Trên bàn đá là lớp bụi dày và đá vụn, che đi mọi ngọc bình, cộng thêm lúc đầu
lục sắc ngọc trì và thần huyền cổ thi quá kinh nhân, hấp dẫn Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên nên giờ cả hai mới phát hiện ra cái bàn.
“Ngọc trì này là một cấm chế vô danh, đã tổn hại, dược lực Đăng tiên kim tang
thập phần ngưng tụ, hái xuống cũng không tan linh khí.” Linh Lung Thiên lấy từ
tay áo ra linh dược ôn dưỡng thần thức tổn thương, đưa cho Ngụy Tác, tiếp đó
hái ba nhánh Đăng tiên kim tang nhép vào tay áo pháp y không đáy. Cả hai thập
phần cẩn thận đi về phía bàn đá.
Ngụy Tác cầm một viên đá vỡ dài mảnh, quét sạch cát bụi dưới chân.
Bề mặt ngọc trì có thần huyền cổ thi còn khắc phù văn, vì đã lâu năm, phù văn
lại ở những chỗ vi diệu nên dã mủn hết.
“Y làm gì ở đây nhỉ?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau. Thật không thể
nghĩ thông, thần huyền đại năng này là tu sĩ Công Đức tông, cực kỳ trung
thành, nhưng theo lý thì một đại năng Công Đức tông chết ở đây, tông môn tất
sẽ chuyển thi thể ra, hoặc trực tiếp xây mộ trủng, coi là cấm địa. Thần huyền
đại năng này còn thần niệm, là lão bất tử già nhất, có thể truyền thừa. Chứng
tỏ Công Đức tông cũng không biết có một thần huyền đại năng chết ở đây.
Hắc sắc cổ ngọc vỡ làm đôi rơi trên cát bụi cách bàn đá không xa, Ngụy Tác
nhặt lên.
“Y quả nhiên lĩnh ngộ được một đạo đại đạo thần văn hoàn chỉnh, tạo thành pháp
vực, chả trách ở đây mà vẫn có thể dẫn động uy năng. Vật này đúng là bản mệnh
pháp bảo của y.” Linh Lung Thiên khẽ liếc, bảo Ngụy Tác.
Hai mảnh hắc sắc cổ ngọc không còn linh quang, pháp bảo này đã triệt để phá
tổn, nhưng có thể nhìn được trong có quang văn lưu động, ràn rạt khí tức cổ
quái.
Nhưng các thần văn và hắc sắc cổ ngọc không hợp nhau về khí tức, thần văn là
do thần huyền đại năng khắc vào sau.
Thần văn này thì khi Ngụy Tác thành tựu thần huyền đại năng, lĩnh ngộ thiên
địa nguyên khí quy tắc đến trình độ nhất định, Thần huyền tứ trọng ngũ trọng
gì đó thì sẽ hữu dụng, còn với cảnh giới bây giờ tất nhiên không hiểu. Ít nhất
khi đạt Thần huyền tam trọng mới lĩnh ngộ được đại đạo thần văn nên Ngụy Tác
chưa nghiên cứu, cứ bảo Linh Lung Thiên thu hai khối hắc sắc cổ ngọc đã rồi
đến trước bàn đá.
Đồ của thần huyền đại năng khẳng định phi phàm, nên gã thập phần ngưng trọng,
cẩn thận phất hết cát bụi và đá vỡ.
“Bảo nguyên ngọc hạp!”
Trên bàn bày đủ thứ, khiến mục quang Ngụy Tác lóe lên là một Bảo nguyên ngọc
hạp giữ cho linh dược không tan dược lực, hộp ngọc này lớn gấp ba lần cái gã
giao cho bọn Cơ Nhã.
“Ngần ấy đơn bình và đồ chứa…” Trừ Bảo nguyên ngọc hạp thì trên bàn chất hơn
bốn mươi đơn bình đựng linh dược.
“Đây là?” Ngụy Tác nhìn vào, phát hiện một quyển hkinh màu hoàng đồng.
Quyển kinh rất cổ, ràn rạt viễn cổ khí tức, niên đại khẳng định trước thời
thần huyền đại năng này, làm bằng da yêu thú bì nhưng sắp mủn nát rồi, Ngụy
Tác mở ra rất cẩn thận, sợ động mạnh là hóa thành tro.
Quyển kinh được mở ra, không có cấm chế và pháp trận, thuần túy ghi chép trên
chất liệu da.
“Tạo hóa tiên trì!”
Cổ quyển này ghi lại cách thần huyền đại năng bố trí lục sắc ngọc trì.
“Ngăn cản thần huyền nhục thân mộc hóa…” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên càng
đọc càng chấn kinh, hiểu ngay vì sao thần huyền đại năng này lại ở đây!
“Hóa ra y xung kích thần huyền thất bại, thấy nhục thân sắp mộc hóa, mới bố
trí Tạo hóa tiên trì, nhưng rồi không thành công, vẫn bị mộc hóa…”
Lần trước bức hỏi Vũ Hoàng chân nhân, Ngụy Tác đã biết khi xung kích thần
huyền, kim đơn phá bích sẽ tràn ra nguyên khí kinh nhân, đơn khí tưới nhuần
nhục thân khiến nhục thân phát biến hóa đặc biệt; thọ nguyên, rồi sinh cơ,
thần thức đều được đề thăng. Nhưng nhục thân được quá nhiều đơn khí tưới nhuần
thì sẽ khiến toàn thân mộc hóa, như hóa thành linh dược cổ mộc. Đơn khí bạo
phát cực khó khống chế, nên tu sĩ sắp đạt Thần huyền đều chuẩn bị linh dược
cùng thuật pháp phòng ngừa mộc hóa. Ngụy Tác giết Hoàng Phủ Tuyệt Luân và bọn
Lưu Duy Chân lấy được một viên Dương hòa tiên đơn có công dụng này.
Thần huyền cổ thi này ở bước cuối cùng xung kích thần huyền, đã chạm tới Thần
huyền cảnh thì nhục thân trong khi kim đơn phá bích mà mộc hóa, đại năng này
đã tìm cách bố trí Tạo hóa tiên trì, nhưng rồi vẫn thất bại, nhục thân vẫn mộc
hóa.
“Chắc y chuẩn bị chưa đủ, không ngờ khi kim đơn phá bích thì nhục thân mộc hóa
mãnh liệt đến thế, sau đó mới chuẩn bị linh dược bố trí Tạo hóa tiên trì thì
không kịp.”
“Nhục thân y tuy nhiên mộc hóa, nhưng thần niệm bất diệt, tương đương với nhục
thân không còn song thần niệm vẫn đạt Thần huyền cảnh, nghìn năm nay càng cảm
ngộ nguyên khí pháp tắc sâu hơn mà lĩnh ngộ được đại đạo thần văn, thành ra
thần thức mới kinh nhân đến thế.”
Linh Lung Thiên đọc xong thì hiểu.
Qua uy năng của thần huyền đại năng này thì thấy công pháp cùng thuật pháp của
y có quan hệ với nguyên từ chi lực, nơi này là chính giữa Nguyên Từ sơn, có
lợi cho y nhất, nên bố trí Tạo hóa tiên trì tại đây để hòng khởi tử hồi sinh.
Nhưng e là Tạo hóa tiên trì chưa kịp triệt để phát huy công hiệu thì đại hạn
đã đến rồi.
Qua cách bố trí thì Tạo hóa ngọc trì có công dụng phong tỏa linh khí của linh
dược dược dịch không tiết ra, không ngừng đưa linh khí này vào thể nội tu sĩ.
Hiện thời ở đây mọc lên Đăng tiên kim tang, rõ ràng do đại năng này vừa bố trí
được Tạo hóa ngọc trì, chưa hấp nạp được bao nhiêu dược lực thì đã gặp hạn,
triệt để mộc hóa. Dược dịch còn lại thấm xuống nên mọc thành Đăng tiên kim
tang.
“Giáng tiên tử thảo… Hắc long chân quả… Cửu diệp linh cúc…” Bố trí Tạo
hóa ngọc trì trừ pháp trận thì cần hơn năm mươi loại linh dược, phẩm giai đều
rất cao, linh lực kinh nhân, ngần ấy tụ lại, chả trách mọc được Đăng tiên kim
tang.
“Y là Vô Ưu thần quân!” Đột nhiên, Ngụy Tác nhớ lại ghi chép ở điển tịch Đại
Doanh phong.
“Vô Ưu thần quân là ai?” Linh Lung Thiên hỏi.
“Là một đại năng hai nghìn năm trước của Công Đức tông, theo ghi chép thì đột
phá thần huyền, luyện mấy môn bí thuật, biết thần thức sát phạt chi pháp, tu
luyện chân từ công pháp, nhưng sau khi đột phá thần huyền thì biến mất đầy ly
kỳ, không để lại truyền thừa, thành mê án của Công Đức tông, điển tịch Đại
Doanh phong có ghi lại.”
Ngụy Tác giải thích: “Theo đó thì y là Vô Ưu thần quân, hóa ra khi đột phá
thần huyền, không hản hoàn toàn thành công, nhục thân đã mộc hóa, y không muốn
bị người ta biết nên lén vào Nguyên Từ sơn bố trí Tạo hóa ngọc trì, sau cùng
vẫn công cốc.”
“Theo ghi chép thì là y… là tu sĩ hai nghìn năm trước.” Linh Lung Thiên nhìn
thần huyền cổ thi, tỏ vẻ ấm ức, “cổ thi hai nghìn năm trước mà suýt lấy mạng
chúng ta.”
“Thật ra là cái gì?” Ngụy Tác lấy nhũ bạch sắc tinh hạch trên ngực ra. Quang
hoa của nó rất giống với Thiên khung, tựa hồ có phù văn láp lánh, tự như điển
tịch.
Nhưng vật này không có khí tức, căn bản không lần ra manh mối, thần thức của
Vô Ưu thần quân còn không phải đối thủ thì thần thức hiện tại của Ngụy Tác
không dám tiến vào.
“Dù là gì thì cũng cứu mạng ta.” Linh Lung Thiên hớn hở vì Ngụy Tác có vật
này, nếu không có tất nó và gã đã bị cổ thi giết chết.
Ngụy Tác thu lại, trong thanh sắc viên cầu và vật này là gì thì chỉ Lý Tả Ý
biết, năm xưa y cần nó, nhưng thần trí y đã rối loạn, không thể khôi phục nữa,
muốn biết việc này e rằng bất khả thi.
“Vật này hữu dụng, Tạo hóa ngọc trì tuy đã tổn hại phù văn nhưng gần nửa
nguyên liệu còn sử dụng được.” Trên bàn và trong động quật không còn pháp khí
nữa, mọi đơn bình đã trống trơn, Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên thu hết, kể cả
Tạo hóa ngọc trì.
Xung kích thần huyền xem ra thập phần nguy hiểm, tuy gã có một viên Dương hòa
tiên đơn chống được nhục thân mộc hóa nhưng vạn nhất lâm vào hiểm cảnh đó,
chưa biết chừng Tạo hóa ngọc trì lại càng hữu dụng.
-o0o-