Thông Thiên Chi Lộ

Chương 117: Hợp hư đơn, Đại na di

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lão Phong, có thể tiếp tục dồn chân nguyên không?”

Tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự thấy hắc sắc độn quang càng lúc càng đến gần, mặt
mũi xám xịt hỏi Phong Tri Du đứng gần đó, “Nếu không có cách liên tục dồn chân
nguyên, lần này chúng ta thảm rồi.”

Phong Tri Du xua tay, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ban nãy gắng gượng dồn chân
nguyên thi triển thuật pháp ẩn giấu khí tức, đã là cực hạn của y vốn đang
trọng thương, muốn liên tục phải dốc chân nguyên thì không thể nào.

“Thật ra là chuyện gì?” Chu Tiếu Xuân đầm đìa mồ hôi, kéo Trương Châu Dự lại
hỏi, “Vì sao phải tiếp tục dồn chân nguyên cho y?”

“Mỗ có một tấm Đại na di phù, đủ đưa tất cả chúng ta đi hai ngàn dặm, dù kẻ đó
là tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng cũng không thể đuổi kịp.” Trương Châu Dự mặt
mày xám ngoét nói, “tấm Đại na di phù của mỗ là lục giai cổ phù, ít nhất cần
ba tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng đồng thời liên thủ mới có thể kích phát,
vốn lão Phong không sao thì dù mỗ tổn thất nhiều một chút, còn có thể kích
phát cổ phù để trốn chạy, dù gì tính mạng cũng quan trọng hơn, hiện tại lão
Phong không xong, muốn chạy cũng không được.”

“A? Đại ca, làm sao đây?” Chu Tiếu Xuân há miệng, cầu cứu Ngụy Tác.

Vù một tiếng, hắc giáp tu sĩ lúc trước tế xuất hai tấm Huyền thiết thuẫn nhảy
vọt đi, nhô lên hụp xuống vài cái là khuất bóng.

“Con bà nó chứ, hắn đúng là không có nghĩa khí.” Ngụy Tác không cần nghĩ cũng
biết hắc giáp tu sĩ định chạy đi nơi khác, che giấu khí tức, hoặc có pháp khí
đặc biệt nào đó nên giờ bỏ mặc tất cả.

“Chỉ cần ba tu sĩ Chu thiên cảnh là được hả?” Hàn Vi Vi chợt nghiến răng hỏi
Trương Châu Dự.

“Lúc này ngươi đừng ngốc nữa có được không?” Trương Châu Dự muốn khóc mà không
có nước mắt nói, “Hay là ta chưa nói rõ? Cổ phù của ta khá đặc biệt, trừ phi
là tu sĩ Phân niệm cảnh, bằng không dù một hay hai tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ
trọng đều không thể kích phát, chỉ có ba tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng mới
xong.”

“Ngươi mau lấy tấm cổ phù đó ra đi.” Hàn Vi Vi bảo.

“Cái gì?”

Hàn Vi Vi nói xong, không kể Trương Châu Dự, ngay cả Ngụy Tác đang ngửa mặt
quan sát hắc sắc độn quang, cho rằng không còn cách gì nữa, cũng thấy ngạc
nhiên.

“Hợp hư đơn?” Hàn Vi Vi không nói gì nữa, móc từ nạp bảo nang một viên đơn
dược huyết hồng sắc. Nhìn thấy viên đơn dược, Ngụy Tác vỗ vỗ vào nạp bảo nang
của mình, trong đó cũng có một viên, rõ ràng Hàn Vi Vi mang theo riêng một
viên.

Thấy viên đơn dược trên tay, mắt Trương Châu Dự cánh lên nét tìm được sự sống
trong cái chết, cơ hồ cuống quít lấy ra một tấm ngọc phù đáy xanh, mặt trên
lấp lánh ngân sắc quang điểm.

Không để gã nói gì, Hàn Vi Vi nuốt luôn Hợp hư đơn.

Hợp hư đơn được tu sĩ coi là bảo mệnh đơn khi lâm tuyệt cảnh vì dược lực
khuếch tán cực kỳ kinh nhân, bựt một tiếng, thân hình đỏ lên vì dược lực, hình
thành đóa bách hợp bên ngoài nàng ta.

Năm thần hải trên mình Hàn Vi Vi rực quang hoa, nhiệt độ tăng cao nhanh chóng
tạo cho người ta cảm giác khí huyết lưu chuyển quá nhanh, nội hỏa đốt mình.
Trong tích tắc đó, trên mình Hàn Vi Vi xuất hiện thần hải thứ sáu, nối thành
một chu thiên, chân nguyên vừa lưu động, nhiệt độ trên mình nàng ta giảm
nhanh.

Nàng ta rên lên, mặt tỏ rõ nét thống khổ.

Hợp hư đơn cả Linh Nhạc thành chỉ có Cơ Nhã luyện chế được tuy danh bất hư
truyền, có thể khiến tu sĩ dưới Phân niệm cảnh đề thăng nhất giai tu vi, nhưng
mùi vị toàn thân bị lửa thiêu lúc đột phá không dễ chịu tí nào.

“Nhanh lên, cả ba cùng dồn chân nguyên!” Thời gian khẩn bách, tu sĩ lùn mập
Trương Châu Dự không hề thương hương tiếc ngọc, đưa ngọc phù cho Ngụy Tác cùng
Hàn Vi Vi.

“Thế nào?” Ngụy Tác hỏi.

“Không có gì.” Tiểu mỹ nữ mông cong quật cường gật đầu, dồn chân nguyên vào
ngọc phù.

Ba người liên tục dồn chân nguyên vào cổ phù, ngân sắc quang hoa cơ hồ chảy
ra, hình thành quang tráo bao quanh phạm vi ba, bốn trượng.

Nam tử cơ bắp đứng ngay rìa quang tráo, y vốn không ngốc, thấy vậy thì chui
ngay vào giữa.

Tu sĩ đó tựa hồ cũng cảm giác được, tốc độ độn quang tăng thêm mấy phần trong
tích tắc.

“Mau lên mau lên!”

Tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự mặt như tro tàn, trán và sống mũi toát mồ hôi, họ
đã nhìn rõ phi độn pháp bảo đang bay tới là hắc sắc tinh kim ngô công nhe nanh
múa vuốt cực kỳ đáng sợ.

“Được rồi hả?”

Uy áp kinh hồn từ trên không như thực chất quét xuống, khóa chặt vị trí bọn
Ngụy Tác đứng, ngân sắc quang tráo hợp lại, thanh sắc ngân quang cổ phù trong
tay Trương Châu Dự vỡ vụn.

Mọi mảnh vỡ cháy rực, hóa thành quang phù huyền ảo khôn tả, bao trùm ngân sắc
quang tráo.

Quang tráo tức thì chói lòa tinh quang, khiến kẻ ở phía đối diện bọn Ngụy Tác
không nhìn thấy gì.

Tích tắc sau, tinh quang và toàn ngân sắc quang tráo tan biến, Ngụy Tác cùng
Hàn Vi Vi đều mất bóng.

Ầm!

Cơ hồ cùng lúc ngân sắc quang tráo tan biến, một luồng hắc khí như thùng nước
từ trên không giáng xuống chỗ bọn gã đứng, hắc sắc khí diễm nổ tung, hất văng
cát bụi và đá vỡ, hình thành một đóa hoa sẽ đen kịt.

Trên lưng hắc sắc ngô công dài chừng hai trượng như đúc bằng tinh kim có một
lão giả.

Lại là lão giả họ Đổng dáng vẻ như quản gia, trước đó đến Trân Bảo các, đại
biểu cho thiếu chủ Đông Dao thắng địa gì đó đề thân với Cơ Nhã.

Lão đang lúc giận nên trên mình rực sáng chín dải thần hải quang hoa.

Tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng!

Lão giả họ Đổng khi trước cực kỳ khiêm tốn cung kính trước mặt Cơ Nhã lại là
cường giả tu vi đạt đến Chu thiên cảnh tứ trọng.

Thoáng sau lại có một dải độn quang từ hướng khác lướt đến, dừng trước mặt
lão.

Là một tu sĩ trẻ tuổi. mặt mày nhẵn nhụi, mặc tử hồng sắc pháp bào, tuổi tác
suýt soát Ngụy Tác.

Tu vi của hắn lại là Chu thiên cảnh tam trọng, cao hơn kẻ bị bọn Ngụy Tác giết
lúc trước.

Bắt mắt nhất là phi độn pháp bảo của hắn: hai khô lâu đầu liên tục tràn ra hắc
khí.

Trong mắt đôi khô lâu đầu lấp lánh hắc sắc quang hoa như hỏa diễm đang lập
lòe.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đầy sát khí.

“Đổng trưởng lão, làm sao bây giờ? Sư tôn mà biết Chu sư đệ mất mạng chắc sẽ
giận lắm.” Tu sĩ trẻ tuổi hỏi lão giả họ Đổng.

“Là Đại na di cổ phù, hiện tại không thể đuổi kịp.” Lão giả họ Đổng mặt lạnh
như nước nói, “Chu Thanh Kiểu quá kiêu ngạo, chúng ta có việc khác còn y ở đây
tranh đấu với người ta, tự làm tự chịu, tính cách kiêu ngạo như y thì dù không
có việc hôm nay, ngày sau cũng sẽ nếm mùi.”

“Bất quá kẻ giết người của Đông Dao thắng cảnh chúng ta đừng mơ tiêu dao tự
tại.” Lão giả họ Đổng rõ ràng kiến thức cực rộng, âm trầm nói tiếp, “Tinh
quang đại na di cổ phù này cần có ba tu sĩ Chu thiên cảnh trở lên mới có thể
kích phát. Ta sẽ về Thất Tinh thành phục mệnh đã, ngươi ở lại đây điều tra,
chỉ cần điều tra các tu sĩ Chu thiên cảnh trong phạm vi bốn ngàn dặm quanh
Linh Nhạc thành hôm nay ra vào truyền tống pháp trận, rất có khả năng tìm được
manh mối. Còn nữa, lúc nãy ta dùng thần thức tra xét, nơi Chu Thanh Kiểu mất
mạng có khí tức đơn hỏa của Song đầu khuyển lưu lại, chắc y tranh đoạt Song
đầu khuyển với người khác. Nên nhớ cố gắng tra xét cả mọi giao dịch liên quan
đến Song đầu khuyển, biết đâu có thêm manh mối. Chu Thanh Kiểu tư chất không
tệ, môn chủ tốn cho y không ít tâm huyết, nếu ngươi không tra ra tu sĩ giết y
thì dù ta nói hay đến đâu cũng không tiêu được mối hận của môn chủ, chưa biết
chừng chúng ta đều bị trách phạt.”

“Việc này tiểu điệt sẽ điều tra kỹ càng.” Tu sĩ trẻ tuổi mặt trắng gật đầu,
“Người Thiên Nhất môn chắc biết Chu sư đệ, không phải là người Thiên Nhất môn
thì cũng lắm tiểu điệt bắt mọi tu sĩ Chu thiên cảnh trong Linh Nhạc thành bồi
táng Chu sư đệ.”

“Thần thức và uy áp đáng sợ thật, tu vi của lão tuyệt đối cao hơn Chu thiên
cảnh tam trọng.”

Thành công đào thoát, từ trong ngân sắc quang hoa hiện ra thân ảnh tu sĩ lùn
mập Trương Châu Dự đầm đìa mồ hôi ngồi phệt xuống.

Cẩm y tu sĩ và nam tử cơ bắp gật đầu, uy áp ban nãy cơ hồ khiến họ không thở
nổi.

“Núi xanh không đổi, sông lớn chảy hoài. Chúng ta chia tay rồi tách ra đào
tẩu, như thế sẽ khó bị đối phương tìm ra, nhớ dùng Tiềm Ẩn quyết áp chế một
tầng tu vi, càng an toàn hơn.” Thở hồng hộc mấy hơi xong, Trương Châu Dự vẫn
còn bàng hoàng đứng dậy, vòng tay nói với bọn Ngụy Tác, “Lão Phong trọng
thương, mỗ đưa đi trước. Vòng đến truyền tống pháp trận nào càng xa càng tốt.”

“Bảo trọng, hậu hội hữu kỳ.” Ngụy Tác gật đầu. Tu sĩ lùn mập này tuy nhăn nhở
nhưng còn trượng nghĩa, đáng để kết giao bằng hữu.

“Đúng rồi.” Tu sĩ lùn mập cõng Phong Tri Du lên lưng, thi triển độn pháp lướt
đi trượng, đột nhiên dừng lại, quay sang nói với Hàn Vi Vi, “Ngụy cô nương
xinh đẹp đã đành, lại thêm nghĩa khí, hôm nay không có cô nương thì cái mạng
tại hạ cũng xong rồi. Để cô nương dùng Hợp hư đơn cứu mệnh, tại hạ cũng thấy
áy náy, bất quá tại hạ biết một loại linh dược là Tử hồ hoa có thể giải trừ
tác dụng phụ của Hợp hư đơn. Các vị nên thử tìm xem.”

“Tử hồ hoa có tác dụng đó hả, cả ta cũng không rõ.” Hàn Vi Vi sáng mắt, bất
quá lại cực kỳ ủ dột.

Thân là Trân Bảo các đại tiểu thư, ít nhất cũng là luyện đơn sư cấp thấp, Hàn
Vi Vi đương nhiên biết rõ linh dược như Tử hồ hoa, tại bên ngoài Thiên khung
cũng khó gặp

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận