Hơn nữa lão đầu này còn dựa vào lực lượng của một mình lão để trấn áp thành
thị ở vùng hỗn loạn này, khiến những bọn đạo phỉ và các thế lực khác không dám
có chút xâm phạm.
Cái này cũng chính là phương hướng của Tần Phàm. Hắn muốn một ngày nào đó Nam
Phong Tần gia sẽ không e ngại bất cứ thế lực nào tại Đại Kiền Quốc, thậm chí
là toàn bộ đại lục Võ Thiên, cũng không có bất cứ thế lực nào cả gan xâm phạm.
Đương nhiên, hắn biết hiện tại cho đến khi thực hiện được vẫn còn xa lắm.
Sau khi Mặc Thanh Tuyết xuống xe, lúc này Tần Phàm nhìn thoáng qua Phương Tiểu
Tinh ở bên cạnh, hiện giờ đã ngủ, trông có vẻ rất an tường, thậm chí không bị
âm thanh huyên náo bên ngoài quấy nhiễu chút nào.
Từ Nhạn thành đến đây, trên đường đều một mực không nghỉ ngơi tốt được nên
đúng là khiến người vô cùng mệt mỏi. Dù sao thì cảnh giới của thiếu nữ này
cũng chỉ là võ giả, thể phách xa xa không biến thái như Tần Phàm nên nàng vẫn
cần nghỉ ngơi.
Tiếng ồn ào bên ngoài tựa hồ càng lúc càng lớn hơn, giống như tùy thời đều có
một tranh chấp lớn nổ ra.
Tần Phàm vốn cũng muốn xuống xe nhìn một chút nhưng nhìn bộ dáng ngủ say của
Phương Tiểu Tinh, trong lòng hắn nổi lên một tia ôn nhu, cũng không làm kinh
động nàng. Hắn chỉ dùng thính giác để thăm dò tình huống bên ngoài thoáng một
phát.
Thính giác hắn hiện giờ đã hết sức kinh người, tuy hoàn cảnh tại cửa thành
tương đối ầm ĩ nhưng hắn vẫn có thể đơn giản hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai là lúc thương hội Mặc thị vào thành thì bị vệ binh cản lại, hơn nữa
những vệ binh đến từ phủ thành chủ này tựa hồ còn có ý định tiến hành điều tra
đoàn xe thương hội Mặc thị. Nguyên lai thương hội Mặc thị hoàn toàn chưa báo
cáo trước là sẽ vào tahnhf nên bị yêu cầu kiểm tra như thế cũng là tự nhiên.
Về sau liền kinh động đến Mặc Thanh Tuyết và lão giả lạnh lùng kia rồi.
– Diêm Tân Thành, ngươi đây là ý gì?
Thoáng một phát, lão giả lạnh lùng Tứ thúc của Mặc Thanh Tuyết liền lạnh lùng
quát lên với tên phụ trách, sắc mặt của hắn cũng lạnh lùng như thanh âm, khiến
người dễ dàng sinh lòng sợ hãi.
– Có ý tứ gì? Hắc hắc, các ngươi không biết sao? Gần đây trên đại lục Võ
Thiên này có yêu thú hoành hành! Vài ngày trước đó nhân tài của Đại Kiền Quốc
đã gặp phải một bầy thú vô cùng lớn, tổn thất vô số, nếu không phải có Tần
Phàm ra tay thì đoán chừng nửa thủ đô Đại Kiền Quốc đã gặp tai họa rồi, ha ha.
Nam tử tên Diêm Tân Thành kia lại không chút sợ hãi, trong thanh âm còn mang
theo một vẻ cao ngạo.
– Coi như là thế thì có quan hệ gì đến thương hội Mặc thị chúng ta?
Mặc Thanh Tuyết tỉnh táo tra vấn, tựa hồ không có chút xúc động nào.
– Có quan hệ gì ư? Lời của Mặc hội trưởng ngươi sai rồi, thương hội Mặc thị
các ngươi chính là làm sinh ý yêu thú, nếu có yêu thú lợi hại nào trà trộn thì
chẳng phải sẽ đả kích mang tính hủy diệt đối với thành Hắc Hỏa sao?
Diêm Tân Thành kia nói trêu tức, thậm chí có thể từ giọng nói của hắn mà nghe
ra được người này không có chút hảo ý nào đối với Mặc Thanh Tuyết Cự Long
Vương Tọa.
– Đội trưởng Diêm Tân Thành, thương hội Mặc thị chúng ta một mực tuân theo
quy củ. Bầy yêu thú này đều là cấp 5 trở xuống, hơn nữa chúng ta có Thuần Thú
Sư chuyên môn khống chế, tuyệt đối sẽ không mang lại phiền toái cho thành Hắc
Hỏa.
Mặc Thanh Tuyết vẫn không hờn không giận, nói.
– Cái này không nói trước được! Mặc hội trưởng, xin lỗi ngươi rồi, đây là quy
củ mới của phủ thành chủ. Từ hôm nay trở đi, tất cả thương đội vào thành, đặc
biệt là thương đội có mang theo yêu thú đều phải bị kiểm tra!
Diêm Tân Thành kia vẫn không để ý, hung hăng càn quấy nói ra.
– Đội trưởng Diêm Tân Thành, ngươi đây là làm khó xử chúng ta rồi.
Mặc Thanh Tuyết nhíu mày, nói ra.
– Hắc hắc, tiểu nhân sao dám làm khó xử Mặc hội trưởng? Đây chính là mệnh
lệnh do chính thành chủ đại nhân chúng ta ban ra, do công tử thành chủ Phong
Thiên Hữu thiếu gia giám sát chấp hành. NẾu Mặc hội trưởng không muốn kiểm tra
thì có thể đi tìm thành chủ đại nhân chúng ta hoặc là Phong Thiên Hữu thiếu
gia nói chuyện.
Diêm Tân Thanh kia vẫn tiếp tục cười mỉa, nói ra:
– Kỳ thật, có lẽ Mặc hội trưởng cũng biết Phong thiếu gia của chúng ta muốn
mời ngươi cùng đi ăn tối lâu rồi.
TẦn Phàm tuy ở xa nhưng có thể nghe được thanh âm cực kỳ chán ghét của Diêm
Tân Thành này. Cái này khiến hắn rất chán ghét trong lòng, nếu như không phải
sợ quấy nhiễu Phương Tiểu Tinh đang nghỉ ngơi, hơn nữa mới tới thành Hắc Hỏa,
còn chưa rõ ràng tình huống chứ không thì hắn thật muốn ra ngoài hảo hảo giáo
huấn tên này một phen.
Thậm chí không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng ra bản mặt tên đội
trưởng này buồn nôn như thế nào.
– Thành Hắc Hỏa do một tay bổn Võ Thánh thành lập nên lại bị bọn tiểu nhân
hèn hạ này xâm chiếm, thật quá đáng giận!
Lúc này, ngay cả Cổ Mặc cũng không nhịn được, chửi ầm lên:
– Tiểu tử, nếu mà ngươi không ra tay thì bổn Võ Thánh sẽ dùng một mồi lửa đốt
thằng nhãi kia thành tro bụi.
– Lão đầu ngươi bình tĩnh một chút, chớ vội, cứ nhìn xem.
Tần Phàm vội vàng khuyên can hắn, nếu Cổ Mặc đột nhiên xuất hiện ở chỗ này,
tất nhiên sẽ dọa không ít người, hắn cũng không muốn giải thích. Hơn nữa hắn
kỳ thật cũng rất muốn nhìn Mặc Thanh Tuyết sẽ giải quyết chuyện này như thế
nào.
– Tứ thúc, giết tên này, vào thành!
Mà một khắc sau, khiến Tần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là Mặc Thanh Tuyết
đang một mực tao nhã bỗng nhiên dựng đôi mày kiếm lên, lạnh lùng nói ra.
– Tốt! Có cốt khí lắm, không hổ là nhất mạch truyền thừa của bổn Võ Thánh.
Nghe thấy lời đó, Cổ Mặc không khỏi vỗ tay khen, hắn biết rõ pháp tắc Càn Khôn
Đái này, nếu nhường nhịn quá mức thì về sau địa vị sẽ càng thấp tại thành Hắc
Hỏa.
– Khanh!
Rất nhanh, bên ngoài liền giương cung bạt kiếm, hào khí thập phần khẩn trương,
tựa hồ màn tranh đấu tại cửa thành đã hết sức căng thẳng rồi.
– Thanh Tuyết, không nên tức giận.
Bất quá, ngay tại lúc song phương đang chuẩn bị đổ máu thì lại bỗng nhiên có
một thanh âm ôn nhu truyền đến, người phát ra thanh âm này liền vỗ một chưởng
lên đầu Diêm Tân Thành, chuyển sang tức giận mắng:
– Diêm Tân Thành, mắt chó ngươi mù rồi hả? Ngươi không biết quan ẹệ giữa bổn
thiếu gia và Thanh Tuyết là như thế nào hay sao mà đòi kiểm tra xe của nàng?
Ngươi không cần mạng chó của ngươi nữa à?
– Thực xin lỗi, thiếu gia, là mắt chó tiểu nhân mù rồi.
Lúc này, Diêm Tân Thành vừa rồi đang dương dương đắc ý lại kính sợ nói với
người trẻ tuổi kia.
– Nói xin lỗi ta thì được cái gì? Nói với Mặc hội trưởng kìa!
Thanh âm kia lại vang lên, mắng to.
– Vâng, thiếu gia.
Diêm Tân THành kia vội vàng quay qua Mặc Thanh Tuyết, nói ra:
– Mặc hội trưởng, thực xin lỗi, là tiểu nhân sai rồi, không biết Mặc hội
trưởng và Phong thiếu gia có quan hệ.
Bất quá, tựa hồ trong lời nói của hắn rất có thâm ý.