Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 199: Vũ khí thần bí của Lâm tướng quân

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Sư phụ …

Tần Tiên Nhi kêu lên một tiếng kinh ngạc mừng rỡ.

– Người chưa chết?

“Ta choáng, cô ta chưa chết, ta chết chắc rồi.” Tâm lí Lâm Vãn Vinh vội vàng
xoay chuyển, chớp mắt, cười nói:

– Tiên Nhi, đừng kêu linh tinh. Vị tiên tử này trẻ đẹp như thế sao mà là sư
phụ được, rõ ràng là tỷ tỷ.

Một giọng cười nhu mì của con gái vang lên:

– Nha đầu ngốc, sư phụ còn chưa thấy con lấy chồng. Sao có thể chết dễ dàng
như thế được.

Cô nàng nhấn nhấn thanh chủy thủ vào trước ngực của Lâm Vãn Vinh, cười nói:

– Đây chính là vị Lâm tướng quân sao. Quả nhiên là anh hùng thiếu niên a! Khó
trách Tiên Nhi nhà ta si mê ngươi như thế.

Cảm giác chủy thủ trước ngực truyền tới từng cơn ớn lạnh, chỉ sợ là không để ý
một chút là đâm xuyên qua tim. Lâm Vãn Vinh trong lòng tự rủa thầm bản thân
quá sơ ý: “Mẹ nó, vừa là tên giặc đầu sỏ, vừa là cao thủ. Có đâu tiêu tùng dễ
dàng thế? Sớm biết như vậy, sau khi bắn ngã vị nữ cao thủ này, rồi để bọn Lý
Thánh nhắm thân thể bà ta bắn thêm trăm phát, lại để chiến mã của kỵ binh đạp
vạn lần. Cuối cùng cho bộ binh cùng đạp lên, cho thi thể cô ta nát bét thành
mấy chục vạn mảnh.

Lúc này có uống thuốc hối hận cũng không còn kịp. Lâm Vãn Vinh cầm khẩu súng
trong tay đè đè vào huyệt thái dương của vị cao thủ xinh đẹp, cười nói:

– Úy, vị tỷ tỷ này, người tỉnh rồi à?

Vị cao thủ xinh đẹp cười khúc khích, bộ ngực run run, làm thành một làn sóng
nhấp nhô tuyệt vời, như chứa sức nóng vô cùng từ trên thân người nàng phát ra.
Chủy thủ trong bàn tay ngọc của cô ta hơi nhấn vào:

– Vị tiểu đệ đệ này, ngươi dùng cái ám khí gì thế, sao mà cứng ngắc thế. Tỷ
tỷ ta có chút chịu không nổi a!

– Tiểu đệ đệ?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:

– Cái cách gọi thật là gợi lên nhiều sự tưởng tượng. Tỷ tỷ, ám khí của ta có
thể làm toàn thân nàng tê liệt đó. Cũng không biết là nàng có bảo bối gì để
thu cái ám khí này của ta không vậy?

Tần Tiên Nhi thấy đoản đao trong tay sư phục chích vào trước người công tử,
hai ống ám khí thần bí trong tay công tử kề vào đầu sư phụ. Hai người khống
chế lẫn nhau, tạo nên một thế chết.

– Công tử, sư phụ, các người không được đánh…

Tần Tiên Nhi gấp rút la lên. Bao nhiêu niềm vui khi thấy sư phụ chưa chết đã
thành số không. Hai người này chính là cừu địch sinh tử. Tổn thất người nào
cũng khiến nàng thương tâm muốn chết.

– Nha đầu ngốc, tên tiểu tử này mồm mép trơn tuột, chỗ nào cũng lừa bịp con.
Uổng cho một tấm si tình con dành cho hắn.

Vị cao thủ mỹ nữ nhìn Tần Tiên Nhi thở dài nói.

– Úi, tỷ tỷ, người không thể phỉ báng ta như thế a. Ta và Tiên Nhi hai người
yêu nhau, tình trao ý hợp. Tuy là ở với nhau nhiều ngày vẫn không làm loạn.
Ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng chẳng so được với ta, làm gì có lừa dối hồi nào. Mà
thực là tỷ tỷ nàng cố ý giả bộ trúng đạn, dắt Tiên Nhi xông ra theo. Người rõ
ràng biết ta sẽ không thương hại đến Tiên Nhi một cọng lông, vì thế mới lợi
dụng tấm si tình của ta. Muốn thừa cơ ta không phòng bị bắt ta, đúng hay
không?

Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm lẫm nói.

– Lâm tướng quân tiểu đệ đệ, ngươi thật là hiểu ta.

Vị cao thủ mỹ nữ cười khúc khích nói.

“Tiểu đệ đệ?” Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi khắp người. Vị sư phụ của Tiên Nhi rốt
cuộc là bao nhiêu tuổi rồi. Sao mà dáng vẻ khuynh quốc nghiêng thành thế này.
Còn may là lão tử ý chí vững vàng, nếu không chắc bị cô ta mê hoặc lâu rồi.

Tần Tiên Nhi thấy hai người giằng co không buông, trong lòng sốt ruột, bất ngờ
quỳ xuống nói:

– Sư phụ, xin người buông tha công tử đi. Chàng trọng tình trọng nghĩa, đối
với Tiên Nhi có ân như núi. Tiên Nhi dù có bị chàng lừa cũng cam tâm tình
nguyện…

Vị cao thủ mỹ nữ thấy tâm tình của đệ tử như thế, nhịn không được, thở dài:

– Nha đầu ngốc, nam nhân trên thế gian này, đều là vô tình vô nghĩa. Con đối
đãi với hắn như thế, ngày sau hắn bỏ rơi ngươi như rơm rác. Như thế chẳng phải
là muốn lấy mạng của con sao? Mà nói lại, lúc này, giờ này, cho dù là ta có
muốn buông tha y, y cũng đã vị tất bỏ qua cho ta .

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

– Mỹ nữ tỷ tỷ người có thể yên tâm. Người như ta ngoại trừ quá thành thật ra,
cũng không có khuyết điểm gì khác. Chỉ cần nàng có thể thu cây đao trong tay
lại, ta tự nhiên cũng sẽ thu hồi ám khí rồi.

– Như vậy thì quá tốt!

Vị mỹ nữ cười yêu kiều:

– Vậy ta đếm đến ba, ta và ngươi cùng buông vũ khí. Ngươi thấy được không?

– Vừa hợp ý ta.

Lâm Vãn Vinh cười thành khẩn.

– Một…

– Hai…

– Ba…

Chữ “ba” vừa dứt, Lâm Vãn Vinh liền hung hăng dí khẩu súng tới trước. Lại cảm
thấy trước ngực càng lạnh lẽo hơn. Cuối đầu liếc qua, lại thấy cây chủy thủ đó
rạch đứt áo khoác của mình, dí sát vào lớp da trước ngực.

– Ha…ha…ha…ha… tỷ tỷ, người quá…gian trá đi!

Lâm Vãn Vinh cười dài, khẩu súng trong tay nắm càng chặt hơn.

– Cũng vậy, cũng vậy thôi mà. Lâm tướng quân tiểu đệ đệ. Ngươi vô sỉ có tính
cách, ta thực càng lúc càng thích ngươi rồi.

Vị cao thủ mỹ nữ cười quyến rũ, thân thể uốn nhẹ. Thân hình đầy đặn như bốc
lửa phừng phừng, trên mặt nàng ta thoáng có nét xấu hổ đỏ hồng. Đôi mắt toát
ra vô số ánh nhìn mê hoặc, tựa như dáng vẻ thiếu phụ phong tình sắc sảo mặn
mà.

Nhịp tim Lâm Vãn Vinh đập gấp từng cơn. Hắn đã tự biết từ sớm, vị nữ nhân này
tuyệt đối không phải là thích hắn, đó là mị thuật. Ngày đó, ở Diệu Ngọc
phường, Tiên Nhi cũng đã từng thi triển qua. Chỉ là hôm này lại đổi thành cô
ta, một diễm phụ thành thục, uy lực tăng mấy lần: “Mẹ nó, khó trách cái tên
Bạch Liên thánh vương gì đó ở trên người cô ta mà không chiếm được chút tiện
nghi nào, lại cam tâm tình nguyện để cho cô ta sai bảo ngần ấy năm. Chỉ cần cô
ta phóng điện như thế, tên nam nhân đó sao không chết được.”

– Ài, chúng ta cứ giằng co kiểu này cũng thật không phải. Chẳng thà chúng ta
cầm cái gì ám khí đều giao cho Tiên Nhi cầm. Nàng là thân nhân của cả hai
chúng ta. Sư phụ tỷ tỷ, nàng thấy thế nào?

Lâm Vãn Vinh rộng lượng nói.

– Chỉ cần ngươi không giở trò, ta cũng không có ý kiến.

Vị mỹ nữ cao thủ cười duyên, lần này không dùng mị thuật, Lâm tướng quân lại
nhìn đến lửa lòng phừng lên: “Mẹ nói, chưa thấy qua gái đẹp hay sao, càng sống
càng giống hồi xưa.” Trong lòng hắn bực dọc khinh bỉ bản thân, nhìn lại cô ta,
cảm thấy cũng bình thường nhiều.

Quan sát cẩn thận vị mỹ nữ này, tuy là nét cười như hoa, nhưng gương mặt lại
trắng bệch, thân thể còn run nhè nhẹ. Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mấy
phát pháo đó tuy chưa bắn chết vị mỹ nữ này, nhưng cũng đã trọng thương cô ta.
Mẹ nó, ta nói sao cô ta lại khách khí với ta như thế, lại còn chơi trò chủy
thủ với ta. Hóa ra là không còn sức lực rồi. Có phát hiện như thế, trong lòng
hắn cam đảm lên rất nhiều.

Tiên Nhi nghe thấy hai người hắn đạt thành hiệp nghị, trong lòng tự nhiên vui
vẻ, bước đến bên hai người, cất giọng nói:

– Công tử, sư phụ, Tiên Nhi đắc tội.

Bàn tay ngọc của nàng ta nhẹ đưa ra, một tay cầm đao, một tay cầm súng, rồi
thu hung khí của hai người vào trong tay.

Vị cao thủ mỹ nữ đó tự hồ cũng mất đi chút sức lực cuối cùng, nhũn người té ra
sau. Tiên Nhi vội vàng đỡ cô ta, hoảng sợ kêu lên:

– Sư phụ, người sao rồi?

Vị cao thủ mỹ nữ cười thảm:

– Vừa rồi cái hỏa pháo đó uy lực cực lớn, chấn động đến nội phủ. Phải tịnh
dưỡng vài ngày mới khỏe lại được.

Quả nhiên là như thế, thật là cơ hội trời cho. Trong lòng Lâm Vãn Vinh cực kỳ
vui mừng, ngầm vận sức lên tay, chợt nghe vị cao thủ mỹ nữ đó cười nói:

– Lâm tướng quân, Lâm công tử. Ngươi có phải là đang muốn một chưởng giết
chết ta phải không?

– Đâu có đâu? Ta đang nghĩ đến chuyện đi đâu tìm một tiệm thuốc để trị thương
cho tỷ tỷ đây!

Lâm Vãn Vinh mặt đầy chính khí nói.

Tiên Nhi đối với thói quen của vị công tử này cũng hiểu đôi ba phần, nhìn hắn
nước mắt tuôn rơi, nói:

– Công tử, Bạch Liên Giáo của thiếp đã phá xong rồi. Tâm huyết bao năm của sư
phụ đã bị hủy hoại trong phút giây. Người đừng làm khó người, bỏ qua người
được không?

“Choáng, ta bây giờ bộ không bỏ qua được sao? Có Tiên Nhi ở đây, ta muốn động
thủ, cũng phải tính tới tính lui a!” Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:

– Người Hồ ở phương bắc xâm lấn, uy hiếp con dân Đại Hoa ta. Mục đích của
quan binh chính là trừ nội loạn Bạch Liên Giáo. Năm tới là tập trung binh
chống lại người Hồ. Chỉ cần sư phụ tỷ tỷ không gây họa nữa, ta coi như chưa
từng thấy qua tỷ tỷ.

Vị cao thủ mỹ nữ cười thảm:

– Tâm huyết hai mươi năm hủy trong chốc lát. Khiến cho sư tỷ trong môn phái
cười nhạo An Bích Như ta. Ông trời sao mà ác như vậy, vì sao lại lần nữa đối
đãi với ta như thế?

Hóa ra vị cao thủ mỹ nữ này tên là An Bích Như. Cái tên này thực là vô cùng
thanh nhã, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Lại thấy Tiên Nhi và An Bích Như ôm nhau,
bộ dạng vô cùng thê thảm.

“Thành Tế Ninh phá rồi, Bạch Liên Giáo cũng diệt rồi. Trận này cũng coi như là
đánh xong, chỉ là Tiên Nhi phải làm sao đây.” Lâm Vãn Vinh thở dài trong lòng:
“Chẳng lẽ nàng lại muốn theo sư phụ bỏ đi.”

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe một tiếng rít dài phá không vút tới.

– Đây là tiếng gì vậy?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

An Bích Như cười quyến rũ đáp:

– Sao? Lâm tướng quân chưa từng nghe qua sao? Vừa rồi ngươi còn đem cái đồ đó
bắn ta đó.

– Hỏa pháo?

Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên nói. Trong lúc nói, đạn pháo đã nổ cách ba người
vài trượng. Biến nơi đó nổ tung thành một cái hố cực lớn. Sức nóng từ vụ nổ vả
vào mặt.

“Mẹ nó, là ai đang bắn pháo? Chẳng biết bổn tướng quân còn đang ở đây sao?”
Trong lòng hắn tức giận bất bình. Lại nghe Tần Tiên Nhi nói:

– Công tử, hỏa pháo của đám quan quân này sao lại nhắm người mà bắn thế?

– À, không có gì, đó là lựu đạn. Yên tâm, sẽ không có …

Còn chưa nói xong, lại nghe vù vù rít dài. Mấy viên đạn pháo đặc ruột rớt xung
quanh ba người. Bụi khói dấy lên bắn vào đầy đầu, mặt của Lâm Vãn Vinh. Cái
này không phải là lựu đạn, là có người cố ý nhắm ta mà bắn. Lâm Vãn Vinh thình
lình tỉnh ra. Tiếng pháo vang lên rầm rầm, mang theo tiếng rít chói tai, chớp
mắt vùi ba người trong khói bụi.

Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn ra xa, thấy quân trung lộ của Đông Thành. Hai mươi
khẩu pháo cùng gầm lên, ánh hồng chói mắt. Pháo đạn của quân Đông Thành đang
hướng về ba người mà bay tới, chớp mắt liền đốt xung quanh thành một biển lửa.

– Bị đâm lén rồi!!!

– Đông Thành, ta rủa tổ tông tám đời nhà ngươi!!!

Lâm tướng quân hai mắt đỏ au, nhảy lên lớn tiếng chửi. Chỉ là trong tiếng pháo
rầm rầm, còn có ai nghe được tiếng hắn nói.

– Công tử, chúng ta làm sao đây?

Tần Tiên Nhi gấp rút hỏi. An Bích Như đang bị trọng thương trên người, xung
quanh lại toàn là lửa pháo, đi một bước lớp lớp nguy cơ.

Lâm Vãn Vinh nghiến răng, ngắm cái hố của viên pháo đầu tiên gây ra, nhảy vào
nói:

– Tiên Nhi, mau nhảy xuống.

Tần Tiên Nhi đối với hắn vô cùng tín nhiệm, nghe xong cũng không nghĩ gì, ôm
An Bích Như nhảy liền xuống. Đến lúc này còn không buông được sư phụ của nàng.
“Nha đầu này quả nhiên tình sâu nghĩa nặng!” Lâm Vãn Vinh thở dài.

Cái hố lớn mà viên pháo đó gây ra, chứa ba người cực kỳ chật chội. An Bích Như
ngọ ngoạy ngồi xuống. Ba người ngồi sát vào nhau, Lâm Vãn Vinh ngồi ngay giữa.

Hỏa pháo càng lúc càng mạnh. Một trăm trượng xung quanh đã hố lỗ chỗ. Sức nóng
táp vào khiến gương mặt ba người đỏ bừng. Đạn pháo nổ xung quanh, khói bụi
cuồn cuộn. Nhưng cái hố đạn mà ba người núp lại chẳng có viên đạn nào bắn
trúng.

– Công tử, chúng ta sẽ không chết như thế này chứ?

Tần Tiên Nhi dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ nói, gương mặt đỏ bừng nóng hừng hực.

Lâm Vãn Vinh lén lén đưa tay tiến vào trong nội y của nàng ta. Bàn tay to của
hắn vuốt vuốt trước ngực mấy cái rồi nói:

– Không đâu, chúng ta không chết được.

“Sư phụ còn đang ở bên, chàng không ngờ lại lớn mật như vậy.” Tần Tiên Nhi sợ
đến nhảy dựng lên. Chỉ vì ba người áp vào nhau quá sát, nàng không thể động
đậy được, chỉ còn biết đỏ mặt tía tai để cho hắn làm loạn. An Bích Như quay
lưng với hai người, thân thể xinh đẹp dán chặt vào người Lâm Vãn Vinh. Bờ mông
căng tròn ngồi nhẹ lên, vừa khéo ngồi lên vùng giữa hai chân Lâm Vãn Vinh
khiến hắn muốn nghẹt thở: “Mẹ nó, lão tử bị mỹ nữ bao bọc mất rồi. Cái mùi vị
này thật là mẹ nó kỳ diệu.”

– Lâm tướng quân, con người ngươi thật là vô cùng âm hiểm.

An Bích Như cười khúc khích, trong tiếng lại lẫn chút tức giận.

– Âm hiểm?

Lâm Vãn Vinh đang vuốt ve trên bờ ngực của Tiên Nhi, nghe thấy chợp sững
người:

– Sư phụ tỷ tỷ, trước mắt chúng ta đang cùng hội cùng thuyền. Ta lại chẳng
làm gì người, sao lại bảo là âm hiểm.

– Ngươi không âm hiểm?

Vị cao thủ mỹ nữ hừ một tiếng, nói:

– Chúng ta đã nói đem binh khí giao vào tay Tiên Nhi. Ngươi lại giấu trong
người một món binh khí. Đó không gọi là âm hiểm sao?

– Binh khí? Không có a?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt nói không nên lời. Súng thì còn trên tay của Tiên Nhi,
phong châm thì trước ngực, đâu ra còn binh khí.

– Cái vật cứng cứng của ngươi, chống vào ta là cái gì?

Giọng An Bích Như vẫn kiều mị như cũ, nhưng pha lẫn sự tức giận khó giấu. Thân
thể đẩy về phía sau, vừa ***ng ngay món binh khí đó.

– Công tử, là cái gì …

Tần Tiên Nhi thở hổn hển, liều mạng cắn môi, tránh bị sư phụ phát hiện có kẻ
xấu đang làm ác.

– À, chỉ là một món binh khí trời sinh. Gặp chuyện thì không kiểm soát được,
sẽ tự nhiên phát triển hình thành.

Lâm Vãn Vinh mặt dày cũng phải đỏ lên nói.

Trong lòng Tần Tiên Nhi kỳ quái, muốn sờ thử món binh khí đó. Lâm Vãn Vinh sợ
đến nhảy dựng lên, vội vàng vuốt ve lên trên ngực của Tiên Nhi, nói:

– Tiên Nhi, nàng có nghe qua lý thuyết về lỗ đạn chưa?

Tiên Nhi hô lên một tiếng yêu kiều, toàn thân mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn,
chiếc miệng nhỏ nhắn hé mở. Vị mỹ nữ cao thủ vội vàng hỏi:

– Tiên Nhi, con sao rồi?

Tần Tiên Nhi xấu hổ vô cùng, không dám nhìn sư phụ, hấp tấp hỏi:

– Cái gì mà lý thuyết lỗ đạn? Tiên Nhi chưa từng nghe qua.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Cái lý thuyết lỗ đạn này, nói ra cũng đơn giản. Chính là bắn pháo mà nói,
có người đã làm qua thống kê. Hai viên đạn pháo, xác suất rơi vào cùng một
chỗ, sẽ không thể vượt quá một phần vạn. Nói như thế, chúng ta trốn ở trong
đây, là an toàn.

An Bích Như cười nói:

– Lâm tướng quân. Lời này của ngươi nói dường như cũng có lý. Xem ra, chúng
ta sẽ không táng thân dưới hỏa pháo rồi.

– Đó là tự nhiên …

Lâm Vãn Vinh cười nói. Còn chưa dứt lời, liền nghe một tiếng rít chói tai vang
lên, một viên đạn đặc ruột nhắm ba người bay tới.

– Hỏng bét, chạy…

Lâm Vãn Vinh sợ đến hồn phi phách tán. ‘Huây’ một tiếng ôm hai người, dùng hết
sức lực từ trong hố nhảy lên, phóng về phía trước. Tự ý thức lấy thân thể che
hai người con gái.

‘Đùng’ một tiếng lớn. Cái hố chỗ ba người vừa trú bị nổ tung lên. Sau lưng Lâm
Vãn Vinh như bị một chùy nặng đánh trúng.

– Công tử…

Tiên Nhi kinh hoàng hét lên, vội vã ôm hắn vào trong lòng, nước mắt rơi lả tả.
An Bích Như cắn răng, nhưng lại không nói gì.

“Một phần vạn đó, vậy mà cũng để lão tử ta gặp cho được”. Lâm tướng quân rên
lên một tiếng, trước mắt đen kịch rồi cũng không còn biết cái gì nữa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận