Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn bốn phía dò xét, thấy chỉ có một mình mình liền
quay về phía người kia, cười nói:
– Lão ca, ngươi vừa gọi ta phải không?
Một tiếng “lão ca” khiến hoàng bào lão nhân nở nụ cười, nói:
– Đúng là gọi ngươi đó.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên trong lòng, ta với ngươi vốn không biết nhau, ngươi
muốn tìm ta nói chuyện gì? Người nọ cười nói:
– Ngươi chớ lo lắng, ta đối với ngươi thực không có ác ý, ngươi có biết Ngụy
Hiền không?
– Ngụy Hiền ư? Không biết.
Lâm Vãn Vinh nói.
– Chưa chắc như vậy, dường như ngươi gọi hắn là “Ngụy đại thúc”.
Người nọ lại nói.
– Ngụy đại thúc?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
– Ngươi làm sao lại biết lão.
Ngụy Hiền sao? Ngụy đại thúc nguyên là Ngụy Hiền? Lâm Vãn Vinh đến bây giờ mới
biết tên gọi của ông ta, quả nhiên so với Ngụy Trung Hiền chỉ thiếu một chữ,
quả là nguy hiểm a.
Người nọ cười nói:
– Ta với hắn là chỗ quen biết cũ, sao lại không biết hắn? Không chỉ biết hắn,
ta còn biết cả ngươi. Ngươi kêu là Lâm Vãn Vinh, đang là gia đinh của Tiêu
gia, hóa danh Lâm Tam của ngươi do chính Ngụy Hiền chọn, có đúng hay không?
Nghe những lời này Lâm Vãn Vinh không còn chút hoài nghi, cái tên “Lâm Tam”
đúng là do Ngụy đại thúc chọn cho hắn, trong thiên hạ chỉ có Ngụy lão và hắn
biết điều này.
– Thế nào? Đã tin ta chưa, có thể tới đây nói chuyện được không?
Người kia cười nói, thần quang trong mắt được thu liễm, tuy có chút gian xảo
nhưng hiện lên một loại khí thế không giận mà uy.
– Vị lão tiên sinh này, ngươi thật sự biết Ngụy đại thúc ư?
Lâm Vãn Vinh tiến về phía trước, vừa nói vừa cẩn thận dò xét người này. Nhìn
sơ qua thì thấy người ấy như ở độ tuổi trung niên, nhìn kĩ thì chưa hẳn. Tiên
sinh này tuy được chăm sóc rất tốt nhưng trên mặt đã có nét ốm yếu xanh xao.
Nhìn lão rõ ràng không khỏe lắm, tóc trên đầu đều chuyển màu hoa râm, ước
chừng khoảng năm, sáu mươi tuổi.
Lâm Vãn Vinh tiến tới, mấy tráng hán gần đó bắt đầu khẩn trương. Hoàng bào lão
giả kia thong thả gật gật đầu, mấy người họ liền bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt của lão giả từ từ nhíu lại, nhìn vào hắn từ từ nói:
– Ngươi là Lâm Vãn Vinh?
Thanh âm lão ta không lớn nhưng lại có tiết tấu kỳ quái như tiếng trống lớn
vang bên tai làm hắn có cảm giác bị áp bách. “Được, lão nhân này có điểm cổ
quái a.”
– Ta là Lâm Vãn Vinh, chẳng biết lão tiên sinh hỏi ta có chuyện gì?
Thật kỳ lạ, lão nhân này tuy đang mỉm cười nói chuyện nhưng Lâm Vãn Vinh cảm
giác có áp lực như đang ở trong trận chiến. Trên người lão phảng phất có loại
khí thế uy nghiêm, làm người ta không thể không thần phục.
Từ khi tới thế giới này, lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh mới có chút cảm giác dè
dặt. Trước mặt người này, có bao nhiêu bản sự hắn cũng không thi triển ra
được.
Lâm Vãn Vinh liếc mặt nhìn lão giả đó, thấy dường như ông ta đang mỉm cười
nhìn mình. Trong mắt ông ta dường như mình chỉ là một con chuột cho người ta
bắt.
“Mắt lác à? Ta cũng gặp nhiều rồi.” Tính quật cường trong lòng Lâm Vãn Vinh
trỗi dậy, lập tức im lặng nhìn lão. Lúc đầu hắn có chút dè dặt nhưng dần dần
cũng quen, mặc ngươi là ai, cũng chỉ giống lão tử có hai mắt mà thôi.
Tâm lí của hắn được khai giải, áp lực trên người chợt giảm đi, lão già kia ánh
mắt cũng trở nên sắc bén.
– Lão tiên sinh, ngươi tìm ta chỉ vì muốn xem ta thôi sao? Hay là muốn mời
cơm? Có gì mời nói thẳng ra đi, ta là người rất ít khách khí.
Lâm Vãn Vinh cười nói, trước uy nghiêm của lão nhân trước mặt, hắn bắt đầu
điều hòa trở lại. Trong thiên hạ này, kẻ có khả năng áp đảo khí thế của hắn
thật sự chưa tìm ra một ai.
Lão già kia “ha ha” cười, khí thế trên người cũng nhu hòa đi rất nhiều, nói:
– Ngụy Hiền nói không sai, ngươi quả nhiên là da mặt cực dày.
Trời ạ, lão đầu này cũng không biết ăn nói cho uyển chuyển, thế này không phải
nạo hết da mặt ta sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
– Người sống trên thế giới này, cái không quan trọng nhất chính là da mặt,
cùng một dạng da mặt cũng có hàng trăm dạng cuộc sống. Bên ngoài cười, bên
trong khóc, bên trong cười, bên ngoài lại khóc… Da mặt đúng là thứ không
đáng tiền nhất thiên hạ, chẳng qua muốn dùng làm gì thì làm mà thôi.
Lão già cười to, âm thanh như xuyên thấu cả rừng trúc làm chim chóc ẩn sâu
trong rừng hoảng hốt, khí thế thật phi phàm. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn, lão
đầu này không có việc gì sao cười to thế, không phải muốn dọa người ta sao?
Lão già cười vài tiếng, rồi bất thình lình ho khan. Một tùy thị bên cạnh vội
vàng đưa lên một viên thuốc, lão nuốt xong hơi thở bình thường trở lại, trên
mặt có chút huyết sắc, nhìn Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Không nghĩ ngươi niên kỷ còn trẻ cũng có thể hiểu được như thế. Ngươi nói
rất đúng, tại thế giới này, có người nhìn mặt thấy tốt nhưng không biết trong
bụng nghĩ gì, vậy da mặt có ích gì đây?
Lão bình tĩnh lại một chút, cười nói:
– Từ Ngụy Hiền ta sớm đã biết ngươi có cái dạng này, hôm nay gặp mặt quả
nhiên là có chút như thế. Ngươi không ngại nói chuyện với lão đầu này một lát
chứ?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lão tiên sinh, chúng ta cùng đến đây, không có gì phải ngại. Không nói dối
ngươi, Ngụy đại thúc là ân nhân cứu mạng của ta. Ngươi là bằng hữu của lão thì
cũng là bằng hữu của ta, cùng bằng hữu nói mấy câu có gì mà phải ngại.
Hoàng bào lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:
– Mồm mép giỏi lắm.
Ánh mắt ông ta lóe lên một cái, nói:
– Ngươi bảo Ngụy Hiền là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhưng nếu có một ngày
ngươi buộc phải giết ông ta, liệu ngươi có thể làm hay không?
Nhãn quang lão chớp chớp tựa thần quang, như muốn nhìn xuyên người ta. Lâm Vãn
Vinh không sợ, cười nói:
– Có khả năng đó sao? Nếu có ta cũng không làm như vậy, con người sỡ dĩ khác
với cầm thú là có suy nghĩ và tình cảm của chính mình. Nếu ta đối với Ngụy đại
thúc mà cũng không thể tự dừng lại, vậy có khác gì với cầm thú.
– Lòng dạ đàn bà!
Lão già nhắm mắt, thở dài:
– Người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, thật là còn trẻ dại.
Ai da, người hai mươi tuổi còn gọi là trẻ dại, không biết lão già này đã trải
qua bao nhiêu việc trên thế gian rồi đây? Lâm Vãn Vinh cũng không tranh cãi
với lão, cười nói:
– Lão tiên sinh, người tìm ta chỉ muốn nói về việc này sao?
Thần sắc lão già thay đổi, cười nói:
– Cũng không hoàn toàn thế, ngươi là người ở đâu?
Vấn đề này ta cũng không biết phải trả lời thế nào, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ
lắc đầu nói:
– Cứ coi là người Kinh Sở đi.
– Nghe nói chuyện làm ăn của Tiêu gia đều do ngươi giúp họ lên kế hoạch chuẩn
bị, có phải thế không?
Lão già lại nói.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Cứ xem như vậy.
Lão già gật gật đầu:
– Trong kinh doanh thì ngươi quả thật có khả năng quản lý, nếu thiên hạ bách
tính đều giống như ngươi, đem tâm tư đặt vào chuyện kinh doanh thì làm gì có
tai ách.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Nếu muốn thiên hạ không còn tai ách, thì rất đơn giản, chỉ cần dân chúng
được sống sung túc.
“Ồ” lão già liếc mắt nhìn hắn đầy hứng thú, nói:
– Ngươi nói tiếp đi.
– Dân sinh! nói trắng ra thì là kế sinh tồn của dân chúng. Mấy thứ “sanh kế”
đối với dân thường mà nói rất đơn giản, có cơm ăn, có áo mặc, dân chúng Đại
Hoa thật sự vô cùng thiện lương. Thỏa mãn cơm áo cho họ thì còn muốn đi gây
tai ách làm gì.
Lâm Vãn Vinh nói.
– Cơm ăn áo mặc tự nhiên trọng yếu, sợ là sợ họa tâm từ lòng người.
Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:
– Tựa như Bạch Liên giáo kia làm loạn, đó là họa tâm của người bị lợi dụng.
Lâm Vãn Vinh “ha ha” cười nói:
– Lão tiên sinh, ngươi nói lời này ta vô cùng tán thành. Bạch Liên giáo làm
loạn, nguyên nhân thật sự bắt nguồn từ cơ dân (1) bạo động, sau đó mới bị yêu
nhân lợi dụng, thành ra không việc ác nào không làm. Nếu dân có cơm áo, sao
còn có tâm làm loạn.
Trong mắt lão già hiện lên một tia hàn quang, nói:
– Loạn Bạch Liên giáo họa tới căn cơ Đại Hoa ta, theo ý ngươi thì diệt trừ
như thế nào?
Trời ạ, lão này sao lại cùng ta thảo luận việc đến tận đây, Lâm Vãn Vinh nói:
– Lão tiên sinh, việc này không thuộc về ta quản đâu?
Hoàng bào lão giả cười nói:
– Ta chỉ cùng ngươi tùy tiện nói chuyện thôi, ngươi có thể nói ra cách nhìn
của ngươi.
Lâm Vãn Vinh với Bạch Liên giáo không có hảo cảm gì, lão này lại là bằng hữu
của Ngụy lão đầu, liền nói:
– Phân hóa chia cắt, tiêu diệt đầu lĩnh, nội ngoại giáp kích, trừng trị thật
nặng.
Lão già trầm ngâm trong chốc lát, gật gật đầu:
– Ngươi đối với trọng địch phương bắc xâm lấn, có cái nhìn thế nào?
Phương bắc trọng địch xâm lấn ư? Lâm Vãn Vinh có phần sửng sốt, càng nghe lão
hỏi càng lạ thường, khẩu khí có vài phần giống Thanh Tuyền. Hắn nở một nụ cười
nói:
– Còn gì phải nghĩ, người ta đánh đến đây, ngoại trừ một trận quyết chiến thì
còn đường khác sao?
Nếu mỗi người đều nghĩ giống như ngươi, thật không phải lo rồi, lão giả hừ
mạnh một tiếng:
– Bọn người Hồ kia chỉ tạm thời tấn công vài tòa thành của ta, chưa xâm nhập
vào đất lành của Đại Hoa. Trong triều tranh luận liên miên, phái chủ chiến
cùng phái chủ hòa đối địch nhau ầm ĩ.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu “mẹ nó, dân tộc của chúng ta sao lại thể này? Không
có việc gì lại thích nội loạn ầm ĩ, địch nhân đến, chúng ta đánh, thật là rắm
thối a.”
– Quốc khố trống rỗng, trong triều không có tướng tài, nước không có binh
mạnh. Chư thần kiến nghị, không bằng cầu hòa trước, tìm mưu sau.
Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:
– Ngươi nghĩ sao?
– Cầu hòa cái rắm, mẹ nó chứ.
Lâm Vãn Vinh tức giận chửi mắng.
Lão già thông thả nói:
– Ngươi chủ chiến sao?
Lâm Vãn Vinh hử nói:
– Thắng cũng phải đánh, không thắng cũng phải đánh, một năm mà đánh không
thắng thì chúng ta cũng chỉ mất vài thành, vì thế năm sau đánh tiếp, năm nào
cũng đánh, đánh đến khi thắng thì thôi, nếu không dám đánh thì sẽ mất nhân
tâm, mất thành rồi mất nước. Lão tiên sinh, ngươi muốn chọn cái nào?
“Mất thành rồi mất nước?” Lão giả, hít một hơi, cười nói:
– Hay cho câu “mất thành rồi mất nước”. Không nghĩ ngươi còn có kiến thức như
vậy, người trong triều lại không hiểu bằng ngươi, một người trong giới tháo
dân.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Không phải bọn họ không hiểu, mà là bọn họ quá rõ. Nếu mất nước, bọn họ có
thể đầu hàng, cũng là quan cao lộc hậu. Chỉ có hoàng đế ngồi trên Kim Loan
điện mới vô cùng khẩn trương. Mọi người có thể hàng, hắn muốn hàng cũng không
được. Lão nhân ngươi nói thế này kỳ thực ai mà biết trong lòng lão nghĩ thế
nào? Lòng người như thế, ôi lòng ngưởi…
“Ha ha ha ha” hoa phục lão giả cười to vài tiếng nói:
– Nói thật hay, lòng người, đều là lòng người, từ xưa đến nay đều chứa đựng
xấu xa cả. Lâm Vãn Vinh, tuổi ngươi không lớn, đối với lòng người nhìn thấu
triệt, tốt, vô cùng tốt.
Lão già hứng thú càng cao:
– Nếu chủ chiến, Hồ nhân thân thể cao lớn, sức chiến đấu cường hãn. Sức chiến
đầu của binh sĩ Đại Hoa ta ở thế yếu hơn, phải đánh như thế nào?
Ta khóc mất thôi, chuyện này cũng hỏi ta làm gì? Ta chắc chắn sẽ không tham
gia chiến tranh làm gì cho mệt, Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
– Lão tiên sinh, ta không phải người trên triều cũng chưa từng trải chiến
trường, đối với việc chiến sự ta quả không rõ.
Lão tiên sinh khoát tay nói:
– Chưa chắc trên triều đã tốt hơn, ngươi muốn nói gì cũng được, nếu trên
triều sợ rằng lại không thể nói. Ngươi thử nói xem, nếu ngươi là người không
hiểu quốc sự, chiến sự, bị kích động mà tiến vào, ngươi sẽ làm thế nào? Có thể
đi tới giữa họ để có thể nhìn rõ ràng hơn không?
Lâm Vãn Vinh thấy người này dáng điệu bất tục, cách nói chuyện có khí thế,
thầm nghĩ “Vị bằng hữu này của Ngụy đại thúc không biết có lai lịch thế nào?
Nói chuyện có uy nghiêm, ngữ khi cũng rất tự phụ, quốc sự, chiến sự đều không
hề ngắc ngứ, không hề cố kị, trong kinh thành e rằng có thế lực rất lớn.”
Hắn là gian thương, không có lợi không mua, liền cười nói:
– Lão tiên sinh, việc này một thảo dân như ta có thể đàm luận tới được, cũng
không dám nói.
Lão ta cười:
– Ta biết ngươi là người có tài làm ăn buôn bán, hôm nay ta nhường cho ngươi
nói, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt trong cuộc nói chuyện này. Cứ tính như là
ta nợ ngươi ba điều kiện, lần sau ngươi tới kinh tìm ta, ta hoàn thành tâm
nguyện cho ngươi.
Quả như ta dự đoán, lão giả này có lai lịch lớn a, không biết hắn rốt cuộc là
quan gì? Lão Ngụy như thế nào lại biết loại quý nhân quan chức này?
Hoàng bào lão giả từ trên eo lấy ra một cái yêu bài:
– Cái này coi như là một tín vật, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, tìm tới
được nha môn đưa vật này, sẽ có người dẫn ngươi đi gặp ta.
Lão đặt thẻ bài vào tay Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh tiếp nhận trong tay xem
sét, thấy cỡ bằng nửa bàn tay, làm bằng vàng nguyên chất, cầm trên tay rất
nặng, hai mặt trước sau đều có khắc một con rồng vàng, ngoài ra không có gì
khác.
– Vị lão tiên sinh này, ngươi ở trong cung sao?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi, cái này hắn tới chưa thấy qua, sao nhìn có chút
giống như là lệnh bài quan sai nhỉ? Bất quá khâm sai lệnh bài ít nhất một mặt
có khắc chứ, bình thường là chữ “Ngự”, tượng trưng cho hoàng quyền, cao cấp
hơn có chữ “Trẫm”, ý rằng như trẫm thân lâm, đó là thứ cao cấp, rất khó nhìn
thấy. Cái này hai bên khắc rồng, chưa gặp qua, cũng không biết là cái gì. Bất
quá từ trọng lượng kim bài mà xem, e rằng không ít tiền a.
Lão giả thấy hắn vuốt ve kim bài, cười nói:
– Nếu ngày khác đến kinh thành, người sẽ biết ta là nhân vật nào, hôm nay
ngươi cứ yên tâm lớn mật mà nói, nếu ngươi là người ngoài, ngươi ứng phó với
chiến sự này thế nào?
Phí hai miếng nước bọt, được một khối kim bài bằng vàng, việc làm ăn này đầy
năng suất, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lão tiên sinh đã nhường ta, ta nói thằng, phương bắc có ngoại địch không
phải là giả, nhưng ngoại địch kia đều không cường đại như chúng ta tưởng
tượng, bọn họ tự nhiên cũng có kẻ thù. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Đại Hoa
chúng ta sao không cùng liên hợp, công kích cường địch, kết giao xa tấn công
gần, chính là đạo lý này.Lại nói, dân tộc du mục tuy sức chiến đấu cường hãn
nhưng cũng dễ phân chia, cha con anh em đấu tranh kịch liệt, chúng ta vì sao
không lợi dụng? Đại Hoa ta mưu sĩ rất nhiều, người có tài ăn nói, du thuyết
không ít. Nếu có kẻ xâm nhập vào đất địch, dùng ba tấc lưỡi đi khắp nơi tung
tin đồn lung lay tinh thần quân địch, tiện thể phân hóa chia rẽ nội bộ của
chúng, cũng đều không phải là không có khả năng.
Lâm Vãn Vinh một hơi nói xong, chính mình cũng có chút bội phục chính mình
“Tài giỏi a, lão tử thật sự cũng có khả năng đó chứ, nói thật là giống như
đang làm vậy.”
– Người xem ra cũng có tài ăn nói, khéo du thuyết?
Lão giả thì thảo tự nói, như vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh trong lòng máy động “Ấy chết, thế này chả phải là nói chình mình
sao? Mẹ nó, không cẩn thận lão tử lòng vòng đi vào, nếu phải đi khuyên địch
thì thập tử vô sanh a. Loại làm ăn thua lỗ thế này lão tử không làm được.”
Lão giả trầm mặc nửa ngày, mắt đảo qua, nói:
– Kêu ngươi người ngoài nói, xem ra biện pháp này đơn giản thiết thực, cũng
có phần đạo lý. Vậy nói về chiến sự, ngươi có cái nhìn thế nào?
Lâm Vãn Vinh bốc phét thông suốt, thấy lão giả này tựa hồ thật là vừa lòng,
thầm nghĩ “Ta đây đều là tổng kểt kinh nghiệm từ lịch sử, tivi, tiểu thuyết.
Cung cấp không biết bao nhiêu chú ý to lớn lại dễ dàng cho ngươi sao? Lời này
nói như mây bay trên trời, nghe rõ ràng hợp lý, cũng có thể thấy không hiểu rõ
ràng, rất là trống rỗng.”
Nói đến chiến sự, Lâm Vãn Vinh điềm tĩnh nói:
– Ta chưa đến chiến trường, nhưng mọi sự đều phải nâng cao chỗ mạnh, ngăn
ngừa chỗ yếu, những hiểu biết này thiên hạ đều thông hiểu cả. Nói thí dụ, địch
nhân nếu là tinh kỵ thì phải hãm địch vào thế thành chiến và hạng chiến (2),
địch nhân nếu là đều là bộ binh thì hạn chế bằng kỵ chiến. Dân tộc du mục là
hành gia về kỵ chiến nhưng công thành không tốt. Ngàn dặm xâm nhập, hậu cần tự
nhiên khó có thể liên tục. Ta là thổ địa của Đại Hoa, chỉ cần một tiếng hiệu
triệu, một tấc sơn hà một tấc huyết, mười vạn thanh niên mười vạn binh. Đầy
đất đều là con dân Đại Hoa, đầy đất đều có thể dụng binh, sao lại nói không có
binh, sao lại nói không thể chiến thắng?
Lâm Vãn Vinh cảm thấy mình có chút quá đà vội vàng kiềm chế lại.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:
– Lời này của ngươi nếu nói tại triều đường e là quá đủ để trở thành đối
tượng công kích rồi. Một tấc sơn hà một tấc huyết, mười vạn thanh niên mười
vạn binh, nếu là văn võ toàn triều trên dưới, đều nghĩ như người, lo chi không
diệt được Thát Đát, khôi phục sơn hà.
Ông ta thở dài, cười nói:
– Chỉ là việc chiến tranh này có nhiệt tình không thôi chưa đủ, lời ngươi nói
chỉ là bàn việc quân trên giấy, tới chiến trường cũng không có chỗ dùng.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lão tiên sinh, lời ta nói mặc dù thô thiển, mặc dù có chút nói suông, nhưng
có thể xem như tổng kết cương lĩnh phương hướng, đề cương khiết lĩnh (3). Biết
ai có khả năng dùng vào việc gì, phải chấp hành cụ thể như thế nào? Nên để
quan võ Đại Hoa ta đưa ra biện pháp, triều đình cấp bổng lọc cho họ để họ vệ
quốc, nếu không dùng làm gì?
Lão giả gật gật đầu, cười nói:
– Không nghĩ tới ngươi quả thật cũng có chút kiến thức, Ngụy Hiền quả cũng
tính không sai.
Một tùy tùng đi tới, nhẹ nhàng thưa với lão giả vài câu. Lão gật gật đầu nói
với Lâm Vãn Vinh:
– Ta có một số việc phải đi trước, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, ta đã
nói phương thức tìm ta, nhớ lấy, nhớ lấy.
Nhìn lão giả ngồi lên chiếc kiệu nhỏ, đám tùy tùng hộ vệ chạy vội đi. Lâm Vãn
Vinh trong lòng buồn bực “Ta như thế nào lại vô duyên vô cớ cùng lão nhân này
quốc sự chiến sự mò mẫm nửa ngày, chính ta cũng khó có thể tin được.”
Hắn nhìn vào kim bài trong tay thấy nằng nặng, thấy thật sự có phân lượng liền
thu vào trong lòng “Cái này coi như là thu hoạch lớn, chỉ dùng duy nhất một ít
nước bọt mà đoạt được a.”