Tuy đèn đuốc trong viện không tỏ, nhưng hắn nhìn thấy từng nét vẽ rất rõ ràng.
Giữa cảnh núi hồ xanh thăm thẳm, một mảng sương khói mênh mông, du thuyền như
mắc cửi. Sát bờ, một nam tử mặc áo dài xanh đang đứng bên hồ nhướng mày cười
lạnh. Nam tử này nghiêng thân đứng đối mặt với nước hồ, trong bức họa chỉ thấy
được bóng người, không rõ diện mạo, nhưng lại có cảm giác như đã từng quen
biết, dưới chân hắn mang một đôi giày vải rách nát tả tơi thật không thuận
mắt. Một thiếu nữ mặc mặc cung trang màu vàng nhạt tao nhã điềm đạm đứng yên
bên hồ, đang nhìn chăm chăm vào nam tử nọ đến xuất thần, có vẻ vừa khó hiểu
vừa hiếu kỳ. Phía bên phải bức họa có ghi đôi hàng chữ nhỏ rất đẹp:
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu
Noãn phong huân đắc du nhân túy
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
Non nối non xanh lầu nối lầu
Tây Hồ múa hát chẳng lơi đâu
Gió ấm ru say hồn du khách
Mới bảo Hàng Châu hóa Biện Châu*.
(hsol dịch)
Thanh Tuyền! Thanh Tuyền! Bộ dạng Lâm Vãn Vinh trở nên si ngốc ngơ ngác, trong
mắt dần đỏ hồng lên, “soạt” một tiếng đã lao đến phía trước, bên cạnh đột
nhiên có hai tiểu thái giám xông ra, vội vàng chặn trước mặt hắn:
– Người phương nào, dám xông vào cấm cung trọng địa?
Cấm cung? Lão bà của ta ở đây, lão tử xá gì cấm cung của các ngươi, trong cơn
mừng rỡ kích động, hắn chẳng thèm để ý đến việc có người ngăn cản trước mặt
mình, cước bộ không ngừng, xông thẳng vào bên trong, cao giọng hô hoán:
– Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, nàng ở đâu?
Hai tiểu thái giám thế nào cũng không nghĩ đến tại chốn hoàng cung giữa nội
viện này lại có người cả gan làm càn, dám xông vào hoàng cung cấm địa. Nhất
thời không kịp đề phòng, bị hắn đánh trúng mỗi người một cái, loạng choạng ngã
lăn ra đất.
Lâm Vãn Vinh lao đến bức tranh trước mặt, cẩn thận nhìn kỹ người con gái trong
tranh, mày nhỏ mắt thanh, mặt hoa da phấn, đóa môi anh đào, thân hình thon thả
thanh tao như nước, trên mặt còn mơ hồ ngưng đọng nét tươi cười, nhìn tựa tiên
tử giáng trần đầy vẻ thanh khiết cao quý. Tuy đã lâu ngày không gặp, nhưng
dáng người này sớm đã khắc sâu vào lòng hắn, chính là Tiếu Thanh Tuyền mà hắn
đang khổ tâm tìm kiếm. Lại thấy nam tử đứng cạnh Thanh Tuyền nụ cười quả thực
gian xảo, nói không chừng chính là mình ngày đó?! Tranh này vốn là vẽ lại tình
cảnh thuở ấy bên bờ hồ Huyền Vũ, hắn cùng Thanh Tuyền lần đầu gặp gỡ, xem bút
pháp này chắc là do chính tay Thanh Tuyền vẽ ra.
Hắn nhảy đánh rầm lên bàn, cẩn thận gỡ bức tranh đó xuống, chăm chú nhìn qua
một lượt, chỉ thấy hình vẽ Tiếu Thanh Tuyền sống động tựa người thật hiện lên
trước mặt mình, phảng phất như nhìn thấy nụ cười e ấp, thẹn thùng của nàng khi
cùng hắn vui đùa, lại phảng phất như nghe tiếng nàng ngọt ngào nói nhỏ bên tai
hắn. Bộ dạng hắn trở nên ngây ngốc, nhẹ vuốt ve lên gò má của Thanh Tuyền
trong tranh, muốn cười nhưng chỉ hừ được một tiếng trong mũi, một cảm giác
chua xót chợt nảy sinh tràn ngập trong lòng.
– Thanh Tuyền! Thanh Tuyền!
Hắn nổi cơn điên không ngừng ngửa mặt lên trời gọi lớn, lại nhảy xuống bàn
phóng người đi. Trong điện giăng mắc màn trướng đẹp đẽ, dưới ánh sáng mờ ảo
của ngọn đèn trông mỹ lệ dị thường, nhẹ nhàng tung bay. Hắn chạy thẳng một
mạch tìm kiếm, không ngờ tìm khắp đại điện đều trống trơn, đừng nói là Tiếu
Thanh Tuyền, ngay cả một bóng người cũng không có.
– Thanh Tuyền! Nàng ở nơi nào?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trên bức họa, hắn ngửa mặt thở dài, khóe
mắt sớm đã ươn ướt.
– Chính là hắn, cả gan xông vào cấm địa. Mau bắt hắn lại.
Một loạt tiếng hô rối rít vang lên, từ ngoài điện có hai đội thị vệ nhanh
chóng tiến vào vây quanh hắn chặt chẽ. Lâm Vãn Vinh tựa như không nhìn thấy
bọn chúng, nhìn chằm chằm hai tên tiểu thái giám nọ, lớn tiếng hỏi:
– Thanh Tuyền ở đâu?
– Cái gì mà Thanh Tuyền với Lục Tuyền, là loại tiện nhân tạp chủng ở nơi nào,
bọn ta không biết… Úi da…
Lời còn chưa dứt, liền nghe hai tiếng bốp bốp vang lên. Quai hàm của hai tên
tiểu thái giám đã sưng vều lên, hai tên này vội vàng ôm chặt lấy hai gò má,
hoảng sợ nhìn người đang đứng trước mặt.
– Các ngươi dám nhục mạ lão bà của ta?
Lâm Vãn Vinh siết chặt hai nắm tay đến kêu răng rắc, cơ thịt trên mặt rung
mạnh, trong mắt bắn ra hung quang lấp lóe:
– Lão tử giết ngươi, cẩu nô tài.
Trong bụng hắn lửa giận bừng bừng, sớm đã mặc kệ đây là chốn nào, mỗi tay bóp
cổ một tên thái giám, đem cả hai tên nâng hẳn lên.
Sự việc diễn ra đột ngột đến nỗi bọn thị vệ chỉ biết đứng ngây người ra nhìn.
Dám ở trong hoàng cung hoành hành như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, đang
định xông lên cứu người, lại nghe bên ngoài có một tiếng quát lớn:
– Dừng tay. Mau dừng tay!
Bọn thị vệ quay đầu lại nhìn, đã thấy Cao công công vội vội vàng vàng chạy
đến, vừa nhìn thấy bộ dạng của Lâm Vãn Vinh, sợ đến mức kêu “ối chao” một
tiếng rồi mới dám tiến lên trước mặt hắn:
– Lâm đại nhân, Lâm đại nhân, ngài mau dừng tay lại đi, ngài có chuyện gì thì
nô tài không thể đảm đương nổi đâu.
Bịch, bịch hai tiếng vang lên, Lâm Vãn Vinh ném mạnh hai tiểu thái giám này
xuống đất, hai tên ho sù sụ thở hổn hển, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thấy Cao
Bình trước mặt vị đại nhân này cũng phải khom lưng năn nỉ, hai người liền biết
hôm nay mình đã gặp họa lớn.
– Cao công công, từ khi ta đến đây tới giờ chưa nhờ qua ông việc gì đúng
không?
Lâm Vãn Vinh âm hiểm cười, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
– Ồ, Lâm đại nhân đã mở lời thì nô tài đâu dám không làm. Ngài có chuyện gì
xin cứ phân phó.
Cao Bình vội vàng cười nịnh nói. Lão ta là người đi theo bên thiên tử, hoàng
đế đối với vị Lâm đại nhân như thế nào, trong lòng lão rõ ràng hơn bất cứ ai,
tuy nói Lâm đại nhân bây giờ quan chức không cao, nhưng có thể là vì Lâm đại
nhân không muốn, chỉ cần hắn đồng ý thì việc thay thế Thành Vương, sánh ngang
với Từ Vị, Lý Thái, trở thành đệ nhất nhân trong triều bất quá chỉ là vấn đề
thời gian. Đối với một đại nhân vật như vậy, lão sao dám hầu hạ chểnh mảng.
– Tốt lắm.
Lâm đại nhân gật đầu, trên mặt đầy vẻ tức giận, chỉ vào hai tên tiểu thái
giám, nói:
– Hai tên vương bát đản này dám mở miệng nhục mạ phu nhân của ta, ta vốn
không có yêu cầu cao, chỉ cần cắt đứt đầu lưỡi của bọn chúng là được. Các
ngươi có thể mắng chửi ta nhưng dám chửi mắng Thanh Tuyền của ta, các ngươi
chính là muốn chết, muốn chết, muốn chết…
Trong cơn thịnh nộ, hắn tiếng sau lớn hơn tiếng trước, hung ác đá vào người
hai tên tiểu thái giám còn nằm trên đất, xuống tay hoàn toàn không để lại
đường sống. Nghe hai tên thái giám gào khóc thê thảm, bọn thị vệ chỉ dám nhìn
nhau không dám lên tiếng. Hoàng cung nội viện chính là nhà của hoàng đế, một
người ở bên ngoài vào, lại dám ở trong cung đánh đập nội quan, đây quả thực là
làm chuyện xem thường hoàng đế, lại thấy bộ dạng Cao công công vâng vâng dạ dạ
không dám mở miệng, càng không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Vãn Vinh hung hăng đá xong mấy đá mới ngừng lại được, hừ giọng nói:
– Ta từ trước tới giờ không muốn mượn quyền thế để coi thường người khác,
nhưng nếu ai dám động vào cái vảy ngược của ta (ý nói chuyện nhạy cảm), lão tử
sẽ có thủ đoạn đối phó! Cao công công, ông xem nên đối phó với bọn chúng ra
làm sao?
Cao Bình khẽ gật đầu, cất giọng the thé:
– Người đâu, kéo hai tên cẩu nô tài dám xúc phạm đến Lâm phu nhân này xuống
dưới, cắt đứt đầu lưỡi, lại đánh cho 100 đòn thật mạnh. Lâm đại nhân ngài thấy
như vậy đã được chưa?
Trong mắt Lâm Vãn Vinh chỉ có hình dáng xinh đẹp của Thanh Tuyền trên bức họa,
gật đầu không nói gì. Hai tiểu thái giám nọ sợ hãi kêu lên thất thanh:
– Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nơi này là cấm địa, nô tài chỉ là làm
đúng nhiệm vụ…
Cao Bình khoát tay áo, bọn thị vệ liền lôi hai tiểu thái giám xuống dưới. Lâm
Vãn Vinh trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
– Cao công công, ông có biết nữ tử trong bức họa này không?
Cao Bình lại gần bức họa xem xét một hồi, đánh giá cẩn thận một phen, một lúc
sau mới lắc đầu:
– Nô tài không nhận ra nữ tử này.
Không nhận ra? Lâm Vãn Vinh hoài nghi liếc nhìn Cao công công, theo tình hình
hôm nay mà nói thì mình đã có địa vị trước mặt hoàng đế, lại có quan hệ với
hoàng đế, Cao công công này tuyệt đối không dám nói dối trước mặt mình, chẳng
lẽ quả thực lão ta không nhận ra Thanh Tuyền? Chuyện này sao có thể? Bức họa
này do Thanh Tuyền vẽ ra, lại được treo ở trong cung, lão ta đi theo bên hoàng
đế nhiều năm, lẽ nào lại không nhận ra được?
– Nơi này sao lại bị coi là cấm địa vậy?
Lâm Vãn Vinh chuyển đề tài vòng vo hỏi.
– Chuyện này tôi cũng không rõ, từ mấy chục năm trước tôi bắt đầu hầu hạ
hoàng thượng thì chỗ này đã bị coi là cấm địa rồi, vốn không có người ở.
Cao công công cung kính đáp:
– Ngoại trừ hoàng thượng ra, trước giờ không có người qua lại nơi này, họa
quyển trong tay ngài, tôi cũng chưa từng thấy qua.
Ngoại trừ hoàng đế, trước giờ không có người qua lại? Vậy bức họa do Thanh
Tuyền chính tay vẽ ra này, nói về thời gian sẽ không được vẽ quá nửa năm, sao
lại được đem đến treo ở đây? Hắn suy tư hồi lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân,
xem ra chỉ đi tìm lão hoàng đế mới có đáp án được, không lẽ lại giống như mẫu
thân của Tiên Nhi, một món nợ oan nghiệt nữa sao?
Nghĩ đến việc có tung tích của Thanh Tuyền, hắn nắm chặt họa quyển nọ, trong
lòng vô cùng phấn chấn, vội vàng nhắm hướng cung Càn Thanh đi đến, miệng hỏi
Cao Bình:
Lão nhân gia, à không, hoàng thượng, hoàng thượng giờ đã đi ngủ chưa?
– Hoàng thượng mới vừa an giấc. Là lão nô nghe được động tĩnh bên ngoài, sợ
làm kinh động đến giấc ngủ của chủ tử, nên mới đến xem, vừa đúng lúc chứng
kiến hai tên thỏ con muốn chết mạo phạm đến đại nhân ngài.
Cao Bình vội nói.
An giấc rồi? An giấc rồi cũng phải dậy, hôm nay ta mới vì lão làm được một
chuyện tốt đẹp như thế, lão cũng phải giải thích cho ta được rõ ràng về chuyện
của Thanh Tuyền chứ, bằng không ta sẽ làm náo loạn lão đến mức gà bay chó
nhảy.
Trong lòng mang ý nghĩ này, đang muốn nói chuyện, lại nghe phía trước truyến
đến một tiếng gọi nhẹ dịu dàng:
– Tướng công, sao chàng còn chưa ngủ vậy?
Tần Tiên Nhi từ cung Càn Thanh chậm rãi bước ra, hai hốc mắt đã sưng đỏ, trên
mặt còn dấu nước mắt chưa khô, dáng vẻ rất đau đớn đáng thương.
– Nô tài khấu kiến công chúa.
Cao Bình vội quỳ xuống hành lễ.
Tần Tiên Nhi bình thản khoát tay, bước đến bên người Lâm Vãn Vinh, nhìn lướt
qua họa quyển trên tay hắn, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, nhăn mũi
khinh thị, khe khẽ hừ một tiếng:
– Thiếp đang tự hỏi vì sao chàng nửa đêm còn không đi ngủ, thì ra là trong
lòng nhớ đến hồ ly tinh, ngay cả bức tranh của ả cũng không nỡ bỏ lại.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại:
– Nàng cùng lão gia nói chuyện ổn chứ? Sẽ không làm một cuộc chia tay náo
loạn nữa chứ?
Tần Tiên Nhi gật đầu vâng một tiếng, dịu dàng ôm lấy bờ vai của hắn, nhưng lại
thuận tay giật lấy họa quyển trên tay hắn:
– Tướng công, chàng yên tâm đi, ta cùng phụ hoàng sẽ không chia ly nữa đâu.
Ta hiểu lầm lão nhân gia người nhiều năm như vậy, sau này nhất định sẽ ngoan
ngoãn hiếu thuận với người, cũng không để cho người phải cô đơn nữa. Bức tranh
này ta sẽ giữ cho chàng, sau này chàng sẽ có cơ hội nhìn ngắm.
Lâm Vãn Vinh thầm buồn cười, cái hũ giấm chua này, nói chuyện về phụ hoàng
nhưng vẫn không quên Thanh Tuyền. Hắn không đáp trả Tiên Nhi nữa mà quay đầu
sang Cao Bình, bảo:
– Cao công công, ông đi chuyển lời với hoàng thượng một tiếng, nói là ta muốn
gặp người bây giờ.
Chú giải:
Lâm An là kinh thành thời Nam Tống. Câu “Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu” ý
nói người Nam Tống vui vẻ hưởng lạc ở Lâm An [Hàng Châu] không nghĩ gì đến
việc khôi phục miền bắc, nơi có kinh đô Khai Phong [Biện Châu] nữa.