Thông Thiên Chi Lộ

Chương 116: Đệ tử tinh anh của đại tông môn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Chuyện gì hả?” Tuy không rõ là việc gì nhưng thấy ngọc phù xanh biếc tự động
nhảy ra rồi vỡ vụn, cùng với dáng vẻ của tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự giá dạng
tử, cẩm y tu sĩ họ Chu cũng nhận ra không ổn.

“Tuy mỗ không nhận ra y thuộc tông môn nào, nhưng khẳng định là đệ tử tinh anh
của đại tông môn nào đó.” Trương Châu Dự muốn khóc mà không có nước mắt lật
hắc sắc linh giai pháp thuẫn có phù văn đầu hổ.

Tất cả đều nhìn rõ rìa tấm hắc sắc pháp thuẫn nặng trịch này có lục sắc quang
hoa lưu động.

Trương Châu Dự lại lấy ra phi độn pháp khí đỏ rực dài hơn thước, bên rìa cũng
có lục sắc quang hoa loáng thoáng lưu động.

“Đây là truy tung phù văn của đại tông môn chí ít cũng cỡ Thiên Nhất môn trở
lên. Cũng để đề phòng đệ tử tinh anh bị người ta giết chết và cũng để báo thù
cho đệ tử, cầm pháp bảo của đệ tử này thì dù đến đâu cũng bị đối phương tìm
được, trừ phi biết cách trừ được phù văn, đằng nào thì mỗ cũng bó tay.” Trương
Châu Dự ném vật đó xuống đất, muốn khóc mà không có nước mắt vòng tay, “Các vị
có ai có thể phá trừ phù văn này thì muốn lấy gì cứ lấy, lấy linh thạch của đệ
tử tinh anh đại tông môn đâu có an toàn, ai muốn lấy cứ việc, tại hạ chạy
đây.”

“Đợi đã, ta còn chưa rõ.” Cẩm y đại hán họ Chu nhướng đôi mày rậm, kéo Trương
Châu Dự lại hỏi, “Ngọc phù xanh biếc đó là sao? Sao lại tự vỡ nát.”

“Nếu mỗ đoán không sau, thứ đó cũng giống như bản mệnh nguyên thần đăng của
Huyền Phong môn, có điều không cao cấp như thế.” Trương Châu Dự hỏi, “Huyền
Phong môn, biết không, một trong thập đại tông môn của Thiên Huyền đại lục,
môn phái của Thủy Linh Nhi.”

“Biết rồi, biết rồi.” Cẩm y đại hán họ Chu gật gù.

“Biết rồi mà còn không bỏ chạy?”

“À.” Cẩm y đại hán họ Chu buông tay, nhưng thấy không ổn, keo theo tu sĩ lùn
mập Trương Châu Dự.

“Ngươi định làm gì?” Trương Châu Dự buột miệng, “Ta gọi ngươi là đại ca rồi
mà.”

Cẩm y tu sĩ họ Chu ngượng ngập, “Không cần gọi mỗ là đại ca, mỗ cũng không rõ
bản mệnh nguyên thần đăng là cái gì.”

“Ngu xuẩn quá!” Trương Châu Dự kêu lên: “Việc đó mà ngươi không rõ, lại lại tu
luyện được đến Thần hải cảnh ngũ trọng nhỉ?”

Trương Châu Dự trước mắt tối sầm vì cẩm y tu sĩ lại gật đầu, “Đúng, tiểu đệ họ
Chu, sao các hạ lại quên? Tiểu đệ họ Chu tên Tiếu Xuân.”

Càng khiến y mặt mũi tối sầm là tráng hán tứ chi phát triển, đầu óc giản cũng
vò đầu, “Tại hạ cũng Thần hải cảnh ngũ trọng, tại hạ không rõ việc đó, Còn nữa
Trương đại, tại hạ nên gọi là Trương đại như trước hay gọi là tiền bối?”

“Ngươi muốn gọi thế nào cũng được.” Tu sĩ lùn mập rất được Ngụy Tác vừa ý này
cũng không chịu nổi hai kẻ đầu óc đơn giản này, phát cuồng nói, “Nói đơn giả
là mỗi đệ tử tinh anh của Huyền Phong môn đều có một đĩa bản mệnh nguyên thần
đăng trong môn phái. Chỉ cần đệ tử tinh anh đó mất mạng ở bên ngoài thì bản
mệnh nguyên thần đăng sẽ tắt, bản mệnh nguyên thần đăng còn cảm ứng được địa
điểm cụ thể, sau đó cao thủ Huyền Phong môn sẽ đến ngay. Theo lời đồn, có
trường hợp một tán tu không biết trời cao đất dày giết một đệ tử tinh anh của
Huyền Phong môn, chưa kịp lục đồ thì cao thủ Huyền Phong môn đã tới. Khối ngọc
bội ban nãy cũng thế, chỉ là không thể tự động kích phát, nằm trong nạp bảo
nang, có chân nguyên khác với tu sĩ trẻ tuổi dồn vào thì mới bị kích phát.
Chắc rằng giờ này cao thủ của tông môn đó đang đến, chạy cho mau vì đại tông
môn kiểu này thường trực tiếp phong tỏa phạm vi ngàn dặm, lúc đó thì đừng
tưởng không thấy ai đến, kỳ thực đã có người khác đợi sẵn để ra tay.”

“Đại ca, chạy mau, chạy đi đâu thì tiểu đệ theo đó.” Nhắc đến bỏ chạy, phản
ứng của Chu Tiếu Xuân rất nhanh, kéo tay Ngụy Tác bảo.

“Ngươi theo ta làm gì?” Ngụy Tác cũng muốn khóc mà không có nước mắt, nhưng
vẫn vòng tay với Trương Châu Dự, “Trương huynh nói đúng lắm, lúc đó biết đâu
đối phương đã có cao thủ đến rồi. Bất quá Trương huynh có vẻ tự tin sẽ chạy
thoát, mong huynh chỉ dẫn đôi chút. Ở đây có ngần này người, vạn nhất bị bắt
một người, chưa biết chừng đối phương sẽ tìm ra chúng ta.”

Gã nói vậy vì quan sát tu sĩ lùn mập rất lâu, phát hiện tuy y thét lên thê
thảm rất to, thập phần thất vọng trước việc mọi thứ không làm gì được tu sĩ
trẻ tuổi nhưng thần sắc không hề hoảng hốt.

“Thôi vậy, coi như mỗ xui xẻo, hôm nay đành nghiến răng.” Nghe Ngụy Tác nói
vậy, Trương Châu Dự quả nhiên thở dài: “Tại hạ có một môn thuật pháp, không
chỉ giấu được tu vi chân thực, còn có thể giảm linh khí bên ngoài thân thể
xuống mức thấp nhất như tử thi, khi toàn thân bất động, cũng không sử dụng
chân nguyên. Ngay cả tìm kiếm bằng thần thức cũng không tìm ra, chúng ta tìm
chỗ trốn, chỉ cần đối phương không phải tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên thì chắc
không tìm được. Bất quá hôm nay mỗ cho các vị biết môn thuật pháp này, các vị
phải thề độc không được truyền ra, mỗ không muốn sau này đi tìm bảo vật hoặc
giết yêu thú, đột nhiên bị một tử thi bất động cạnh mình đánh lén.”

“Được, được, được chứ, tiểu đệ mà nói ra thì sẽ chân tay rữa nát, chết không
yên lành.” Chu Tiếu Xuân lập tức thề thốt.

Phong Tri Du và hắc giáp tu sĩ đều tỏ vẻ ngưng trọng và cảm kích, đều biết tu
sĩ thông thường không đời nào người khác biết thuật pháp đặc biệt của mình.

“Y cũng không đến nỗi nào.” Ngụy Tác có hảo cảm hơn hẳn với tên mập này, nếu y
nói là không có cách gì rồi bỏ đi thì Ngụy Tác cũng bó tay. Tu sĩ Chu thiên
cảnh như y và gã nếu bỏ chạy một mình thì tỷ lệ thoát thân cao hơn.

“Đi thôi, vừa chạy vừa nói. Không thể đến truyền tống pháp trận gần đây
nhất.Trốn cho kỹ đã rồi vòng sang truyền tống pháp trận khác.” Trương Châu Dự
xua tay, bảo nam tử cơ bắp cõng Phong Tri Du không thể động dụng chân nguyên
lên, hắc giáp tu sĩ cũng lấy nạp bảo nang thu hết thi thể đồng bạn lại. Cả
toán không dám sử dụng phi độn pháp bảo và phi độn thuật pháp, đi theo Trương
Châu Dự vào rừng.

Ngay lúc bọn Ngụy Tác khuất bóng vào rừng chừng nửa tuần hương, một đạo hắc
quang lướt đến chỗ tu sĩ trẻ tuổi bị giết với tốc độ kinh nhân, thần thức hùng
hậu kinh nộ dị thường quét qua, đoạn bỏ mặc thi thể tu sĩ trẻ tuổi, đuổi theo
hướng bọn Ngụy Tác vừa chạy.

“Ngươi hiểu chưa!”

Trong sơn cốc cách chỗ bọn Ngụy Tác giết Song đầu khuyển và tu sĩ trẻ tuổi chỉ
mười mấy dặm, gã và tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự chỉ muốn bóp chết nam tử cơ
bắp đầu óc giản đơn đó.

Trương Châu Dự nghiến răng tiết lộ môn thuật pháp này có tên Tiềm Ẩn quyết,
tuy triển không dễ dàng như Thanh phong nhận nhưng tuyệt đối không đến mức
phức tạp.

Nhưng trên đường đến đây Trương Châu Dự liên tục giải thích ba lần, ai nghe
cũng hiểu nhưng tên ngu xuẩn này vẫn chưa hiểu gì, không biết cách thi triển,
hiện tại Trương Châu Dự mặt mũi tối sầm giảng lại lần thứ tư.

Lúc đó bọn Ngụy Tác đều thấy ngoài xa xuất hiện hắc sắc quang hoa với tốc độ
kinh nhân.

Có phi độn pháp khí cỡ này, lại đến báo thù cho tu sĩ trẻ tuổi thì khẳng định
thực lực còn cao hơn y.

Tu sĩ cỡ này, Ngụy Tác và bọn Trương Châu Dự dù liều mạng cũng không phải là
đối thủ.

Với tốc độ của hắc quang, e rằng chỉ chốc nữa là tìm được đến sơn cốc họ ẩn
thân, nam tử cơ bắp mà không thể thi triển thuật pháp này thì rất có khả năng
không thoát được thần thức của tu sĩ đó tìm kiếm!

Càng khiến Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi muốn khóc mà không có nước mắt là Chu Tiếu
Xuân còn tức giận chen vào mắng nam tử to xác một câu, “Đúng thế, ngươi ngu
xuẩn quá! Không thể hiểu nổi sao ngươi lại luyện đến được Thần hải cảnh đệ ngũ
trọng, ta cũng chỉ nghe hai lần là hiểu mà ngươi ba lần vẫn chưa thông?”

Bọn Trương Châu Dự và Ngụy Tác như trút được gánh nặng là nghe xong lần thứ
tư, đại hán đầu đất cũng toét miệng cười, “Tiểu đệ hiểu rồi.”

“Tạ ơn trời đất! Hôm nay không đến nỗi xui xẻo quá.”

Trương Châu Dự mới kịp lẩm bẩm một câu, tức thì biến sắc vì chúng nhân đều thi
triển đạo pháp quyết này, ngay cả Phong Tri Du trọng thương cũng miễn cưỡng
thi triển được nhưng đạo hắc quang đó tựa hồ lao thẳng đến chỗ họ.

Rõ ràng trong chốn u minh có ánh mắt nào đó nhìn họ chăm chăm.

Y đột nhiên nghĩ ra, cởi ngay tấm pháp y xám xịt như của Ngụy Tác ra. Mắt y
ánh lên nét sợ hãi thật sự vì ở sau tấm pháp y có lục quang ẩn hiện.

“Chà!”

Lần này Ngụy Tác cũng phải phản ứng, nắm tay Hàn Vi Vi, chuẩn bị bỏ chạy đã
rồi tính.

Tu sĩ trẻ tuổi đó phát ra thuật pháp rực lục quang!

Trương Châu Dự bị lục sắc quang bắn trúng xong mới giả chết, tuy pháp y của y
chặn được hết uy lực của lục sắc quang điểm nhưng thuật pháp của tu sĩ trẻ là
để truy tung đối thủ!

Tu sĩ trẻ tuổi đó vốn không định để ai thoát!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận