Đan Vũ Càn Khôn

Chương 667: Cửa thành phong ba. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phong Thiên Hữu, không cần làm trò. Thương hội MẶc thị ta gần đây đều tuân
theo quy củ, nếu hàng hóa của chúng ta có ảnh hưởng gì đến thành Hắc Hỏa thì
thương hội Mặc thị chúng ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm theo luật mới nhất,
Hiện giờ tuy Phong gia các ngươi là chủ sự thành Hắc Hỏa nhưng Mặc gia chúng
ta với tư cách là một trong tam đại gia tộc trong thành, điểm quyền lợi ấy vẫn
phải có.

Mặc Thanh Tuyết nhìn hai người diễn trò, bình tĩnh nói:

– Còn nữa, ta và Phong thiếu gia ngươi không có bất kỳ quan hệ gì..

– Vào thành.

Mặc Thanh Tuyết vung tay lên, nói ra rồi lập tức trở về xe ngựa Tần Phàm đang
ngồi.

Vừa rồi Tần Phàm nghe những người này nói chuyện, có thể hiểu ra thanh âm âm
nhu kia có lẽ Phong Thiên Hữu, nhi tử đương kim chủ thành Phong Thiên Hùng.
Phong Thiên Hữu này hẳn sớm đã thương lượng diễn trò với Diêm Tân Thành kia.
Vốn là Diêm Tân Thành khiến Mặc Thanh Tuyết khó khăn một hồi rồi Phong Thiên
Hữu sẽ ra tay giúp đỡ, tranh thủ hảo cảm của nàng.

Bất quá, trò đùa bỡn này lại sơ hở vô cùng, hơn nữa nhìn Mặc Thanh Tuyết như
là một nữ tử tao nhã nhưng kỳ thật nàng vô cùng thanh chính, làm việc không
kiêu ngạo không siểm nịnh, trực tiếp vạch trò trò khỉ của hai người bọn hắn.

Mà từ miệng Mặc Thanh Tuyết, hắn cũng đại khái biết được thành Hắc Hỏa hiện
giờ có tam đại thế lực, trong đó cường đại nhất chính là Phong gia chủ thành,
sau đó là Mặc gia, còn thế lực thứ ba còn lại thì tạm thời không rõ ràng lắm.

– Phong gia chó má này cũng dám hung hăng càn quấy tại thành Hắc Hỏa do một
tay bổn Võ Thánh lập nên như thế, dám ức hiếp hậu nhân của ta, lẽ nào là như
vậy? Nếu bổn Võ Thánh khôi phục lại thực lực lúc trước thì nhất định phải giết
sạch lũ chó chết này rồi dùng một mồi lửa đốt sạch! Cho chúng biết thành Hắc
Hỏa này được tạo nên như thế nào!

Nhìn thấy một màn này, Cổ MẶc vô cùng tức giận, thậm chí sát khí cũng nổi lên
rõ rệt.

– Lão đầu, ngươi đừng gấp, trước tiên chúng ta đi vào hảo hảo tìm hiểu thực
lực Phong gia này như thế nào thoáng một phát rồi tính sau. Nếu Phong Thiên
Hùng kia không phải là cường giả Võ Thánh thì tiểu tử ta có thể mạo hiểm một
lần.

Nhìn thành trì do một tay mình lập nên nhưng hậu nhân lại phải chịu ủy khuất,
Tần Phàm có thể hiểu được tâm tình của Cổ Mặc nên trấn an hắn.

Mà hôm nay thực lực của hắn đã không kém, trên người còn có một ít đan dược
lợi hại. Nếu giở hết thủ đoạn ra thì cũng không phải là không có cơ hội giúp
bọn người Mạc Thanh Tuyết đốn ngã Phong gia. Chỉ là hiện giờ hắn vẫn chưa biết
rõ thực lực của Phong gia đến đâu, hơn nwaxn gay cả thực lực Mặc gia còn chưa
rõ ràng lắm, tự nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ được, hết thảy cần
phải bàn tính kỹ càng.

– Phạm đại sư, không có ý tứ, để ngươi đợi lâu rồi.

Rất nhanh, Mặc Thanh Tuyết liền trở về xe ngựa, hơi áy náy nói, lời nói cử chỉ
đều thập phần hữu lễ. Tần Phàm thậm chí không nhìn ra nàng lúc này có chút
quan hệ nào với nàng vừa rồi phát ra mệnh lệnh giết người kia.

– Không sao, Mặc hội trưởng cũng không cần khách khí như thế, lúc này có thể
an toàn đến thành Hắc Hỏa, ta còn phải hảo hảo cảm tạ quý thương hội đã chiếu
cố.

NGhe vậy, Tần Phàm cũng khách khí đáp lời.

– Hiện giờ đã đến thành Hắc Hỏa rồi, không biết Phạm đại sư đến nơi này có
chuyện gì? Nêu có gì cần hỗ trợ thì thương hội Mặc thị ta nhất định dốc sức hỗ
tơợ.

Mặc Thanh Tuyết tiếp tục nói, tựa hồ vẫn chưa muốn buông bỏ việc lôi kéo Tần
Phàm.

– Ha ha, ta còn phải hảo hảo suy tình chuyện cụ thể một phen, không biết Mặc
hội trưởng có thể an bài một chỗ ở cho tại hạ không?

Vì biết thương hội Mặc thị này chính là hậu nhân Cổ Mặc, nên lúc này Tần Phàm
cũng không cự tuyệt lời mời của Mặc Thanh Tuyết.

– Có thể cống hiến sức lực cho Phạm đại sư chính là vinh hạnh của thương hội
Mặc thị. Chúng ta có một tòa nhà đơn giản, nếu Phạm đại sư không chê thì Thanh
Tuyết lập tức khiến người đi an bày chỗ ở cho đại sư.

Mặc Thanh Tuyết nghe vậy, không khỏi có chút vui vẻ, ôn nhu nói ra.

– Vậy thì làm phiền Mặc hội trưởng rồi.

Tần Phàm cảm tạ.

Xe ngựa của hoàng gia chậm rãi xuyên gia cửa thành, thế nhưng lúc này có một
người vội vàng chạy về phía xe ngựa hoàng gia nơi Tần Phàm và Mặc Thanh Tuyết
đang ngồi.

– Tiểu thư.

Người tới tựa hồ là tộc nhân thương hội Mặc thị đóng tại thành Hắc Hỏa, sau
khi nhìn Tần Phàm và Phương Tiểu Tinh một cái, liền nhỏ giọng truyền âm bên
tai MẶc Thanh Tuyết, nàng vừa nghe xong sắc mặt liền biến đổi.

Thương đội vẫn chậm rãi đi về phía trước, bất quá từ sau khi Mặc Thanh Tuyết
nghe tộc nhân báo tin lại thì dáng vẻ thập phần bình tĩnh của nàng đã không
còn nữa, thay vào đó người đẹp nhíu mày lại, thậm chí có chút bất an.

Vừa rồi hai người là dùng truyền âm nói chuyện, tuy Tần Phàm muốn nghe trộm
thì hoàn toàn có thể nhưng hắn cũng không muốn làm vậy. Dù sao thì Mặc Thanh
Tuyết cũng không phải là địch nhân của hắn, thậm chí hắn còn muốn giúp đỡ
nàng.

Hắn đang đợi một cơ hội để hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Sau khi tiến vào thành Hắc Hỏa, bởi vì xe ngựa mở mui xe ra nên Tần Phàm có
thể nhìn thấy đường cái rộng lớn và những kiến trúc to lớn hai bên. Nhưng kiến
trúc này cũng đều dùng đá đen xây nên giống như thành trì, hiển thị rõ ràng
điểm đặc sắc của thành Hắc Hỏa.

Theo xe ngựa chạy qua, từng thứ từng thứ lướt qua mắt, sòng bài, thanh lâu,
thú trường, nơi giao dịch nô lệ, đủ mọi thứ trên đời. Tựa hồ chỉ cần có cầu
thì sẽ có cung.

Có thể nói, chỉ cần có tiền liền có thể mua được đại đa số vật chất và hưởng
thụ ở chỗ này. Nơi này tuy mạo hiểm nhưng cũng như là một thiên đường hưởng
lạc.

Tuy nghe Mặc Thanh Tuyết nói thành Hắc Hỏa đã không còn phồn hoa như ngày xưa
nhưng Tần Phàm phát hiện dòng người trên đường phố vô cùng tấp ập, thậm chí
lưu lượng giao thông so với thành Nam Phong còn cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thực lực những người này đều vô cùng xa xỉ, đại bộ phận đã ngoài Võ
Sư, cấp bậc Võ Giả cực kỳ hiếm thấy. Về điểm này thì đừng nói là thành Nam
Phong, thậm chí là Lạc Thành Càn Kinh hay những thành lớn cũng khó có thể so
sánh.

– Nghe nói thành Hắc Hỏa này hiện giờ cũng chỉ là thành thị bình thường tại
Càn Khôn Đái nhưng cũng náo nhiệt phồn hoa như thế này thì những thành thị cỡ
lớn hơn sẽ như thế nào?

Tần Phàm không khỏi âm thầm sợ hãi thán hục.

– Trách không được Đại Kiền Quốc và Đại Khôn Quốc một mực không làm gì được
Càn Khôn Đái này. Bên trong Càn Khôn Đái, mấy chục tòa thành thị đều uốn éo
thành một cỗ, có thể xưng tụng là một quốc gia lớn rồi.

– Xem ra so với thời điểm bổn Võ Thánh tung hoành thì thành Hắc Hỏa này quả
thật đã suy sụp rất nhiều rồi.

Mà Cổ Mặc nhìn thấy lại có chút thương tình, thổn thức nói.

– Đúng rồi, lão đầu, ta hiếu kỳ hỏi một câu, lúc ngươi thành lập nên tòa
thành này thì rốt cục là đi đến nơi nào để kiếm nhiều Hắc thạch như vậy? Lại
có thể dựng nên một thành thành trì toàn bộ đều là hắc thạch.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận