Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 200: Trói lại? Bái đường?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…

Mấy ngàn con khoái mã phóng nhanh lại, ra khỏi phía tây thành Tế Ninh, hướng
thẳng tới chỗ Lâm Vãn Vinh lưu lại lúc trước. Vọt lên trên cùng là đám người
Cao Tù, Hồ Bất Quy. Đại quân tiến vào thành, mọi người đều tưởng rằng chiến sự
đã kết thúc, ai ngờ rằng sau lưng đột phiên bắn pháo, chơi lén Lâm tướng quân.
Thấy thân ảnh Lâm tướng quân biến mất trong khói súng trùng trùng, bọn Cao Tù
và Hồ Bất Quy hai mắt đỏ rực, thúc ngựa lao tới như phát điên.

Sau khi pháo bắn, trong cát bụi khắp nơi sặc mùi khói súng, lửa đạn bừng bừng
thiêu đốt, quân sĩ hai bên chết trận lúc trước, lại trải qua hỏa pháo bắn phá,
di hài tán loạn khắp nơi. Chúng nhân quan sát cả bốn phía cũng đâu còn có thể
tìm thấy bóng hình Lâm tướng quân đâu.

– Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ…

Cao Tù lớn tiếng hô hoán, âm thanh vừa bi sảng lại vừa thê lương, hắn trong
lòng ảo não vô cùng: “Nếu chẳng phải mình nhất thời sơ ý, Lâm huynh đệ làm sao
gặp kiếp nạn này.”

– Lâm tướng quân…

Mấy ngàn binh sinh cùng nhau hô to, nhảy xuống ngựa, cẩn thận tìm kiếm khắp
nơi trên trận địa khói lửa, hy vọng có thể phát hiện tung tích của Lâm tướng
quân.

– Nhìn này, đây là là mũ trụ của Lâm tướng quân…

– Đây là bội đao của Lâm tướng quân…

Một tiếng kinh hô truyền đến, Đỗ Tu Nguyên đưa tay cầm lấy mũ trụ và chiến
đao, tỉ mỉ đánh giá một phen, mặt mang vẻ đau thương, đưa cho Cao Tù nói:

– Cao đại ca, người xem xem, những thứ này là vật phẩm của tướng quân phải
không?

– Lâm huynh đệ a…!

Cao Tù nhận lấy hai thứ, ‘xụp’ một tiếng quỳ trên mặt đất, kêu lớn:

– Là lão Cao ta có lỗi với đệ a!

Đỗ Tu Nguyên vừa nhìn thấy thần thái của hắn, liền biết đó thật sự là đồ của
Lâm tướng quân, hắn nghiến răng run rẩy nói:

– Đều tại ta, tại sao ta lại tự tiện tiến quân vào thành, chỉ để lại mình
tướng quân bên ngoài. Đông Thành, cái trên Vương bát đản nhà ngươi…!

– Lên ngựa!!!

Hồ Bất Quy gầm lên một tiếng, dậm chân lên ngựa, vừa ngồi lên yên, mấy ngàn
tinh kỵ xoay người lên theo. Khôi giáp đập vào yên ngựa, phát ra một tràng âm
thanh leng keng.

Hồ Bất Quy vung đại đao, nhiệt lệ tràn đầy khóe mắt, giận dữ gầm lên:

– Giết Đông Thành, báo thù cho Lâm Tướng Quân!

– Giết Đông Thành, báo thù cho Lâm tướng quân…!

Mấy nghìn tinh binh giơ cao chiến đao, nhiệt huyết sôi trào, ngàn ngựa hí
vang, vang vọng tiếng bi thương, sát thanh kinh thiên động địa.

Hồ Bất Quy ghì cương, con ngựa hí lên một tiếng, liền nhảy dựng lên, đạp liền
mấy cái. Hồ Bất Quỷ mắt đỏ bừng căm giận :

– Đỗ Tu Nguyên, nếu ngươi vẫn còn là đấng nam nhi, ngươi hãy đi theo ta.

Đỗ Tu Nguyên hai má cũng đỏ bừng, hắc một tiếng, xoay ngươi lên ngựa:

– Đại Hồ tử, đi…!

Lý Thánh hét lên một tiếng:

– Hai vị đại ca, còn ta nữa…

– Giết chết Đông Thành, vì Lâm tướng quân báo thù!

Ba vị thiên hộ cùng Cao Tù lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu. Mang theo hơn vạn
nhân mã đại quân hữu lộ , vứt bỏ thành Tế Ninh trống không, hướng thẳng doanh
trướng trung lộ quân của Đông Thành chuẩn bị chém giết.

Hữu lộ quân này bởi vì được Lâm tướng quân anh minh chỉ huy, trận đánh hôm nay
bắt được thánh vương của Bạch Liên giáo cực kỳ dễ dàng, lại không phí sức chút
sức lực nào chiếm được thành Tế Ninh, hơn nữa trước đó còn có thể chém chết
Bạch Liên giáo đệ nhất dũng sĩ, thật sự có thể nói chiến công hiển hách, kinh
động ba quân.

Lâm tướng quân liệu việc trong trướng, cười đùa mà diệt cường địch tan thành
mây khói, hắn sớm đã là chiến thần và cũng là thần tượng trong lòng các tướng
sĩ. Hôm nay khi phá thành, đại quân vốn đã toàn bộ vào thành, đang lúc đợi
tướng quân kiểm duyệt. Vậy mà ngoài thành đột nhiên vạn pháo cùng nổ, vô số
tướng sĩ chính mắt nhìn thấy thân hình Lâm tướng quân bao phủ trong biển lửa,
chiến thần dũng mãnh vô địch lại chết trong âm mưu oán toán của người ta, điều
này làm sao khiến họ không bi phẫn.

Mấy vị thiên bộ dẫn đầu, mấy vạn binh mã tràn đầy nộ hỏa, hướng thẳng doanh
trướng Đông Thanh vọt tới. Thanh thế ấy, quy mô ấy, khiến người ta tim đập
chân run.

Quan quân trung lộ thấy mấy vạn binh mã hữu lộ tiến tới, vội vàng xoay đầu
pháo, hướng về mấy vạn binh mã hữu lộ quân, nghiêm trận chờ đợi. Đông Thành
đứng trên đài cao quát lớn:

– Các ngươi làm cái gì? Muốn tạo phản sao?

– Đông Thành, ngươi là đồ chó cái được nuôi, dám bắn pháo sau lưng, mưu hại
Lâm tướng quân, hôm nay lão tử phải lấy cái mạng chó của ngươi, báo thù cho
Lâm tướng quân.

Hồ Bất Quy cả mặt đỏ phừng, mắt như tét ra, gầm lớn:

– Các huynh đệ, xông lên…

Địa vị của Lâm tướng quân trong hữu lộ quân chính là thần, chúng tướng sĩ nghĩ
vậy đều hô hoán, hành động căm phẫn chính đáng, cùng nhau quát to một tiếng:

– Xông lên…

Mấy vạn tướng sĩ như thủy triều, kết trận hướng tới đại trướng của trung lộ
quân lao tới.

– Tạo phản, muốn tạo phản sao? Đông Thành tim đập chân run, không hề nghĩ tới
một tên Lâm Tam lại có sức hiệu triệu như thế, hắn vội vàng hét:

– Thần cơ doanh, bắn pháo!

Chứng kiến hai lộ đại quân muốn giao tranh một trường đại chiến, thì một đạo
binh mã vừa tiến tới, đột hiên một tiếng hét lớn truyền đến:

– Tất cả dừng tay cho ta!

Đám người Cao Tù quay đầu nhìn lại, xa xa mấy trăm nhân mã tiến tới, ngựa phi
như bay. Vọt lên phía trên cùng, vẻ mặt đầy giận dữ, chính là Đại Nguyên Soái
Từ Vị của lần chinh phạt Bạch Liên giáo lần này.

Từ Vị được tin thành Tế Ninh bị phá, trong lòng vạn phần vui mừng, vội vàng từ
hậu phương tức tốc chạy tới, vậy mà thấy tình hình hữu lộ quân và trung lộ
quân ***ng độ nội chiến, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, dưới cơn thịnh
nộ, râu tóc như dựng lên, vô cùng uy nghiêm, thế ngựa phi nhanh, đảo mắt đã
đến trước trận hai quân.

– Từ đại nhân!

Cao Tù vội vàng xuống ngựa, phóng tới trước người Từ Vị, quỳ xuống khóc ròng:

– Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!

– Cao Tù, ngươi thế này là sao, đứng lên nói chuyện …

Từ vị vội nói. Cao Tù này là hộ vệ bên người Hoàng Đế, tính tính cao ngạo
cương liệt chừng nào, chưa từng chảy nước mắt trước mặt người khác, hôm này
lại ảo não chán nản như thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

-Thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ không thể bảo vệ tốt Lâm huynh đệ, để hắn bị gian nhân làm hại, xin Đại nhân bào thù cho Lâm huynh đệ.

Cao Tù khóc rống lên. Hắn những ngày qua cùng với Lâm Vãn Vinh đồng hành cùng
ăn ở, trải qua sinh tử, tình cảm sâu sắc vô cùng, sớm đã coi hắn là thân huynh
đệ của mình. Hôm nay lại do mình không cẩn thận, để cho Lâm huynh đệ mất mạng,
bảo sao không hối hận muốn chết.

– Lâm huynh đệ làm sao rồi?

Từ Vị cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, thủ hạ thị vệ vội vàng đỡ lấy
lão, chậm rãi đưa lão xuống ngựa.

Từ Vị sắc mặt tái nhợt, thần tình nghiêm trọng vô cùng, lớn tiếng nói:

– Lâm tiểu huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cao Tù, ngươi mau mau nói đi.

Ngón tay của Cao Tù vội vã chỉ về hướng tới Đông Thành, cả giận nói:

– Là tên chó má Đông Thành, thừa dịp đại quân của ta vào thành, khi Lâm Tướng
Quân ở lại phía sau, lấy việc công trả thù riêng. Trọng pháo oanh kích, Lâm
huynh đệ hắn…

– Lâm huynh đệ làm sao rồi?

Tự Vị tức giận hỏi.

– Vạn pháo vang lên, chúng ta đều thấy Lâm Huynh đệ xương cốt không còn …

Cao Tù gào khóc. Cao Tù là người ngay thẳng hào sảng, hôm nay trước mặt mọi
người khóc gào như thế. Có thể thấy được tình cảm thâm hậu với Lâm tướng quân.

– Xin đại nhân làm chủ cho chúng ta, chém chết Đông Thành, báo thù cho Lâm
tướng quân!

Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy, Lý Thánh ba người nước mắt lã chã, thân đeo giáp quỳ
xuống nói.

– Xin đại nhân làm cho cho chúng ta, chém chết Đông Thành báo thù cho Lâm
tướng quân.

Mấy vạn tướng sĩ hữu lộ quân cùng nhau quỳ phục trên đất, hướng tới đại soái
kỳ cầu xin.

Từ Vị sắc mặt như thép lạnh, ‘keng’ một tiếng ném lệnh bài hành quân trên mặt
đất, giận dữ nói:

– Đồng Thành, ngươi thật lớn gan!

Đông Thành vội vàng quỳ trên mặt đất:

– Đại soái quyết không thể nghe lời bừa bãi của một phía. Ta cùng Lâm tướng
quân là thủ lĩnh hai lộ quân, có thể nào lại đi hại Lâm tướng quân chứ?

Từ Vị trong mặt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lớn tiếng quát:

– Chẳng lẽ vạn pháo cùng oanh kích này không phải do ngươi làm?

Đông Thành đập đầu nói:

– Bẩm đại soái, vạn pháo này thật sự là do mạt tướng ra lệnh bắn ra, nhưng
tuyệt dối không phải nhằm vào Lâm tướng quân.

– Ngươi nói cái gì?

Cao Tù, Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên ‘xoạt’ một tiếng muốn lao tới, nhưng bị Từ Vị
quát dừng lại. Từ Vị nói:

– Vậy ngươi nhằm vào ai?

– Mạt tướng thấy hữu lộ đại quân công nhập Tế Ninh. Trong lòng rất vui mừng,
đang muốn giữ lấy trung môn, lại thấy cửa phía Tây một nữ tử lao ra. Được thám
tử bẩm báo, nữ tử này không phải ai khác chính là Thánh Mẫu của Bạch Liên
giáo, nhưng lúc này lúc này hữu lộ quân đã vào thành,quân của ta cách Bạch
Liên thánh mẫu rất xa, không kịp đến chém giết, không không muốn để tên cầm
đầu đạo tặc này lọt lưới, mạt tướng mới hạ lệnh vạn pháo cùng oanh kích. Khi
mạt tướng phát pháo, không hề thấy Lâm tướng quân. Nếu nói có tội là quá phóng
đại, chứ thực ra không hề có chút ác tâm gia hại.

Đông Thành biện hộ.

– Đồ chó má. Ngươi dám lừa gạt đại soái.

Cao Tù giọng giận dữ nói:

– Khi ở ngoài thành, trừ Lâm tướng quân, không hề có người khác. Bạch Liên
thánh mẫu vừa lao ra, đã bị đạo pháo của Thần Cơ doanh ta bắn chết, lại còn
cần ngươi đến bắn pháo. Ngươi chính là tên vương bát đản rắm tâm hại Lâm tướng
quân, vì báo thù cho tiểu cửu tử của ngươi, tướng sĩ ba quân người nào chẳng
biết.

Đông Thành nói:

– Chỉ là lời nói bừa một phía. Hai quân giao chiến, tình huống xoay chuyển
vạn lối. Khi ta khai pháo, chỉ thấy đầu sỏ Bạch Liên, không hề thấy Lâm tướng
quân.

Từ Vị lạnh giọng hừ nói:

– Đông Thành, ngươi xuất lĩnh chính là trung lộ đại quân, chẳng lẽ ngươi có
thiên lý nhãn, từng giây từng phút chằm chằm vào hữu lộ đại quân? Ngươi nói
bắn pháo vào Bạch Liên thánh mẫu, nhưng chúng tướng sĩ đều thấy, Bạch Liên
thánh mẫu kia trước khi ngươi bắn pháo đã bị Lâm tướng quân hạ gục, há cần
ngươi tới bắn pháo? Ngược lại pháo của ngươi bắn Lâm tướng quân, chính là mọi
người dương mắt nhìn thấy, ngươi còn gì để nói nữa?

Đông Thành nói:

– Tất cả đều là lời nói của quân sĩ hữu lộ, lời nói một bên, sao có thể dễ
dàng tin được?

Từ Vị giọng giận dữ:

– To gan, sự thật bày ra đó, ngươi còn dám giảo biện. Bay đâu, lột khôi giáp
của hắn, đợi bẩm rõ với hoàng thượng, rồi hãy định đoạt!

Thấy quân sĩ áp giải Đông Thành đi, đám người Hồ Bất Quy ôm quyền nói:

– Tạ đại soái.

Từ Vị hỏi:

– Lâm huynh đệ bỏ mạng ở đâu? Mau dẫn ta đi xem xét.

Đám người Cao Tù vội vàng dẫn Từ Vị tới cửa tây ngoài thành, Từ Văn Trường tỉ
mĩ tìm kiếm trái phải trước sau một phen, nhìn kỹ hố đạn do đạn pháo bắn ra,
hỏi:

– Có từng phát hiện ra di thể của Lâm huynh đệ chưa?

Đỗ Tu Nguyên đáp:

– Bẩm đại soái, lúc đó pháo bắn mãnh liệt, di hài của Lâm tướng quân e rằng
tan nát, tìm không được nữa rồi.

Từ Vị cười lanh lảnh nói:

– Chớ hoảng, chớ hoảng, xung quanh vẫn chưa thấy thi hài lưu lại của Lâm
tướng quân, bất quả chỉ là một chiếc mũ giáp, một cái bội đao, còn lại không
bằng cớ rõ ràng. Theo ta thấy, Lâm tướng quân vẫn chưa bị giết.

– Từ đại nhân, người nói thật sao?

Cao Tù nhảy dựng lên, đám người Hồ Bất Quy cũng hiện lên thần sắc không thể
tin được.

Từ Vì mỉm cười:

– Các ngươi đã ở cùng Lâm tướng quân một thời gian chẳng lẽ còn không biết
bản lĩnh của hắn? Với sự thông minh cơ trí của hắn, sao có thể dễ dàng gặp
điều bất trắc? Lúc này nhất định hắn có việc gì đó không tiện hiện thân, đợi
mấy ngày nữa ắt sẽ bình yên trở về.

Chúng tướng đều vui mừng, Từ Vị chính là thiên hạ đệ nhất học sĩ, lão nói Lâm
tướng quân vẫn còn sống, độ tin cậy tự nhiên cực cao. Nhất thời tin tức tốt
lành đã truyền khắp hữu lộ đại quân, làm mỗi tướng sĩ đều mặt nở miệng cười,
mong Lâm tướng quân sớm ngày trở lại.

– Bà nội nó…!

Hồ Bất Quy một cước đã bay mấy khối đã lớn, cười nói:

– Ta chỉ biết rằng, Lâm tướng quân anh minh thần vũ, hiệp nghĩa cái thế, nếu
người dễ dàng bị gian nhân hãm hại như thế thì không còn thiên lý nữa rồi.

Từ Vị cười lớn:

– Hôm này thành Tế Ninh bị phá, Bạch Liên giáo đã tan tác, Lâm tướng quân
suất lĩnh hữu lộ đại quân công lao to lớn. Chém chết Bạch Liên đệ nhất dũng
sĩ, bắt sống tên đầu sỏ Lục Khảm Lý, bắn pháo hạ Bạch Liên thánh mẫu, công phá
thành Tế Ninh đầu tiên, công lao này không để xiết, chư vị tướng sĩ đều cùng
Lâm tướng quân liều mạng mới đạt được. Bổn soái y theo lời hứa trước đây, lập
tức tưởng thưởng. Lý Thánh, Đỗ Tu Nguyên, Hồ Bất Quy tiến lên trước nghe phong
thưởng!

– Mạt tướng có mặt!

– Các ngươi theo Lâm tướng quân tiễu phỉ có công. Hôm nay liền thăng ba ngươi
làm chỉ huy sứ, thống lĩnh năm nghìn quân, trực thuộc dưới doanh trướng của
bổn soái. Binh sĩ tướng lĩnh còn lại, đều được thăng lên một bậc, kẻ có công
riêng sẽ được thưởng sau. Bổn soái lập tức tâu lên trên, báo tin thắng trận
cho hoàng thượng.

Từ Vị lớn tiếng tuyên bố.

Tưởng thưởng mức này nằm ngoài dự liệu của mấy người kia. Dù sao lần tiễu phỉ
này, công lao của hữu lộ quân ai ai cũng đều thấy, phong thưởng mấy người này,
tướng sĩ đều tuân phục. Ba vị thiên hộ nhìn nhau một cái, ngẫm lại mấy người
mình theo Lâm tướng quân chinh chiến, không tới nửa tháng ngắn ngủi liền từ
bách hộ thăng lên vạn hộ. Tuy nói bên trong cũng có chút công mình dũng mãnh
giết địch, nhưng công lao lớn nhất đều do Lâm tướng quân mang đến cho.

Ba ngươi cùng nhau ôm quyền:

– Tạ Nguyên soái phong thưởng, mấy người chúng ta hổ thẹn chẳng dám nhận. Lâm
tướng quân một ngày không về, chúng ta không có lòng nào lãnh thưởng.

Từ Vị than:

– Ba vị không cần lo lắng. Lâm tướng quân cát nhân thiên tướng, tự nhiên sẽ
không xảy ra điều gì không may. Nếu hắn ở đây tất nhiên cũng hy vọng thấy ba
vị nhận phong thưởng, vì Đại Hoa ta tái lập tân công. Các ngươi chớ phụ lòng
khổ tâm của hắn mới đúng.

Đỗ Tu Nguyên cắn răng nói:

– Nếu như thế, xin nguyên soái cho chúng ta thời gian ba ngày. Trong vòng ba
ngày này, huynh đệ chúng ta muốn tìm từng ngóc ngách của thành Tế Ninh, tìm
kiếm Lâm tướng quân. Ba ngày sau, bất luận có tìm được không, sẽ về lại trướng
của đại soái.

Từ Vị gật gật đầu:

– Tốt, có tình có nghĩa đúng là một đấng nam nhi, chính nên như thế. Bổn soái
cho phép! Ba ngày sau đại quân khởi hành, ta đợi tin tốt của ba vị.

– Tạ đại soái!

Ba người cùng nhau ôm quyền nói.

Lâm Văn Vinh sinh tử chưa rõ, Cao Tù cũng không biết nên thế nào mới tốt. Từ
Vị kéo hắn qua một bên thì thầm:

– Tên Đông Thành này là kỵ doanh chỉ huy sứ, thuộc quyền của Đô đốc phủ, ta
cũng không thể dễ dàng trừng phạt hắn. Cần báo cho binh bộ và hoàng thượng mới
có thể xử trí. Đông Thành cùng binh bộ thị lang quan hệ thân thiết, vụ án này
nếu tới binh bộ, cũng không biết tới năm nào mới có thể kết thúc, cho nên Đông
Thành mới chẳng hề sợ hãi.

Cao Tù cũng chẳng phải là một tên lõ mãng, suy nghĩ một chút nói:

– Đại nhân, chuyện này có điều cổ quái, dù là Đông Thành căm hận Lâm huynh đệ
vạn phần, cũng không thể liều mạng bỏ qua phản ứng của mọi người, dùng pháo
bắn trọng thần có công.

Trong mắt Từ Vị lóe lên hàn quang:

– Họ mẹ của tên Đông Thành chính là xuất phát từ bên phủ Thành vương gia.

Cao Tù liền hiểu ra:

– Chẳng trách, nguyên lại thứ chó má này chịu sự sai bào của người ta!

Từ Vị than:

– Ta dùng gã Đông Thành này, cũng rất là thận trọng, để hắn truyền ra chút
tin tức giả ra ngoài. Chỉ là ta thật sự không nghĩ đến hắn dám ngông cuồng như
thế, ta nhất thời không cẩn thận, lại để hắn làm hại Lâm huynh đệ.

Cao Tù lúc này mới hiểu được, nguyên lai còn có huyền cơ như thế. Tư Vị bùi
ngùi nói:

– Xảy ra việc ngày hôm nay, lão hủ thật khó chối tội. Nếu không thu thập được
gã Đông Thành này, ta cũng không xứng với Lâm huynh đệ.

Ánh mắt Cao Tù lóe lên:

– Thuộc hạ hiểu rồi. Chỉ là…làm thế sẽ không liên lụy tới đại nhân chứ?

Từ Vị nói:

– Vì Lâm huynh đệ làm chút việc, nào đâu có gì liên lụy. Chớ để hắn quay lại,
thấy được Đông Thành còn tiêu dao ngoài pháp luật, hắn e trong lòng sẽ nguội
lạnh đi mất. Tên kỵ doanh chỉ huy sứ này, trên đường áp giải gặp được quân sĩ
trung thành với Lâm tướng quân ám toán, thì sự cũng đã rồi. Ta cùng lắm là bị
Hoàng thượng trách mắng hai câu, nhưng so với công lao tiêu diệt Bạch Liên
giáo này, chuyện kia cũng chẳng là cái thá gì. Chút tổn thất này không đáng
nhắc tới.

Cao Tù vui mừng:

– Thuộc hạ thay mặt Lâm huynh đệ tạ ơn đại nhân!

Từ Vị lắc đầu:

– Nên là ta cám ơn Lâm tiểu huynh mới đúng. Trận đánh Bạch Liên này, hoàn
toàn là do hắn đánh hạ, nếu luận về công lao, hắn mới là chân chính là đệ
nhất. Giải quyết được Bạch Liên giáo rồi, lúc này đại sự Giang Tô cũng nên làm
thôi, ta còn muốn cùng hắn bàn mưu tính kế, nhưng lại không biết giờ hắn ở nơi
nào.

Cao Tù cũng nói:

– Lâm huynh đệ này, không biết mị lực từ đâu ra, đồng hành cùng hắn mấy ngày,
đột nhiên không thấy hắn, trong lòng cũng có nhớ mong!

Đêm hôm đó, chợt truyền đến một tin tức, kỵ doanh chỉ huy sứ Đào Đông Thành
đại nhân trên đường áp tải, khi đến Phong Huyện, bị một mũi tên bắn xuyên qua
trán mà chết, chỉ biết hoài nghi là do những binh sĩ trung thành với Lâm tướng
quân gây ra.

Lúc xảy ra chuyện, Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên đám chúng tướng hữu lộ quân đang
cùng Từ đại soái bàn việc lui binh, đều có người làm chứng không có mặt tại
hiện trường, nhân chứng lại là Từ đại soái. Hồ, Đỗ mấy vị tướng quân nghe được
việc này, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.


Lâm Vãn Vinh chỉ cảm giác thân thể nhẹ bồng bềnh, giống như dập dìu trên sóng
gió, khi thì bị quăng lên đỉnh núi, khi như bị ném xuống đáy cốc. Trong lòng
đang trong cơn kinh hãi, chợt thấy một nữ nhân xinh đẹp ở bên người, dịu dàng
lau mồ hôi trên trán cho hắn, ngượng ngùng nói:

– Tướng công…

Cô gái này mi mục như vẽ, nét cười đằm thắm, cách hắn như gần mà lại xa, hắn
nhìn thấy thật thân thân thiết thiết, vội vàng đưa tay kéo nàng lại:

– Thanh Tuyền!

Vừa đưa tay ra nhưng chẳng nắm được gì, khuôn mặt nữ tử kia chớp mắt đã biến
mất không thấy đâu, hắn từ trên giường lật mình ngồi dậy, trên trán mồ hôi đổ
cuồn cuộn, từ trong giấc mộng đẹp tỉnh lại.

– Công tử, chàng tỉnh rồi ư?

Giọng Tần Tiên Nhi vừa hoan hỉ vừa kinh ngạc vang lên bên tai hắn, một cánh
tay nõn nà như ngó sen, từ từ đưa đến, nhẹ nhàng quấn quanh cổ hắn.

Thân thể bên cạnh mịn màng mềm mại, lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt, rúc
vào lòng hắn. Song nhũ nhô cao láng mịn như mỡ đông. Từ từ cọ sát vào lòng
ngực hắn, thoang thoảng một mùi u hương, nữ tử kia ‘ừ hử’ một tiếng, cực kì
động tình.

Lâm Vãn Vinh vừa duỗi xuống phía dưới, liền vuốt ve trên đôi chân ngọc thon
dài của nàng. Đang muốn xoa nắn một phen, chợt tỉnh người hẳn, hắn cùng với
Tiên Nhi lại toàn thân lõa lồ ngủ cùng nhau. Nhớ tới tình cổ trên người Tiên
Nhi, lông tóc toàn thân hắn dựng đứng lên.

“Không hay!” Lâm Vãn Vinh kêu thảm một tiếng, vội vàng dùng chăn che thân thể
mình lại, hai mặt trợn tròn:

– Tiên Nhi, rốt cục nàng muốn làm gì với ta?

Sắc mặt Tần Tiên Nhi đỏ lên, ngượng ngùng nói:

– Công tử, chàng xấu chết được, ta còn có thể làm gì với chàng chứ?

Hết rồi, hết rồi, Tiên Nhi vẫn luôn có lòng mong muốn ta, không tiếc thủ đoạn
chiếm lấy nhục thể của ta để đạt tới mục đích độc chiếm ta. Lão tử trong lúc
ngủ mơ mơ màng màng, sự thanh bạch tất nhiên bị làm hỏng rồi, bằng không như
thế nào lại trần truồng ngủ cùng nàng một chỗ chứ. Hết rồi, nhị tiểu thư,
Thanh Tuyền, Xảo Xảo ta không thể đem tính mạng của các nàng giao vào tay Tiên
Nhi a!

Bộ dạng khóc không ra nước mắt của hắn, làm Lâm Tiên Nhi cũng có chút buồn
cười, nhịn không được kéo tay hắn nói:

– Công tử, chàng làm sao vậy?

– Tiên Nhi, nàng nói thật đi, khi ta ngủ, nàng tàn phá ta mấy lần rồi?

Lâm Vãn Vinh cúi đầu ủ rũ nói.

– Tàn phá, thiếp tàn phá chàng làm cái gì?

Tần Tiên Nhi kỳ quái nói, lập tức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chậm rãi nhích thân
thể kề sát hắn nói:

– Công tử xả thân cứu ta, Tiên nhi cảm kích còn không kịp, làm sao lại tàn
phá chàng?

“Không hề tàn phá? Trong lòng Lâm Vãn Vinh lóe lên một tia hi vọng, cẩn thận
kiểm tra bên người, nhưng không nhìn ra chút dấu vết nào. Trời ơi, thượng đế
người quá không công bằng rồi, vì sao nam nhân lại không có màng sinh lý kia
chứ? Lão tử bây giờ có bị người ta cường bạo hay không cũng chẳng biết, vấn đề
này quá nghiêm trọng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta a!

– Tiên Nhi, hai người chúng ta như thế nào lại ngủ cùng một chỗ vậy? Ấy, nàng
chớ hiểu lầm, mặc dù ta rất muốn ngủ với nàng. Nhưng nàng cũng biết, một người
hôn mê, tự nhiên khi tỉnh lại phát hiện một nữ tử khỏa thân nằm cùng một chỗ,
bất kỳ người nào cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng có thể nói cho ta hay không, rốt
cuột đã xảy ra chuyện gì, nàng có cường bạo… à…à…có phát sinh sự tình đặc biệt
gì với ta không?

Tần Tiên Nhi thẹn thùng cúi đầu nói:

– Công tử, Tiên Nhi sẽ vĩnh viễn không làm hại chàng. Chàng xả thân cứu thiếp
cùng sư phụ, thiếp đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa, cũng khó báo đáp
chàng. Sư phụ nói, chàng vì cứu ta tự nguyện hi sinh tính mệnh, thiếp tất
nhiên xếp vị trí thứ nhất trong lòng chàng.

“Toát mồ hôi a, sao hiểu lầm lớn như vậy? Chỉ có mình nàng đổi lại là Xảo Xảo,
Thanh Tuyền Ngọc Sương, Đại tiểu thư…. ấy ấy, ta vì sao lại nhớ tới Đại tiểu
thư chứ? Đổi lại bất kì nữ tử nào trong đó, ta cũng vứt bỏ tính mạng mà cứu
hết, không phải bởi vì ta đưa ai đó xếp hạng nhất, mà bởi vì ta quá bác ái
thôi!

– Tiên Nhi, nàng không phải báo đáp ta, lại thừa cơ ta hôn mê, làm … cái đó
với ta chứ ?

Giọng Lâm Vãn Vinh run rẩy, khẩn trương nhìn Tiên Nhi: “Thật sự bực mình con
mẹ nó, nếu đổi lại là bất kì một nam nhân nào khác đều điên cuồng vì diễm phúc
này, nhưng lão tử lại không thể tiêu thụ nổi.”

– Đáng ghét …

Sắc mặt Tần Tiên Nhi như ráng chiều:

– Tiên Nhi là người tùy tiện như vậy sao?

Toát mồ hôi, cởi bỏ hết y phục chui vào chăn nằm với ta, quả nhiên cùng dạng
giống như ta!

“Không phải là người tùy tiện”. Tần Tiên Nhi nói làm hắn trong lòng an ủi lớn,
đồng thời có chút bi ai, chuyện của Tiên Nhi bao giờ mới có thể giải quyết
đây? Thành Tuyền cũng chẳng biết có biện pháp hay không?

Tần Tiên Nhi tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn, lặng lẽ thở dài:

– Công tử, chàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, việc chàng không vui, Tiên
Nhi vĩnh viễn sẽ không làm. Hôm ấy khi chàng hôn mê, ta cùng sư phụ mạo hiểm
vượt hỏa pháo đưa chàng tới đây. Sư phụ nói, đàn ông tình thâm nghĩa trọng như
chàng hiếm có. Liền bắt ta cùng chàng làm lễ chu công….

– Sư phụ của nàng?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi nói: “Mẹ nó, có dạng sư phụ như thế sao, muốn đồ đệ thừa
cơ nam nhân hôn mê, còn có vương pháp nữa không?”

Tần Tiên Nhi gật gật đầu, ngượng ngùng nói:

– Sư phụ cũng vì muốn tốt cho ta. Người nói sau khi cũng ta làm lễ phu thê
rồi, chàng sẽ một lòng đối đãi với ta, vĩnh viễn sẽ không còn nghĩ đến người
nữ tử thứ hai nữa.

Quả nhiên là một độc kế, Lâm Vãn Vinh coi như hiểu rõ rồi: “tính cách rối loạn
bát nháo của Tiên Nhi đều là học theo sư phụ của nàng. An Bích Như này hại
người không ít a!”

– Thiếp yêu công tử, nhưng không muốn công tử sống không vui vẻ. Sư phụ ép
gấp, thiếp liền mỗi ngày đều khỏa thân thế này. Ngủ cùng với công tử, khéo che
mắt sư phụ. Nhưng Tiên Nhi tuyệt chẳng phải nữ nhân không biết liêm sỉ…

Tần Tiên Nhi khóc thút thít.

“Ny tử ngốc nghếch này, lõa thể ở một chỗ là để qua mặt sư phụ ư!” Lâm Vãn
Vinh trong lòng buồn cười, kéo tay nàng nói:

– Ta sao lại không tin nàng. Trong lòng ta, nàng đã sớm là thê tử của ta rồi.

Tần Tiên Nhi kinh ngạc pha lẫn hân hoan nói:

– Công tử nói thật chứ?

– Có trời đất chứng giám.

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.

Tần Tiên Nhi chùi vệt nước mắt loan ra trên mặt, vui mừng vô hạn, thân thể mềm
mại cọ xát trên người hắn. Giọng nói mang theo chút hơi run run, bên tai của
hắn thủ thỉ:

– Tướng công…

Một tiếng này vừa êm ái vừa có ma lực, làm lòng hắn vô cùng sảng khoái, hai
người vốn khỏa thân ôm nhau, dưới sự khiêu khích này, sinh ra sự ham muốn như
thiêu đốt: “Không thể được a, không thể được a! Hắn lại một lần nữa tự cảnh
cáo mình.”

Tần Tiên Nhi được hứa hẹn, khoái hoạt vô vùng. Chậm rãi đứng lên, da thịt nàng
như mỡ đông, láng mịn như ngọc, ánh lên một tầng nhu quang nhàn nhạt. Bầu ngực
đầy đặn, chân ngọc thon dài, kiều đồn nhô cao, liền như một nữ thần tạc ngọc,
nhất nhất hiện ra trước mắt hắn, Tần Tiên Nhi chậm rãi choàng tấm váy dài lên
thân thể mỹ diệu lung linh, mới xoay người cười nói:

– Tướng công, thiếp có đẹp không?

Tròng mắt Lâm Vãn Vinh trợn trừng như muốn rớt ra ngoài, vội vàng nuột một
ngụm nước bọt nói:

– Đẹp, cực kì đẹp…!

Tần Tiên Nhi cười duyên:

– Vậy mỗi ngày thân thể thiếp đều dành cho tướng công ngắm nhìn.

”Yêu tinh này, biết rõ ta không thể ăn được nàng, lại còn cố ý mê hoặc ta,
thật là quá bi ai rồi.”

– Tướng công, thiếp biết chàng đang nghĩ cái gì.

Tần Tiên Nhi cười hì hì tiến tới gần hắn, hôn lên mặt hắn một cái nói:

– Nếu tướng công có một ngày không cách nào nhịn được, mà muốn thiếp, vậy
việc không liên quan đến thiếp đâu nhé.

“Tiểu nương bì, ta không muốn nàng, cũng có vạn thủ đoạn, roi da, nhỏ sáp,
ngựa gỗ… nàng chọn cái nào?” Lâm Vãn Vinh suy nghĩ dâm đãng, hận tới ngứa
răng, yêu tinh nhà trời giáng xuống này bên tai hắn cười nhẹ rên khẽ, rõ ràng
là muốn câu dẫn hắn.

Lúc này Lâm Vãn Vinh mới chú ý đến, chỗ hai người bọn hắn tọa lạc lại là trên
một tiến thuyền nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi vi vu qua cỏ nước,
dường như vô cũng tĩnh mịch.

– Tiên Nhi, chúng ta ở chỗ nào thế này?

Lâm Vãn Vinh giãy dụa muốn đứng lên, trên người còn có chút đau đớn, bất quá
cắn chặt răng, cũng có thể chịu được.

Tiên Nhi vội vàng đỡ lấy hắn, nhẹ giọng nói:

– Tướng công, thương thế của chàng chưa khỏi, còn phải nghỉ ngơi mấy ngày
nữa. Lúc này, chúng ta đang ở trên Vi Sơn hồ.

– Vi Sơn hồ?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt:

– Vậy đại quân triều đình lui rồi sao?

Tần Tiên Nhi đáp:

– Bọn họ tựa hồ một mực muốn tìm bằng được chàng, đến tận trưa hôm qua mới
lùi đi, bất quá thủy sư ở Vi Sơn hồ sớm đã lui rồi, chúng ta cũng đã qua mấy
ngày ở trên hồ rồi.

– Vẫn luôn tìm ta? Xem ra những tên gia hỏa này còn có chút thông minh, biết
bổn tướng quân vẫn còn chút sức lực mà không chết. Nếu thay ta làm thịt thứ
chó má Đông Thành kia, vậy càng thêm sảng khoái.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, ngoài khoang một người vén rèm đi vào,
thân khoác một tấm áo hoa vải thô, ăn mặc như một ngư cô, lại không hề che dấu
những đường cong thành thục đầy sức sống muốn bốc lửa, trên mặt nàng mang theo
một nụ cười quyến rũ, chậm bước bước tới, như một phong cảnh man diệu, chấn
động lòng người.

– Ấy, tỷ tỷ, giữ văn minh một chút có được không, ta còn chưa mặc quần áo mà.

Lâm Vãn Vinh trong lòng kinh hãi, vội vàng sờ soạt tìm khẩu súng ở bên. Bà nội
nó, làm sao quên mất nữ nhân này, lão tử mấy ngày trước còn dùng đại pháo bắn
cô ta mà.

An Bích Như khanh khách cười duyên:

– Không mặc y phục có gì đặc biệt hơn người, y phục của ngươi là ta và Tiên
Nhi cởi ra mà. Lại nói, ngươi và Tiên Nhi cả ngày ở trong khoang thuyền, sao
lại chưa từng mặc y phục vào?

“Toát mồ hôi, đây thật sự là sư phụ của Tiên Nhi sao, so với lão tử còn phóng
khoáng hơn a!”

Lâm Vãn Vinh giơ khẩu súng trong tay lên:

– Sư phụ tỷ tỷ, ngươi cũng biết, trong tay ta là một loại ám khí rất lợi hại,
ta đề nghị người để ý đến ý kiến của ta!

An Bích Như cười nói:

– Ta tự nhiên là biết, Mạnh Đô chính là chết dưới ám khí này. Bất quá, ta nếu
muốn giết ngươi, e là mấy ngày nay ngươi đã sớm chết tới mấy trăm lần rồi.

Lời này một chút cũng không sai, Lâm Vãn Vinh chán nản thở dài, thu khẩu súng
lại nói:

– Tốt rồi, chúng ta giảng hòa.

An Bích Như cười nói:

– Đệ đệ yêu quý, như thế mới tốt chứ, ngươi suất quân diệt Bạch Liên giáo của
ta, lại dùng pháo bắn ta, ta cũng không tính toán với ngươi, ngươi cần gì như
lòng dạ tiểu kê, thật thiếu tính nam nhi.

Tần Tiên Nhi kéo tay hắn nói:

– Tướng công, những ngày này sư phụ trị thương cho chàng, hao phí rất nhiều
tinh lực. Chàng không nên hiểu lầm người.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái rắm, nhìn bộ dạng của vị tỷ tỷ này, cô ta giống một
người sợ hiểu lầm sao?”

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

– Tỷ tỷ, y phục của ta thật sự do ngươi cởi sao?

An Bích Như cười khúc khích, đôi mắt mỹ lệ long lanh lưu chuyển, giọng nói
quyến rũ:

– Phải thì sao? Tiểu đệ đệ, nhìn thế nào, người cũng không giống một người
hay thẹn thùng a.

Thẹn thùng. Lão tử thẹn thùng cái rắm, ta là lo lắng một đống bảo bối của ta
bị ngươi cưỡng đoạt hết, lão tử chắc chắn thiệt hại lắm rồi. Hắn nhìn xung
quanh một cái, thấy mấy thư mông hãn dược, họa sách nhỏ, kim bài, như lai đại
phật côn đều đặt ở bên người, mới yên tâm trở lại.

An Bích Như nhìn hắn một cái, cầm trong tay hai cây nên đỏ và một sợi thừng
lớn, chậm rãi đi tới.

Lâm Vãn Vinh nhìn không hiểu, hỏi:

– Tỷ tỷ, người thế này là muốn làm gì?

– Ngươi nói xem?

An Bích Như cười thần bí?

“Trói lại? Nhỏ sáp? Nữ vương?” Lâm Vãn Vinh sợ nhũn người, kêu to một tiếng:

– Không nên…

Hắn trọng thương chưa lành, thân thể còn chưa khỏe hẳn, giẫy dụa vài cái đã ho
một trận.

Tiên Nhi vội vàng ôm lấy hắn nói:

– Tướng công, chàng làm sao rồi?

An Bích Như thấy bộ dạng của hắn như thế, không nhịn được cười khanh khách,
hai đỉnh song phong trước ngực chập chờn như muốn xuyên qua lớp y phục mỏng
manh:

– Lâm tướng quân, ngươi ngày đó xuất quân vây công Bạch Liên giáo của ta,
chẳng phải cũng rất đắc ý sao? Như thế nào hôm nay nhìn thấy hai cây nến đỏ,
một đoạn giây thừng, lại sợ hãi thành bộ dạng như vậy.

Lâm Vãn Vinh than thở:

– Chiến tranh thuộc về chiến tranh, đó là chiến sự của hai quân, so ra thì
chúng ta mỗi người một thân phận khác biệt, thậm chí nếu phải liều mạng ngươi
sống ta chết, vậy cũng đành cam tâm tình nguyện. Chỉ là hôm nay ngồi thuyền
trôi nổi trên mặt hồ, lại là vừa cùng trải qua hoạn nạn sinh tử, giá như chúng
ta đều cởi bỏ hết sự phiền toái trong lòng, thì tình cảnh sẽ tuyệt vời biết
bao. Tỷ tỷ, ngươi lại vô duyên vô cớ nhắc đến những chuyện không hay đó, thật
sự là không còn chút hứng thú. Sớm biết như thế, ngày đó chúng ta cùng bị bắn
chết trong vạn pháo là được, khỏi phải lại gây thêm bao điều cãi vả thế này.

An Bích Như sửng sốt một chút, đây vốn là cừu gia tướng quân trẻ tuổi, cơ trí
ngoan cường khỏi cần nói nữa, nhưng một người tuổi trẻ mà trong lòng đã mang
những mâu thuẫn, tang thương và cung sáng suốt như thế thật hiếm có.

– Sư phụ, người thế này là làm sao?

Tần Tiên Nhi cũng lấy làm kỳ quái hỏi.

– Nha đầu ngốc nghếch, ta làm như vậy là vì tốt cho con thôi.

An Bích Như mỉm cười nói:

– Con đã nhiều ngày cùng chung chăn gối với hắn, tưởng có thể qua mặt được sư
phụ sao? Mấy ngày hắn hôn mê đó, ta cũng không bức bách con, đến hôm nay hắn
đã tỉnh lại rồi, hai ngươi làm chuyện tốt này đi, tối nay hoàn thành động
phòng, ngày sau cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

“Động phòng ư?” Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

– Tỷ tỷ, ta tuổi còn trẻ, thân thể còn chưa phát dục thành thục, vô luận sinh
lý lẫn tâm lý vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, người có thể bỏ qua cho ta được
không?

An Bích Như hướng tới hắn đánh giá trên dưới một phen, nhoẻn miệng cười duyên:

– Còn nhỏ, chỗ nào còn nhỏ? Ta còn chưa thấy từng thấy qua ngươi lớn tới như
thế nào. Nhìn ngươi mang một vẻ phóng đãng, sợ là sớm đã phá thân đồng nam,
còn e ngại động phòng sao?

Lâm Vãn Vinh triệt để bị đánh bại rồi, gặp phải kẻ mạnh, chưa từng gặp được kẻ
mạnh thế này, vị sư phụ tỷ tỷ này như đã dò ở kiếp trước của Lâm Vãn Vinh,
cũng tuyệt đối là kinh thế hãi tục. Khó trách Tiên Nhi là một tiểu yêu nữ,
nguyên lai sư phụ của nàng là một đại yêu nữ, cùng một mạch truyền lại.

An Bích Như thắp sáng hai cây nến, ánh nền nhạt nhạt lan tỏa lên khuôn mặt như
ngọc của nàng, càng tăng thêm phần quyến rũ. Nàng hướng tới Lâm Vãn Vinh nói:

– Thế nào, Lâm công tử, tự ngươi đến, hay cần ta dùng sức trói ngươi lôi tới?

Nhìn vào cuộn thừng lớn trong tay nàng, Lâm tướng quân phảng phất thấy hình
dáng mình bị nữ ma đầu này trói lại nhỏ nến: “Lão tử cả đời tán gái, nằm mơ
cũng chẳng nghĩ đến, hôm nay bị ngươi bức ép bái đường, con mẹ nó thật sự quá
ngoài ý liệu.”

– Tỷ tỷ, chuyện đến thế này, ta cũng không lừa gạt người nữa. Ngoài Tiên Nhi
ra, ta lại còn có mấy nàng nương tử, cùng bọn họ ân ái phi thường, nhưng đều
chưa từng bái đường.

– Ta biết.

Trên mặt An Bích Như hiện lên một tia cười quỷ quyệt.

– Người và Tiên Nhi bái đường trước tiên, cũng không phải là không thể, dù
sao ngươi cũng đã từng động phòng qua, Tiên Nhi lại là hoàng hoa xử nữ. Đêm
nay như vậy là tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi thấy thế nào?

Nàng nắm trong tay cuộn thừng lớn, chậm rãi nhìn Lâm Vãn Vinh ở bên giường,
nét cười mỹ diệu trên khuôn mặt càng thêm vẻ mê hoặc.

“Ông trời ơi, cô chơi khăm ta à. Tưởng ta không biết tình cổ trên người Tiên
Nhi sao. Mặc dù nhìn ra cô rất thương yêu Tiên Nhi, nhưng cô tạo niềm vui
sướng của Tiên Nhi trên sự đau khổ của ta, thật sự ngang với làm việc đại ác
a!”

– Không được, chiếc thuyền này quá nhỏ, năng lực của ta lại quá lớn, còn tỷ
tỷ ngươi ở trên thuyền, ta lại là người hay thẹn thùng, sao có thể động phòng
như thế?

Thấy nàng ta từng bước từng bước tiếp cận, Lâm Vãn Vinh vội vàng nói. Hiềm nỗi
trọng thương trên người chưa lành, một chút lực đạo cũng không có.

– Không sao, không sao!

An Bích Như nói:

– Các ngươi ở trong khoang thuyền động phòng. Ta ở bên ngoài trông coi, xem
Tiên Nhi yêu thương ngươi, âu cũng là chút trò vui.

Ngồi bên ngoài nghe trò vui? Vô địch rồi, An Bích Như này thật sự là một Hồ
nữ, yêu nữ, ma nữ, có cá tính quá a!

Tần Tiên Nhi thấy sư phụ từng bước ép buộc. Trên mặt không nhịn được ửng lên
một mảng hồng, quỳ xuống hướng tới An Bích Như nói:

– Sư phụ, con cùng tướng công hai bên yêu thương nhau. Bái đường hay không
cũng chẳng mấy khác biệt. Cả đời này của con, sống là người của tướng công,
chết cũng là quỷ của tướng công. Xin sư phụ đừng nên ép tướng công nữa.

– Nha đầu ngốc…

An Bích Như vội vàng nâng nàng dậy, khẽ nói:

– Con cần gì phải khổ như thế.

– Sư phụ…

Tiên Nhi nhào vào lòng sư phụ khóc lóc, dường như chỉ có nàng mới hiểu được
khổ sở trong lòng mình.

“Bỏ đi, bỏ đi, làm lão tử cảm động quá đi mất!” Lâm Vãn Vinh ngồi dậy nói:

– Nương tử, chúng ta bài đường vậy.

An Bích Như liếc hắn một cái, mặt đỏ ửng, cười khanh khách:

– Mau mặc y phục vào đi, trần truồng như vậy, khó coi chết.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt lên thân thể của mình: “Ta ngất, chẳng phải chỉ lộ ra
cái tay thôi sao, bộ phận trọng yếu còn chưa lộ ra, đã dọa cô ta như thế,
người chẳng phải rất tàn ác hay sao?”

Tần Tiên Nhi phục thị giúp hắn mặc y phục vào, thân thể hắn còn rất yếu ớt,
Tần Tiên Nhi nhìn thấy đau lòng một trận, đột nhiên ôm lấy hắn nói:

– Tướng công, thiếp đời đời, kiếp kiếp nguyện hầu hạ chàng.

An Bích Như thấy hai cái miệng nhỏ chàng chàng, thiếp thiếp, rõ ràng trong
khoang này thật sự không phải chỗ của nàng, liền quẳng cho Lâm Vãn Vinh một
cái nhìn mê hồn rồi khanh khách cười mà đi ra.

“Đãng phụ! Muốn câu dẫn ta à? Không có cửa đâu!” Trong lòng Lâm Vãn Vinh nhảy
lên mấy cái, vội thu ánh mắt đang lưu trên ngực sư phụ tỷ tỷ lại. Hắn với Xảo
Xảo đã bái qua một hồi thiên địa, kinh nghiệm phong phú, sau khi cùng Tiên Nhi
tam bái, đại lễ đã xong, chính thức kết làm phu thê.

Tiên Nhi thỏa mãn tâm nguyện, hoan hỉ xen lẫn kinh ngạc, nhào vào lòng hắn thủ
thỉ:

– Tướng công, hôm nay chính là ngày vui nhất trong đời Tiên Nhi.

– Nha đầu ngốc, đây chỉ mới là bắt đầu, những ngày tháng sau này còn nhiều
nữa.

Lâm Vãn Vinh thốt lên, một câu này đã trải qua khảo nghiệm lâu đời, dù nàng là
cây sắt cũng phải nở hoa thôi.

Tần Tiên Nhi khẽ ‘ừ’ một tiếng, hạnh phúc rúc vào lòng hắn.

Lâm Vãn Vinh trọng thương hôn mê liền mấy ngày, hôm nay vừa tỉnh lại, lại cùng
Tiên Nhi bái đường, trong lòng lao xao, khẽ nói:

– Tiên Nhi, nàng đỡ ta đi ra ngoài coi xét một chút.

Tiên Nhi cười ngọt ngào, đưa tay lấy một chiếc trường bào khoác lên người hắn,
lúc này mới đỡ hắn ra ngoài cửa khoang.

Ánh trăng tinh khiết man mác phủ lên mặt hồ, dập dờn như một tầng ánh bạc nhàn
nhạt. Dưới cơn gió nhẹ, lớp lớp sóng xa cuộn tới đập vào đáy thuyền, liền tản
ra. Nước hồ nhẹ vỗ về vào mạn thuyền, vang lên từng cơn rì rào khe khẽ, chiếc
thuyền con giữa từng đợt sóng dặt dìu có hơi bập bềnh chao đảo, tựa như một
chiếc nôi đang đong đưa.

Mặt hồ rộng lớn vô ngần, màn đêm lẫn vào trong sắc nước, một con thuyền nhỏ
tĩnh lặng lửng lờ trên mặt hồ, càng tăng thêm vài phần cô tịch.

An Bích Như ngồi ở đầu thuyền, cũng không biết đang nghĩ cái gì, nhìn thấy hai
người phu thê hắn đi ra, liền khẽ mỉm cười, xem như là chào hỏi.

Tần Tiên Nhi đỡ Lâm Vãn Vinh ngồi xuống bên cạnh sư phụ, ba người ngồi cùng
nhau, đồng thời cảm thấy thiên địa trở nên tĩnh mịch hẳn.

Nhìn vào sắc trời in lên mặt nước phía xa xa, Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài:

– Cuộc sống tươi đẹp như thế, mà ta cả đời cứ phiêu diêu, hạnh phúc đang ở
trước mắt ngươi, mà ngươi lại luôn không nhìn thấy…

Tiên Nhi ép chặt vào lòng hắn nói:

– Tướng công, đây là do chàng đang phổ nhạc sao?

– Coi như thế đi.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

An Bích Như nói:

– Lâm công tử, ngươi còn trẻ tuổi, sao đã nhiều cảm khái như thế?

Lâm Vãn Vinh khẽ cười:

– Ta tuổi nhỏ vô tri, làm chút tân từ thi phú diễn tả nỗi âu sầu, vậy có gì
không thể?

Tần Tiên Nhi mỉm cười dịu dàng, lại nhớ tới lần đầu gặp hắn ở Diệu Ngọc
Phường, hết thảy cũng phảng phất tựa như ngày hôm qua.

An Bích Như cười rộn lên, nhìn hắn một cách quyến rũ:

– Ngươi còn thiếu niên nhưng đã lộ ra cái vẻ này, ta nếu không thấy người làm
những chuyện xấu xa, không chừng cũng sẽ chiếm lấy ngươi??

– Người cũng thế, tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh môi khẽ động một nụ cười nhìn nàng, chỉ thấy vị sư phụ tỷ tỷ này,
búi tóc giắt ngang một chiếc kim thoa, dưới trăng lấp lánh lung linh, vóc
người cân đối, trước nở sau cong, sau lớp áo thô cực kì bốc lửa, một đôi đôi
chân thon dài chắc nịch, khẽ khẽ đá nhẹ vào thành thuyền, mi mục long lanh lưu
chuyển, tựa như một tiểu hài tử vô tư, lại giống như một thiếu phụ bất cần
đời, dưới ánh trăng đang nhìn hắn tươi cười mê hoặc, kiều diễm không thể kể
xiết.

Trái tim Lâm Vãn Vinh đập rộn ràng, “vị tỷ tỷ này rõ ràng là khảo nghiệm ta
mà!” hắn liền hướng về phía Tiên Nhi nở một nụ cười, chỉ thấy thê tử mới cưới
của mình cũng kiều diễm như hoa, đang hướng về mình nở một nụ hàm tiếu, trên
má ẩn hiện hai lúm đồng tiền duyên dáng, yêu kiều.

Dưới trăng thưởng mỹ nhân, càng thưởng càng tiêu hồn, hắn khẽ thở dài.

– Sư phụ tỷ tỷ, Tiên Nhi lão bà, vậy Tế Ninh là nhà của các nàng sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn về phương bắc, khẽ hỏi.

– Nhà?

An Bích Như nhìn hắn một cái, lắc đầu:

– Ta chỉ có một mình, đâu cũng không phải là nhà.

Tiên Nhi dịu dàng nói:

– Công tử, Tiên Nhi khi còn nhỏ theo sư phụ tới Tế Ninh, đêm đầu tiên cũng
cùng sư phụ dong thuyền trên hồ Vi Sơn, ngủ trên thuyền con. Nếu nói đến nhà,
Vi Sơn hồ này là nhà của thiếp.

– Nha đầu ngốc!

An Bích Như yêu thương vuốt mái tóc nàng:

– Con hôm nay đã gả cho người ta rồi, có tướng công thương yêu con, đâu còn
phiêu bạc theo sư phụ như trước kia, thật đã làm khổ con rồi.

Tiên Nhi vội vàng kéo tay An Bích Như nói:

– Sư phụ, nhà của Tiên Nhi cũng là nhà của người, chúng ta vĩnh viễn không
chia lìa. Tướng công là người tốt, tuyệt sẽ không đối xử tệ bạc với người. Có
phải hay không, tướng công?

– Đúng đấy tỷ tỷ, thêm người cũng chỉ thêm đôi đũa thôi, trong nhà ta lại có
nhiều đũa lắm.

Lâm Vãn Vinh cười nói. “Vị sư phụ tỷ tỷ này cũng chẳng phải để ngắm chơi,
trông nhà coi vườn cũng chẳng sao, nuôi ai chẳng là nuôi a!”

An Bích Như khẽ cười, đôi chân dài mạnh mẽ khẽ gõ nhịp lên mạn thuyền, tiếng
‘thùm thụp’ vang lên như đập vào trong lòng Lâm tướng quân.

– Ta cũng chẳng có nhà!

Lâm Vãn Vinh than thở, ánh mắt sâu thẳm, cũng không biết đã lạc ở nơi nào. Gió
lạnh thổi lại, hắn trọng thương mới lành, thân thể hơi run lên, bất giác nhích
sát lại gần Tiên Nhi. Tần Tiên Nhi từ khi biết hắn tới nay, chỉ thấy hắn lúc
nào cũng mặt mũi tươi cười, khinh đời ngạo thế, há từng gặp qua bộ dáng nhu
nhược thế này của hắn. Trong lòng nàng đột nhiên sinh cảm động, ôm chặt lấy
hắn, dịu dàng nói:

– Tướng công, chớ sợ, Tiên Nhi ở đây! Tiên Nhi vĩnh viễn bảo hộ chàng!

Lâm Vãn Vinh cười khổ, ta khi nào yếu nhược tới dạng này rồi, mi mắt chớp
chớp, ngã vào trong lòng Tiên Nhi, trong thâm tâm vô cùng bình thản:

– Tiên Nhi, ta muốn hát…

Tiên Nhi nhẹ nhàng ve vuốt tóc hắn nói:

– Tướng công, chàng hát đi, thiếp nghe đây…

“Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời

Có mẹ, đưa con bé bỏng được cưng chiều như bảo vật…”*

Lâm Vãn Vinh thì thì thào thào, âm lượng lại dần dần nhỏ đi, đến lúc hoàn toàn
không nghe thấy nữa…

An Bích Như nghe được không nhịn nổi bật cười, tên gia hỏa này rốt cuột chỉ có
vài tuổi, nàng đang muốn trêu chọc hắn vài câu, quay đầu nhìn lại, thấy kẻ cất
tiếng hát bài ca kia mang theo nụ cười ngọt ngào, đã lặng lẽ tiến vào giấc
mộng đẹp.

An Bích Như nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lâm công tử, ngây ngốc sững sờ một hồi
lâu, không nói một lời nào.

Tần Tiên Nhi ôm chặt hắn vào trong lòng, một tay dịu dàng vuốt ve trên mặt
trượng phu, một tay lại che đôi môi mím chặt, nước mắt tuôn rơi:

– Sư phụ, con thật sự yêu thương tướng công, trong lòng chàng có rất nhiều
đau khổ, nhưng con không có cách nào chia sẻ với chàng. Con phải giải tình cổ
kia, để tướng công vĩnh viễn vui vẻ. Sư phụ, còn có cách nào hay không? Xin
người giúp con!

Tần Tiên Nhi nước mắt như mưa lã chã rơi.

– Si nhi, si nhi!

An Bích Như khẽ khàng vuốt mái tóc nàng, than nhẹ một tiếng. Tần Tiên Nhi ôm
tướng công đang ngủ say, nước mắt lăn dài trên má, rúc vào lòng sư phụ…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận