trên người hắn một hồi, sức mạnh dần dần giảm đi
rất nhiều, trước đó còn cố chống đỡ không để mình phục lên người hắn, nhưng đi
được mấy bước, đánh đấm một trận, sức lực suy kiệt, chỉ đành mềm nhũn dựa vào
người hắn, thở gấp không ngừng.

Lâm Vãn Vinh bị hai khối bạch ngọc nõn nà đè lên, mềm mại trơn mịn không lời
tả xiết, trong lòng tức thì chấn động, cố ý đưa thân thể nàng nhấc lên trên,
mặc cho bộ ngực của nàng cọ sát vào lưng mình. Cái vụ “hung thôi” (4) này
chính là hàng thật giá thật, Lâm đại nhân trong lúc đi vội, thở dài thoải mái,
chỉ bằng vào thân hình hoàn mỹ vô khuyết của nha đầu này, lão tử hôm nay bị
nàng cắn đứt cổ cũng đáng.

Từ tiểu thư thấy được hành động khác thường của hắn, chỉ cảm thấy bộ ngực mềm
mại nóng lên, thân thể dấy lên một làn sóng nhiệt, thẹn thùng lo lắng, nàng há
chiếc miệng nhỏ cắn lên tai hắn.

Lâm đại nhân quay đầu lại cười hì hì:

– Từ tiểu thư vất vả rồi, cắn lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được chỗ mẫn cảm
nhất của ta, chỗ mẫn cảm này chỉ có mấy lão bà của ta biết. Đương nhiên, trên
người ta còn có chỗ mẫn cảm hơn, nàng cứ tiếp tục đi nhé!

Từ tiểu thư nghe được mặt mũi đỏ bừng, muốn đánh hắn, nhưng ngay sức lựng giơ
tay lên cũng không có, chỉ đành yếu ớt thở dài. Thôi vậy, thôi vậy, bị hắn khi
phụ cũng chẳng phải một lần hai lần, dần dần thành quen rồi.

Tâm tình bình hòa trở lại, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bủn rủn không còn
chút sức lực nào, tựa hồ tiêu hao hết tinh lực cả đời của nàng, trong sự mệt
mỏi, chỉ muống nằm trên lưng hắn, yên yên tĩnh tĩnh đi xuống.

Dưới cơn mưa xuân không ngừng, bóng đêm càng thêm thâm trầm, dưới chân núi lều
bạt của binh sĩ đã hạ xong, ánh sáng mờ tối từ trong đèn ***g da trâu xuyên
qua làm ấm áp trái tim.

Từ tiểu thư dán sát thân thể vào lưng, hai tay bất tri bất giác ôm lấy cổ hắn.
Nhìn thấy hắn cõng mình bước cao bước thấp đạp lên con đường lầy lội, trên cổ
còn có “hạt giống” của mình gieo xuống, trong mưa vẫn nhìn rõ ràng từng giọt
mồ hôi thấm ra. Nàng ngây ngốc ngóng nhìn một hồi, tâm tình chợt lên chợt
xuống giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trong ngọn sóng, loại cảm giác lúc
lên lúc xuống làm nàng từng đợt từng đợt mê muội.

Nha đầu này sao không nói chuyện nữa? Mắt thấy chân núi trong tầm mắt, Lâm Vãn
Vĩnh thở dài một hơi, quần áo toàn thân đã ướt đẫm, chỉ có thân thể nóng bóng
trên lưng mang đến cho hắn chút ấm áp. Chiếm tiện nghi tuy tốt, chỉ là cơn mưa
đáng chết này rơi mãi không ngừng, làm hắn không khỏi toàn thân run rẩy.

Trong lúc trăm mối bộn bề quay đầu qua, lại thấy hai con mắt sáng lấp lánh của
Tử tiểu thư đang ôn nhu nhìn chăm chú lên mặt mình, hai người chỉ gần trong
gang tấc, hương thơm trong chiếc miệng nhỏ của nàng thở ra phun lên mặt thật
ấm áp, hương vị ngọt ngào không nói lên lời. Nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ của nàng,
lại đỏ rực, làn sóng nhiệt cứ táp thẳng vào lưng mình.

– Từ tiểu thư, nàng làm sao vậy? không phải bị sốt chứ?

Lâm Vãn Vinh giật mình, mưa xuân lạnh buốt mà thân thể Từ nha đầu này lại mong
manh, nếu bị nhiễm phong hàn, vậy trên đường bôn ba không xong rồi.

– Ta không sao.

Trong giọng nói bình tĩnh Từ tiểu thư mang chút run rẩy không thể phát hiện,
giống như tranh cãi với hắn đã quá mệt rồi. Nàng nghiến răng, khẽ nói:

– Lâm Tam, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

– Không phải hỏi ta chỗ mẫn cảm kế tiếp ở đâu chứ? Vấn đề riêng tư như vậy,
ta làm sao tiện hồi đáp?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì.

– Ngươi cứ việc nói lung tung, ta không còn sức cắn ngươi nữa.

Nhìn dấu răng đều đặn trên cổ hắn, trên mặt Từ tiểu thư càng nóng lên, thế này
làm sao có thể trả lời cho Ngưng Nhi đây! Nàng khẽ than, mềm mại nói:

– Lâm Tam, ngươi có thể nói cho ta, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hồng nhan tri
kỷ hay không?

Vấn đề này ư, thật không tiện trả lời, Lâm đại nhân khổ não đáp:

– Từ tiểu thư hỏi điều này rất hay, nói đến thật xấu hổ, trên thế giới này nữ
tử ta gặp được nếu không phải là lão bà thì cũng là hồng han tri kỷ của ta. Ta
luôn không hiểu vì sao lại như vậy. Ài, mị lực quá lớn thật là khổ não.

– Khoác lác.

Từ tiểu thư hừ một tiếng, dường như đã khôi phục lại vài phần sức sống:

– Chớ cho rằng nữ tử trên thế gian đều dễ lừa như Ngưng Nhi. Chỉ cần có chút
cảnh giác thì đều không mắc lừa ngươi.

– Đúng thế, đúng thế, nữ tử giống như Từ tiểu thư sẽ không mắc lừa ta.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, nhưng một chân dẫm vào vũng nước, thiếu chút nữa làm cả
hai người ngã xuống.

– Cẩn thận một chút.

Từ tiểu thư khẽ gắt một tiếng.

– Được, được, lần sau nhất định sẽ chú ý.

Lâm đại nhân lòng thầm căm tức, vừa rồi còn liều sống liều chết không để ta
cõng, bây giờ ngược lại kêu ta không được quẳng nàng đi, có sờ thêm mười cái
nữa cũng không hết giận, ta sờ!

Cảm thấy bàn tay của Lâm Tam lại giở trò, bàn tay như lửa kia đang nâng cặp
mông của mình, giống như nhẹ nhàng mân mê xoa nắn, Từ tiểu thư thẹn đỏ cả mặt,
thầm nhủ quen rồi sẽ ổn thôi, dù sao cũng không phải lần đầu, nàng ra vẻ không
thèm để ý:

– Lâm Tam, ta lại hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi nhất định thành thật trả lời
ta. Ngươi đã có mấy vị phu nhân, mấy hồng nhan tri kỷ? Ngươi với với bọn họ
mỗi người đều thích thế này sao?

Nha đầu này làm sao lại thay đổi phong cách, không nói chuyện học thức lại nói
chuyện gió trăng? Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh đáp:

– Vấn đề này sao, thật là khó trả lời. Bởi vì người với người có khác nhau.
Mỗi người bọn họ cho ta cảm giác không giống nhau, Xảo Xảo ôn nhu thiện lương,
Ngưng nhi si tình nóng bỏng, Đại tiểu thư kiên cường quả cảm, Tiêu phu nhân
thành thục… A, cái này không đúng, phải là Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư thuần
lương đa tình, người nào ta cũng thích. Giống như một người thích ăn cá, nhưng
không đại biểu hắn không thích ăn thịt. Những nữ hài này phong cách khác nhau,
bỏ qua một người bọn họ đều như cắt đi thịt của ta. Mọi người cùng “tẩy bạch
bạch”, ai cũng không oán trách, nàng nói đúng không?

– Tẩy bạch bạch? Rửa tay?

Từ tiểu thư nghi hặc không hiểu hỏi lại, nàng vẫn nhớ Lạc Ngưng giải thích với
nàng như vậy.

Rửa tay? Lâm Vãn Vinh ngẩn ra rồi lập tức cười to:

– Đúng, rửa tay, mọi người cùng rửa tay, đoàn kết một lòng, cùng nhau xây
dựng một đại gia đình tốt đẹp. Ài, nàng phải biết, thân là một nam nhân, phải
phụ trách đối với mỗi cô gái mình thích, đây là việc khó khăn nhường nào. May
mắn ta có tấm lòng bác ái rộng lượng vô cùng, mới có thể chống đỡ đến hôm nay,
trong đó bao nhiêu chua xót, bao nhiêu nước mắt, ta đi nói với ai được?

– Ngươi có chua xót gì?

Từ tiểu thư khẽ phì một tiếng:

– Tiện nghi trên thế giới này ngươi chiếm hết rồi, người còn chưa thấy đủ?
Xảo Xảo, Lạc Ngưng, Tiêu gia tiểu thư, bất kỳ người nào cũng là thế gian khó
cầu, cũng không biết phúc ngươi tu mấy đời mới được.

Lâm đại nhân mặt mày tươi tỉnh, thở hồng hộc đi tới phía trước vài bước, thuận
tiện đưa thân thể nàng đi lên làm động tác “hung thôi”:

– Từ tiểu thư quá khen rồi, phải nói là các nàng tuệ nhãn nhận anh hùng, nếu
không làm sao cùng coi trọng ta? Chúng ta đều là thật tình yêu nhau, so với
vàng bạc còn thật hơn.

– Thật tình yêu nhau?

Từ tiểu thư khinh thường cười lạnh:

– Một nam nhân có vô số thê tử, lại còn tự xưng cùng bọn họ thật lòng yêu
nhau, lời này thật buồn cười! Người đời lưu truyền những chuyện nam nữ yêu
nhau, chuyện nào không phải là một nam một nữa yêu nhau say đắm? Một mình
ngươi có bao nhiêu thê tử như vậy, còn luôn miệng nói thật lòng yêu nhau, thật
đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Ngươi cũng hiểu yêu sao? Ta thấy, chỉ có
một nam một nữ trung trinh với nhau, sinh tử không dời mới là tình yêu vĩ đại
chân chính.

Hóa ra cô nàng này là người ủng hộ một vợ một chồng, tư tưởng nữ quyền mạnh
mẽ, chẳng trách mắt dọc mũi ngang (5) với mình. Lâm đại nhân lại sờ bờ mông
đẫy đà của nàng mấy cái, cười hì hì:

– Ta có một câu danh ngôn, gọi là “chết cũng phải yêu”, vấn đề yêu hay không
yêu, Từ tiểu thư không cần lo lắng suy nghĩ. Ta và Ngưng Nhi, Xảo Xảo các nàng
hiểu nhau yêu nhau, vui vui vẻ vẻ trọn vẹn cả đời, đó là vạn sự đại cát. Về
phần ta có mấy lão bà, hắc hắc, một ấm trà phối với hơn mười chén trà là việc
đơn thuần tự nhiên, nếu một chén trà mà phối với hơn mười ấm trà thì mới là kỳ
sự thế gian! Đây chính là đạo lý!

Thấy hắn phóng tay sờ mò không hề kiêng nể, hai má Từ tiểu thư phát sốt, lại
nghe hắn nói cái lý lẽ lệch lạc chén trà ấm trà gì đó, trong lòng càng thêm
giận dữ, hung hãn cào lên lưng hắn mấy cái:

– Đây là cái lý lẽ lệch lạc gì, không thèm tranh biện với ngươi. Từ Chỉ Tình
ta, đời này chỉ thích nam tử một lòng một ý với ta!

Lâm Vãn Vinh không cho là đúng cười:

– Một nguyện vọng thật đẹp, may mắn là ta không thích nàng, nếu không những
lão bà của ta thảm rồi! Ối…

Lời còn chưa dứt liền cảm thấy bên hông đau đớn, Từ tiểu thư nhướng mày tức
giận, trong mắt nổi lên màn nước mỏng manh, giơ chân thúc vào eo hắn, oạch một
tiếng, Lâm Đại nhân ngã chúi xuống đất. Từ tiểu thư đè lên người hắn, bùn đất
bắt lên vấy đầy chân tay mặt mũi hai người, tình cảnh rất chật vật.

Nha đầu này lại nổi điên rồi, Lâm đại nhân nằm trong vũng nước, trong lòng
than thở. Từ Chỉ Tình đè lên người hắn, ngực không ngừng nhấp nhô, trong mắt
màn nước mịt mù, giống như từng giọt mưa xuân mê người:

– Đồ vô sỉ, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay!

– Hôm nay ta nói rất nhiều, rốt cuộc nàng nhớ câu nào?

Lâm đại nhân cười khổ hỏi.

– Đánh chết ngươi!

Từ tiểu thư đấm mạnh lên ngực hắn hai cái, chuyển người đứng dậy, giơ chân
muốn đá lên người hắn, thấy Lâm Tam nằm ở đó cười, toàn thân bùn đất theo nước
chảy xuống mà vẫn không che được vết răng trên cổ. Từ tiểu thư thẫn thờ hồi
lâu, chân nhỏ như nặng tựa ngàn cân, không hạ xuống được nữa, nước mưa chảy
trên mặt nàng làm ánh lên gò má xinh đẹp trong suốt, hai vai nàng khẽ rung lên
rồi chợt xoay người, đạp nước mưa vội rời đi, thân ảnh động lòng người của
nàng giống như dương liễu lay động bên bờ sông.

Nha đầu này không phải là trật chân sao? Nhìn bóng lưng chạy như bay của Từ
tiểu thư, Lâm đại nhân không ngừng nghi hoặc, lại nhớ tới lời hôm nay hắn đã
nói qua, câu là thật, câu là giả, giống như mưa xuân hư vô xa xăm khắp nơi,
khó có thể phân biệt. Khổ não, thật là khổ não.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận