Đan Vũ Càn Khôn

Chương 296: Linh Vũ chi cảnh. (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Còn thiếu một ít.

Tần Phàm trầm ngâm nói, hắn đã ẩn ẩn mò đến cánh cửa Linh Vũ sư, nhưng mà vẫn
chưa vượt qua được.

– Hắc, tu luyện là có chút tịch mịch đấy, người trẻ tuổi muốn bảo trì bình
thản.

Cổ Mặc dùng thân phận của người đã trải qua nói, hắn biết rõ giống như Tần
Phàm, loại người từ trước tới nay tiến cảnh thuận lợi, gặp được chuyện hơn một
năm trì trệ không tiến cảnh, trong nội tâm tự nhiên là nhất thời khó có thể
tiếp nhận.

Tăng thêm ở trong không gian kim liên này, cảnh vật đã thành hình thì không
thay đổi, cả ngày chỉ có hắn một lão đầu tử cùng nói chuyện, hoàn toàn chính
xác sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút tịch mịch, năm đó thời điểm hắn bị
nhốt trong dược đỉnh, cũng cảm thấy loại cô độc này rất đáng sợ.

Hơn nữa Tần Phàm còn trẻ, đúng là thời điểm nhiệt huyết thiêu đốt, không giống
hắn lúc kia đã trải qua hơn phân nửa nhân sinh, tu vi tâm cảnh đã thập phần
thành thục.

– Yên tâm đi, bế quan một năm, lòng càng thêm yên tĩnh.

Tần Phàm mở miệng nói, hắn chỉ là ngẫu nhiên phát tiết phiền muộn trong lòng
thoáng một phát, không cho loại cảm xúc mặt trái này ảnh hưởng tâm cảnh của
mình.

– Bản Võ Thánh cũng nhìn ra được khí tức của ngươi càng ổn định rồi, xem ra
cách ngày đột phá cũng đã không xa.

Cổ Mặc cũng gật đầu, khẽ cười nói, đối với người đệ tử Tần Phàm này, hôm nay
thật sự là hắn đã không gì có thể bắt bẻ rồi.

Thời gian tiếp tục chậm rãi đi qua.

Một tháng.

Ba tháng.

Nửa năm sau.

Tần Phàm vẫn ngồi ở phía trên đài sen, hết sức chăm chú cảm ngộ Dung Linh chi
cảnh.

Oanh!

Đột nhiên trong lúc đó, phúc linh tâm đến, Tần Phàm tựa hồ cảm thấy một tiếng
xuân lôi vang lên trong cơ thể của hắn, toàn thân vào lúc này tiến nhập một
cảnh giới cực kỳ huyền diệu.

Vào lúc này, khí tức quanh thân Tần Phàm phát sinh thay đổi thật lớn, khi thì
như Đại Giang lao nhanh, khi thì như thanh hồ ở giữa núi, khi thì như núi lửa
bộc phát, khi thì như suối nhỏ róc rách.

– Đã thành.

Cổ Mặc trông thấy biến hóa của Tần Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

PHỐC!

Tần Phàm tựa hồ cảm giác được ở giữa thiên địa đột nhiên treo lấy một thanh
bảo kiếm đỉnh thiên lập địa, phong cách cổ xưa tự nhiên, tựa hồ có thể trảm
phá Thiên Địa hỗn độn, thanh thiên địa quy tắc chi kiếm này bay vào trong đầu
của hắn, liền lăng không vẽ một cái.

Lập tức, Tần Phàm cảm giác được tinh thần cùng võ khí trong thân thể cô đọng,
còn có chín khiếu nguyên khí, lập tức bị chém thành hỗn độn!

Đồng thời, thân thể của mình bỗng chốc như bị phân liệt thành hai nửa, nhưng
mà Tần Phàm lại không có chút đau đớn nào, đột nhiên trong lúc đó tựa hồ hắn
đã lĩnh ngộ đến cái gì.

Một kiếm này hướng về thân thể của hắn cắt xuống, để cho hắn ở bên trong cảnh
giới này, cảm ngộ đến vô ngã không có gì, thiên địa tự nhiên, diễn biến âm
dương, tự thành Càn Khôn.

Đã nhận được cảm ngộ, Tần Phàm lập tức lĩnh ngộ ra âm điện cực dương biến, một
thân khí kình cấp tốc vận chuyển, chín nguyên khiếu bắt đầu chậm rãi chìm vào
Vũ Điền, thời gian dần trôi qua đem võ khí cùng nguyên khí khổng lồ của mình
chuyển âm hóa dương, âm dương dây dưa, tạo thành một tia linh tính cùng trí
tuệ.

Nguyên võ chi khí thành!

Nguyên võ giao dung, đây chính là Dung Linh chi cảnh!

Lúc này Tần Phàm cảm giác được khí kình trong cơ thể giống như vạn mã lao
nhanh, vô cùng cường đại, nguyên võ chi khí liên tiếp hình thành, kích phá
khắp nơi.

Rất lâu sau đó, động tĩnh cực lớn này mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Tâm thần chìm vào trong cơ thể, Tần Phàm phát hiện Vũ Điền khí hải của mình đã
xảy ra cải biến rất lớn, chín Vũ Điền đã toàn bộ quy hỗn độn, biến thành một
hải dương nguyên võ không lớn không nhỏ.

Cuối cùng nguyên khí quanh thân cũng bắt đầu chậm rãi bách xuyên quy lưu,
giống như Trường Hà nhập biển, toàn bộ chảy vào trong hải dương nguyên võ.

Trong cơ thể khí thế mãnh liệt, như vạn vật quy tịch, càng ngày càng trầm ổn,
bất quá kỳ thật lại càng giống như ngủ đông, Mãnh Hổ ở ẩn, chỉ cần tâm thần
của Tần Phàm khẽ động, những khí kình này liền có thể biến hóa vô cùng.

Vù vù…

Tựa hồ là đột nhiên có một trận gió thổi qua, thanh kiếm thiên địa quy tắc vốn
là treo ở trong óc hắn kia lập tức theo gió tiêu tán, như là chưa từng có xuất
hiện qua.

Thanh kiếm thiên địa quy tắc này, thật ra chỉ là ý niệm của hắn, là vì hắn
muốn chém gông cùm xiềng xích bản thân, đột phá đến Dung Linh chi cảnh, sở
niệm mà thành, hôm nay công thành, kiếm kia tự biến.

Hết thảy đã ổn định, Tần Phàm chậm rãi mở mắt.

Trải qua một năm linh bảy tháng, hắn cuối cùng từ Tiên thiên Võ sư đỉnh phong,
một lần hành động bước vào Linh Vũ sư!

– Chậc chậc, tiểu tử ngươi thật là một thiên tài, hơn nữa phúc vận vô song,
vậy mà chỉ dùng hơn một năm đã đột phá đến Linh Vũ sư, vốn bản Võ Thánh nghĩ
đến ngươi phải dùng ba bốn năm đấy.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.

– Cũng là nhờ có lão nhân gia chỉ điểm cùng Ma chủng phụ trợ cảm ngộ.

Tần Phàm khẽ cười nói, tùy ý nắm chặt quyền, hắn cảm thấy khí kình toàn thân
càng cường đại hơn cùng khống chế tự nhiên.

Oanh!

Tần Phàm đột nhiên cao cao nhảy lên, đem hết toàn lực một quyền oanh ở trên
vách Tạo Hóa Kim Liên! Khí kình trâu điên, toàn thân dâng lên Liệt Diễm cuồn
cuộn, thế đi rào rạt vọt tới vách tường cứng rắn kia!

Tam trọng Man Ngưu kình!

Chỉ là ở trên vách hoa kia để lại một mảnh cháy đen, hơn nữa rất nhanh liền
biến mất vô tung, Tạo Hóa Kim Liên này giống như cho tới bây giờ không có thụ
qua nửa phần tổn thương.

– Vẫn chưa được.

Tần Phàm lắc đầu, tuy biết rõ như thế, nhưng vẫn hơi có chút thất vọng. Hắn
vừa mới đột phá đến Linh Vũ sư, tự nhiên sẽ có một cảm giác đột nhiên biến
cường, lớn hơn rất nhiều, nhưng mà loại lực lượng này còn không có đủ đi đánh
vỡ vách tường hoa.

– Tuy cảnh giới Linh Vũ sư của ngươi so với Linh Vũ sư bình thường mạnh hơn
rất nhiều, nhưng muốn đánh vỡ Tạo Hóa Kim Liên còn là không thể nào.

Cổ Mặc nhìn xem một màn này, khẽ cười nói, tựa hồ là sớm biết như thế.

– Lão nhân ngài nói có phương pháp thoát khốn, hiện tại có thể nói cho ta
biết?

Tần Phàm xoay người sang chỗ khác, nhìn Cổ Mặc bình tĩnh hỏi thăm.

Hôm nay, hắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Cạnh bờ bên ngoài Tạo Hóa Kim Liên, đám người trung niên nhân họ Dư vẫn đang
chờ ở đó.

– Dư ca, hiện tại đã hơn bảy mươi ngày, nhưng Tạo Hóa Kim Liên này còn không
có một điểm phản ứng, hơn nữa tựa hồ kim quang cũng không còn mạnh như trước,
kim liên này thật sự sẽ nở rộ lần nữa sao?

Đại Hán chán nản nhìn Tạo Hóa Kim Liên đóng chặt trong hồ, nhịn không được mở
miệng nói.

– Không phải còn có vài ngày sao? Chẳng lẽ hiện tại Hoàng Phong ngươi còn
muốn buông tha?

Lâm Hồng từng nói Tạo Hóa Kim Liên sẽ ở chín chín tám mươi mốt ngày nở rộ lần
nữa nhìn hắn một cái, sau đó nhíu mày nói.

– Lâm Hồng, nếu như ngươi dám đùa nghịch chúng ta, Hàn Đương ta chắc chắn cho
ngươi đẹp mắt.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận