Thông Thiên Chi Lộ

Chương 833: Ẩn mình đợi bảo vật!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thần huyền cổ thi vỡ vụn bản mệnh pháp bảo, thần niệm tan đi, thần huyền khí
tức cũng nhòa dần, triệt để biến thành hủ mộc khi Ngụy Tác và Linh Lung Thiên
lấy từng khối ngọc của Tạo hóa ngọc trì.

Nhục thân đã hoàn toàn mộc hóa này vô dụng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vùi
xuống miệng hố sau khi đào Tạo hóa ngọc trì, nhất đại cường giả rồi cũng về
với cát bụi.

Ngụy Tác không lấy cây thước trong vũng xoáy nguyên từ ở Nguyên Từ sơn vì sợ
nguyên khí cải biến, ảnh hưởng đến việc gã lấy Đề hồ thánh quả.

Ngụy Tác tiếp tục dùng Địa Mẫu cổ kinh tìm hướng của khoáng mạch, kế đi về
phía Thất bảo mật địa.

“Minh Ninh rất có thể tra được manh mối là hai nghìn năm trước Vô Ưu thần quân
vào Nguyên Từ sơn nên mượn cớ tìm Nguyên từ bảo thạch để tìm tung tích Vô Ưu
thần quân.” Linh Lung Thiên hoài nghi Minh Ninh, vì Nguyên từ bảo thạch bình
thường dù nhiều cũng chỉ luyện chế được huyền giai pháp bảo, Minh Ninh khẳng
định không biết ở vùng bão nguyên từ trong Nguyên Từ sơn có thanh thước tương
đương với bán tiên khí. Với tu vi và thân phận của y, huyền giai đặc dị pháp
bảo tuy trọng yếu nhưng không đáng để y trọng như thế.

“Y mà phát hiện Vô Ưu thần quân, vì là chính thống của Công Đức tông, chân
truyền đệ tử của tông chủ thì sẽ được Vô Ưu thần quân truyền thừa. Đích xác là
tế ngộ thập phần kinh nhân. Chỉ tiếc nơi như thế, tu sĩ co rằng rất có khả
năng như thế, Vô Ưu thần quân tọa hóa tại đây, không có thần huyền đại năng
đích thân vào thì dù Công Đức tông dốc hết chân truyền đệ tử vào Nguyên Từ sơn
cũng không tìm ra.

“Vận khí không tệ… Nguyên từ khoáng mạch vươn đến tận Đại Phác phong, nguyên
từ khoáng mạch vươn xa như thế, chả trách bão nguyên từ thập phần kinh nhân,
tạo thành cực đạo thần binh.” Dọc đường không có gì bất ngờ, đến cách đáy Thất
bảo mật địa mấy nghìn trượng, Linh Lung “nhìn thấy” phật quang trùm xuống lòng
núi, cấm chế ba mươi ba phật quang thánh sơn của Công Đức tông đều do đại năng
để lại, Linh Lung Thiên tuy có thể phá giải nhưng không hiểu với thần diệu của
phật quang liệu có gì biến đổi. Nhưng may mà nguyên từ khoáng mạch vươn đến
tận Đại Phác phong, phật quang cấm chế vì thế cong đi, Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên theo nguyên từ khoáng mạch vô thanh vô tức vượt qua cấm chế.

Ngụy Tác chém tay vào khoáng mạch, định đục thủng lớp đất của Đại Phác phong,
rồi tùy cơ hội hành sự. Theo cảm tri, nguyên từ khoáng mạch này thêm mấy dặm
là hết, nếu phá được lớp đá, rất có thể bị phát hiện.

Chốc sau, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên từ nguyên từ khoáng mạch lao ra, chân
nguyên khôi phục lưu động, Ngụy Tác dùng thái cổ hung hỏa mở đường, phía trước
là một vực sâu.

Vực sâu đen ngòm phía trước khiến cả hai dừng bước, đồng thời cảm thụ được khí
tức quỷ dị.

Như có thứ gì kinh nhân vừa đi qua, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Lẽ nào còn thứ gì đáng sợ như thần huyền cổ thi?” Linh Lung Thiên tắt tiếng,
ai ngờ xuống tận lòng đất vẫn gặp những thứ cổ quái, dù gì cũng ở trong sơn
môn một siêu cấp đại tông môn chứ không phải vô tận hoang nguyên bên ngoài
Thiên khung.

“Vù!”

Cả hai dừng lại thì tiếng xé không khí vang lên phía trước.

“Hoang cổ yêu thú!”

Yêu khí xung thiên, hàm chứa cả Hoang cổ khí tức, rõ ràng là Hoang cổ yêu thú,
phẩm giai tuyệt đối cực cao.

Ngụy Tác hít sâu một hơi, động thủ ở đây thập phần nguy hiểm, nếu trong Đại
Phác phong có tu sĩ lợi hại thì rất dễ bị cảm tri thấy. Đành phải dốc sức hạ
địch thủ trong một đòn mà không gây ra chấn động.

Gã định dùng Đại thừa pháp âm nghe được từ thiền âm mộc ngư rồi phát Liệt
khuyết tàn nguyệt.

“Đừng động thủ!” Linh Lung Thiên đột nhiên ngăn cản.

Hôi sắc thân ảnh loáng lên trong vực sâu, lùi đi ngay. Thân ảnh rất giống một
con quạ nhưng to gấp năm, sáu lần.

“Là Thâm uyên cổ nha, ngọn núi này có từ rất lâu, không kém gì Hoang cổ cự
sơn, Thâm uyên cổ nha đã có linh tính, ít nhất cũng sống hai, ba vạn năm rồi.”
Linh Lung Thiên thở phào.

“Thâm uyên cổ nha vốn là yêu thú cấp gì, ta thấy chắc phải bát cấp cao giai.”
Ngụy Tác nhíu mày, “Sao nó đột nhiên rút đi?”

“Nó cảm giác được khí tức của ta.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, giải thích:
“Thâm uyên cổ nha là viễn cổ dị chủng, bát cấp trung giai, nó cảm nhận được
khí tức đời sau của hóa hình đại yêu nên bị chấn nhiếp mà lui đi.”

“Hóa ra đời sau của lão yêu gặp đời sau của yêu vương.” Ngụy Tác lẩm bẩm.

“Đi thôi.” Linh Lung Thiên liếc gã, không nhiều lời, đi trước dẫn đường. Cần
tìm lối lên mặt đát thì cảm tri của nó hữu dụng hơn Ngụy Tác.

Linh Lung Thiên đi trước dẫn đường, men theo nhiều khe núi mà lên, Ngụy Tác
toàn lực rải thần thức, bao trùm một vạn mấy nghìn trượng, Thâm uyên cổ nha
tựa hồ thò đầu ra nhưng rồi rụt lại rất nhanh, rõ ràng nhận rõ khí tức của
Linh Lung Thiên thì càng không dám xuất hiện.

Không có gì bất ngờ nên sau nửa canh giờ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên từ dưới
đất chui lên.

Đây là một khu rừng dưới chân Đại Phác phong, toàn là cây cổ thụ chừng mười
người mới ôm vừa, cách không xa phía trước là một phế khư, trong đó còn một
gian hoàng sắc cổ miếu khá nguyên lành.

“Đây là Phỉ thúy bồ đề, sao lại tùy tùy tiện tiện sinh trưởng tại đây, không
ai trông nom?” Linh Lung Thiên nhìn rõ phế khư thì truyền âm cho Ngụy Tác.

Trên khoảng trống trước hoàng sắc cổ miếu có một góc bồ đề lão thụ chừng hơn
hai mươi lá, mỗi lá đều như phỉ thúy lục ngọc thượng phẩm, lấp lánh thần
quang.

Phỉ thúy bồ đề là linh dược giải được nguyên khí bất lợi trong yêu đơn. Có vật
này là có thể lấy linh đơn do cao giai yêu đơn luyện chế thành để tu luyện,
Phỉ thúy bồ đề được các luyện dược sư coi là phụ liệu vạn năng, chí bảo kinh
nhân. Vật này lại an tĩnh sinh trưởng tại đây, trong một vạn mấy nghìn trượng
không có tu sĩ nào.

“Thất bảo mật địa là chỗ đại năng đứng đầu Công Đức tông tu hành, phản phác
quy chân, người đời sau cả thiền âm mộc ngư và Tùng mộc thiền viện còn không
hiểu được thì mọi thứ ở Đại Phác phong chắc họ không dám chạm vào, sợ mất đi
thần vận, mất đi truyền thừa. Hiện tại thiền âm mộc ngư và Tùng mộc thiền viện
không còn, chưa biết chừng tiếp đây tu sĩ Công Đức tông sẽ bố trí lại Đại Phác
phong.” Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên.

Phỉ thúy bồ đề đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng là chí bảo, hơn hai mươi phiến lá
có thể tạo thành không ít cao giai linh đơn, nhưng gã sợ bị phát hiện, tạm
thời không hái mà cùng Linh Lung Thiên cẩn thận đi về chỗ vốn là Tùng mộc
thiền viện.

Đại Phác phong vẫn hoang vu tự nhiên, không có tu sĩ, nhiều công trình đã
thành phế khư.

Trên vách đá lưng chừng núi, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hoàn phát hiện một
Huyền không cổ tự đã sụp quá nửa, làm bằng gỗ tùng, trông có phần phổ phổ
thông thông, chỉ rộng cỡ bốn, năm trượng vuông, nhưng trong miếu cổ đầy bụi có
một chiếc thanh sắc cổ đồng đăng đặt trên bàn gỗ, có thần văn ánh lên, cái đèn
này cũng chứa đại đạo pháp văn, chắc do đại năng nào đó để lại.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rất động lòng nhưng tạm thời không dám lấy.

“Có hai lão bất tử…”

Từ đỉnh Đại Phác phong trở xuống không có tu sĩ nào, nhưng gần đỉnh phía sau
núi thì Ngụy Tác nhận ra trong Thất bảo mật địa có khí tức già nua hưng kinh
nhân. Phía sau Thất bảo mật địa có mấy nơi bố trí chướng nhãn cấm chế, Linh
Lung Thiên nhận ra một khoảng sân có một lão bất tử.

Nhân vật như thế của siêu cấp tông môn cỡ Công Đức tông thì lão bất tử thông
thường không so được, chưa biết chừng có đồ đủ để uy hiếp thần huyền, tuy thực
lực Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mà đối phó hai lão bất tử này không khó nhưng
vô thanh vô tức thì không chắc.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không dám vọng động, ẩn ở ngoài Thất bảo mật địa
chờ đợi.

Suố ba ngày, cả Công Đức tông đột nhiên vang lên tiếng chuông uy nghiêm. Hai
lão bất tử hóa thành hồng quang bắn về Đại Phác phong.

Công Đức tông chư phong đại tỷ, chính thức bắt đầu!

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận