Một vị thánh tôn trong đó phẫn hận nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà, nói : “Ở chung
hơn nghìn năm với nhau, nay các huynh đệ khác đều chết hết, chúng ta cũng
không muốn sống tiếp, sở dĩ còn chưa tự sát, bất quá cũng chỉ là muốn tại đây
trong chiến đấu có thể giết thêm mấy tên ngoại tộc hỗn tạp, như thế mà thôi!
Ta và các huynh đệ quyết định hi sinh thân mình trong chiến đấu, Quân Mạc Tà,
giữa chúng ta rốt cuộc ai thiếu ai, kiếp sau tiếp tục tính đi! ,,
“Vậy cũng tốt! Lựa chọn như thế cũng là tùy các ngươi”. Quân Mạc Tà lạnh lùng
nói: “Nếu đám người các ngươi quả thật có kiếp sau, ta nhất định phụng bồi!”.
Năm người hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra ngoài, khoanh chân ngồi xuống,
nhắm mắt điều tức . Năm người bọn hắn ngay cả liếc mắt một cái với Cổ Hàn cũng
không có, không nhớ tình đồng đội ngày xưa.
Cũng chỉ là cô đơn năm người,Thánh địa không dung thứ Thiên Phạt lại càng
không.
“Quân phủ chủ, lần này ngươi là vì huynh đệ mà trút giận. Nhưng ngươi có thể
nghĩ tới không, chúng ta tự mình phát động nội chiến đã chết nhiều cao thủ như
vậy, chiến lực vốn là không đủ, kế tiếp đối mặt ngoại tộc một trận chiến này,
rốt cuộc đánh như thế nào?” Cổ Hàn lắc đầu thở dài, càng nghĩ càng cảm thấy
trong lòng có thêm tảng đá lớn..
“Như thế nào đánh? Phải đánh thế nào, liền đánh như thế ấy”. (DG: anh Tà quá
bá đạo, ta thích)
Quân Mạc Tà bình thản nói, “Cũng không thể đưa cổ cho người ta chém.”
“Ngươi… Ngươi… Cổ Hàn giận quá hóa cười, dậm chân nói : “Quân Mạc Tà,
ngươi cũng đã biết, trận chiến này nếu bại, vì hành vi xúc động của ngươi hôm
nay, nên ngươi phải mang phần lớn trách nhiệm! Đến lúc đó, ngươi chân chính sẽ
là tội nhân thiên cổ a… Chẳng lẽ ngươi một điểm cũng không để ý sao?”
Cổ Hàn đích xác hối hận, hối hận không kịp.
Lúc trước lập tức đứng ra người nhiều như vậy, khiến cho hai bên mâu thuẫn
hoàn toàn trở nên gay gắt, Cổ Hàn liền đã biết việc này nhất định không thể
giải thích rõ. Thì vẫn còn ôm lấy một tia hi vọng. Cái đúng luôn thuộc về số
đông.
Cho dù là với Quân Mạc Tà hiện tại thực lực cường đại, cũng không thể đem
nhiều cao thủ như thế hoàn toàn thu thập hết, thậm chí coi như Quân Mạc Tà con
bài khác chưa lật, nhưng vì việc lớn phía trước, tin tưởng Quân Mạc Tà cũng sẽ
cân nhắc, thay đổi dự tính ban đầu.
Đợi cho bọn hắn chiến qua một lượt, lửa giận phát tiết, sau đó chính mình đứng
ra khuyên can. Khi đó, Hạ Trường Thiên cùng Quý Bác Văn cũng biết được thực
lực Quân Mạc Tà không dễ khinh thường. Mà đại chiến trước mắt lại cần lực
lượng của nhau cả hai sẽ cấp cho mình chút mặt mũi tạm thời ngưng chiến, cho
dù là cừu oán thì cũng sau khi chiến đấu sẽ tính sổ, còn hơn hiện tại từ
lên…
Nhưng Cổ Hàn lại vạn vạn lần không nghĩ tới. Quân Mạc Tà vừa lên đến chính là
sấm vang chớp giật công kích! Lại nhấc tay mang ra tuyệt sát vương bài!
Cơ hồ là còn chưa kịp nháy mắt, không đủ năm mươi người đội hình liền có tổng
cộng bốn mươi người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Sinh tử toàn bộ đều nằm
trong tay Quân Mạc Tà.
Mà Hạ Trường Thiên lại không quá ba câu, liền cùng Quân Mạc Tà triển khai đánh
giết chết sống! Trước sau vẫn chưa tới nửa nén hương, đã bị bức tự bạo … Sau
đó Quý Bác Văn lại điên cuồng trả thù Quân Mạc Tà, càng có ý đồ gây bất lợi
với phe Thiên Phạt, cuối cùng cũng bị hóa thành một làn khói nhẹ!
Tất cả chuyện này hết thảy hết đều không kịp nhìn!
Tất cả chuyện này tiến triển thật sự quá nhanh! Cổ Hàn thậm chí còn chưa nghĩ
ra cớ ngăn cản, toàn bộ cũng đã hết thảy đều kết thúc
Cuối cùng, liền chỉ có thấy Quý Bác Văn ở giữa không trung thân thể như cái
rây máu, tiếp theo liền triệt để tiêu thất.. (DG: cáy rây ở đây giống như rây
trứng ấy, chắc các bạn đều biết),.
Trong lòng Cổ Hàn có thể nói đau đến tột cùng!
tác phong làm việc của Quân Mạc Tà thật sự cũng quá bá đạo, rất đoạn tuyệt !
Lại là hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Đợi cho chính mình phục hồi tinh thần lại, hết thảy đều kết thúc rồi …
“Coi như toàn bộ trách nhiệm đều đổ trên đầu của ta, thì như thế nào? Coi như
thất bại, thì như thế nào? Cái gọi là tội nhân thiên cổ… Chẳng lẽ ta sẽ để ý
sao?”, Quân Mạc Tà lạnh lùng nở nụ cười, cho dù là… Sai lầm rồi, thì như thế
nào? Chuyện Quân Mạc Tà ta làm, chưa bao giờ quản cái gì là đúng sai! Chỉ hỏi
có nên hay không nên! Chỉ hỏi có cảm thấy có hay không thẹn với bản thân!
Cổ Hàn tức giận đến râu tóc run run, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói :
“Ngươi… Ngươi cái này cách làm hoàn toàn không lấy đại cục làm trọng !”
Lấy đại cục làm trọng? lấy đại cục làm trọng, liền nhất định sẽ chịu ủy
khuất… Cái kia thật sự là quá mệt mỏi, lại rất ngu xuẩn ! Thiên Phạt nhất
mạch đang là bởi vì lấy đại cục làm trọng, mới có thể vừa thấy Thiên Trụ hỏng
mất, ngay trước tiên đi chiến trường, không tiếc đại giới, bất kể hy sinh ngăn
chặn ngoại tộc tiến công, chính là, Chờ đợi bọn hắn là cái gì? Chỉ có đồng
minh ngoảnh mặt làm thinh, nói lời châm chọc, thậm chí hoàn toàn không đem
cống hiến, hy sinh của bọn họ để ở trong lòng? Chẳng lẽ Hạ Trường Thiên thực
lấy đại cục làm trọng sao? Việc hôm nay, thực làm tim ta nguội lạnh!”
Quân Mạc Tà lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta cho tới bây giờ đều là một người cực
đoan! Ta cũng chưa bao giờ sẽ quản cái gì đại cục tiểu cục, đại nghĩa tiểu
nghĩa gì đó. Ta chỉ biết là, coi như ta có thể chịu ủy khuất, nhưng huynh đệ
của ta không thể vì ta chịu ủy khuất! Huynh đệ của ta bị hãm hại, ta sẽ nhất
định sẽ đòi lại. Vô luận cần trả giá cái dạng gì bao nhiêu đi nữa đều muốn đòi
lại! Người tổn thương ta một lóng tay , ta nhất định đánh gãy một cánh tay của
ngươi, như thế mà thôi!”
,, ta tự biết mình không phải là một thủ lĩnh thành công, lại càng không phải
một chính khách đủ tư cách. Ta chỉ là một lãng tử sống tùy tâm sở dục, chỉ cầu
không thẹn với lương tâm mà thôi.”
Quân Mạc Tà thản nhiên cười: “Huynh đệ của ta không phải là không thể chết,
nếu đi tới chiến trường này, sớm đã chuẩn bị chịu chết! Nhưng tuyệt không có
nghĩa là có thể bị người hại chết! Chết ở trên phiến chiến trường này, ta
tuyệt đối không có lời nào để nói, càng sẽ vì huynh đệ của ta kiêu ngạo! Nhưng
hiện tại vấn đề chính là bọn họ vốn có thể không chết. Lại bởi vì đồng minh mà
hi sinh vô nghĩa, cho nên ta muốn trả thù, nhất định phải đòi lại công đạo
này!”
Chuyện nên làm, ta cũng sẽ không do dự. Tựa như lần chiến tranh này, ta vốn có
thể không đến! Tin tưởng chỉ cần ta nói một câu, cả Tà Quân phủ cùng Thiên
Phạt sâm lâm, tuyệt sẽ không còn có một người xuất hiện ở chỗ này. Nhưng ta
vẫn là đến đây. Chém giết và theo sau đó là sự hi sinh, không sao cả! Ta cùng
các huynh đệ của ta cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, nếu đến nơi đây, sẽ không
chuẩn bị còn sống trở về!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Cổ Hàn, cho dù là lần nữa bị chết thảm thiết, chúng
ta cũng không hề oán hận một câu; nhưng, nếu là bị chết không minh bạch, lại
không được! Thiên Phạt thánh địa, Tà Quân phủ toàn bộ bố trí, tuyệt sẽ không
sợ hãi địch nhân cường đại, nhưng lại sợ hãi một đao đâm sau lưng của đồng
minh! Nếu người thánh địa các ngươi làm cho huynh đệ của ta bị chết không minh
bạch, ta đây muốn lấy lại công đạo, về việc phần công đạo này sẽ dẫn tới những
khúc mắc gì, ta cũng không suy nghĩ, bởi vì —— không cần suy nghĩ!”
“Suy nghĩ quá nhiều, liền gặp bó tay bó chân. Mệt!” Quân Mạc Tà nhe răng cười:
“Giống như ta đây, sống đơn thuần một chút, thật tốt đúng không?”
Cổ Hàn một hồi im lặng, trong lòng cảm giác vô lực cơ hồ đạt đến cực điểm!
Gặp được Quân Mạc Tà dạng cực phẩm này, mặc kệ ngươi có bao nhiêu đạo lý lớn,
cũng là nói không rõ ràng ! Mặc kệ ngươi như thế nào, hắn đều tự có nguyên tắc
của mình!
Ngươi có ngàn điều đạo lý, ta có quy tắc đã định!
Làm theo ý mình!
Như thế mà thôi!
An nguy của muôn dân bá tánh lớn như vậy hắn còn không để ý đến, ngươi còn
trông cậy vào hắn lo lắng cái gì?
Một người chỉ quan tâm đến gia đình, không để ý đến đại nghĩa, còn có thể nói
cái gì? !
“Theo thuyết pháp loại người như ngươi, nếu là mọi người cũng giống như ngươi,
cái thế giới này cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa? Nếu là lão phu cũng
giống như ngươi bảo vệ huynh đệ của mình, hậu quả lại sẽ như thế nào?” Cổ Hàn
có chút hổn hển: “Như vậy, trên phiến đại lục này, ai tới thủ hộ? Toàn bộ nhân
loại, ai tới phụ trách?”
“Ai bảo ngươi phụ trách sao? Có người mời ngươi đến phụ trách sao?” Quân Mạc
Tà đảo cặp mắt trắng dã: “Thật sự buồn cười! Nói vậy trên mảnh Huyền Huyền đại
lục này, thật sự có người quỳ xuống để van cầu các ngươi thủ hộ sao? Nha không
sợ nói cho các ngươi biết, các ngươi liền thuần túy là ăn no rửng mở ! Xem các
ngươi đem thói quen của người trên phiến đại lục này biến thành bộ dáng gì
rồi? Mỗi người không biết cảm ơn, cũng chẳng biết báo đáp, cư nhiên còn chiến?
Chiến con chim!”
“ngươi ngươi ngươi…” Cổ Hàn chân chính tức giận nói không ra lời.
Mấy ngàn năm , vẫn là lần đầu tiên bị người tức giận đến như thế thất thố!
ta cái gì ta? Về phần ngươi nói… Nếu là ngươi cũng giống ta bao che khuyết
điểm, hậu quả sẽ như thế nào?” Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn tức giận nói : “Ta
đây còn thật không biết. Chuyện không có phát sinh qua, ai sẽ biết? sau khi
đánh qua, tự nhiên sẽ biết.”
Cổ Hàn có một loại cảm giác muốn hộc máu lệch mồm.
Loại này rõ ràng chính là lý lẽ sai trái, thật không biết Quân Mạc Tà cần cái
dạng “đầu quả dưa” gì mới có thể nói được?
Đánh một trận sẽ biết? Đây không phải thuần túy là lời nói thừa sao? Nếu đánh
một trận,chẳng phải chẳng khác nào là hai người liên thủ đem Huyền Huyền đại
lục tặng đại lễ cho dị tộc nhân sao?
Quả thực ngang ngạnh!
Nhìn thấy Cổ Hàn hổn hển, Quân Mạc Tà lại đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi có phải hay không cảm thấy được lời của ta rất không xuôi tai?” Quân
Mạc Tà đùa cợt cười nói: “Ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, nếu muốn làm
cho người khác cùng căm thù một kẻ địch, chỉ có làm cho bọn họ trước tiên
nhiều ít nếm khổ sở, mới có ý nghĩa! Hậu phương cái gì cũng không biết, toàn
bộ đại lục oanh ca yến hót, chỉ có các ngươi thủ vệ đại lục hơn một vạn năm…
Không nói đến các ngươi vĩ đại là thật hay không, liền nói như đám người các
ngươi nói ra, họ chưa từng có gặp qua dị tộc nhân, mọi người sẽ tin tưởng các
ngươi? Không! Bọn hắn chỉ sẽ cho rằng các ngươi là một đám lừa đảo!”
“Nhân loại, từ trước đến nay chỉ có ở trong áp lực đạt tới mức độ nhất định
sau đó mới biết phản kháng. Cũng là cho tới bây giờ ở thời điểm bị xâm lược
nghiêm trọng, mới có thể từ chia rẽ mà đoàn kết lại.” Quân Mạc Tà thản nhiên
nói.
“Mà các ngươi tam Đại Thánh cùng một dạng! Cùng nhân loại ở hậu phương giống
nhau ích kỷ, cùng một dạng kiêu căng tự đại!” Quân Mạc Tà nói : “Tại thời điểm
dị tộc nhân đã muốn khai chiến đánh tới, cư nhiên còn có thể đường hoàng xem
quân mình làm chuyện cười, một lòng nghĩ đem liên quân làm pháo hôi… Hắc
hắc, Cổ tiền bối, chớ có trách ta nói khó nghe, các ngươi tam Đại Thánh, coi
như một trận chiến này chưa bị hủy diệt, cũng sớm muộn có một ngày sẽ hủy ở
tại phương diện này!”
Ròng rã vạn năm tuế nguyệt, các ngươi yên lặng canh giữ ở Thiên Trụ Sơn, địa
phương ít ai lui tới. Yên lặng trả giá, tựa hồ thật vĩ đại. Nhưng các ngươi
không nên quên , này một vạn năm qua, các ngươi làm cũng chỉ là phát triển
thực lực tam Đại Thánh, mà mọi người trên đại lục, căn bản sẻ không có cảm
giác nguy cơ, cũng sẽ không có tiến bộ nhiều hơn, thậm chí tuyệt đại đa số dân
chúng căn bản không biết rằng cái gọi là dị tộc tồn tại”
Quân Mạc Tà cười trào phúng nói : “Nhớ rõ ngươi từng nói qua, các ngươi thánh
giả Thánh hoàng thay phiên nhau theo thứ tự rèn luyện, đề cao chiến lực. Nhưng
các ngươi có nghĩ tới hay không, các ngươi đang luyện binh, đồng dạng, không
phải bọn dị tộc nhân cũng lấy các ngươi luyện binh sao! Trong chuyện này có
cái gì chênh lệch, ngươi có thể nghĩ tới sao ?”
Cổ Hàn sửng sốt, chợt đột nhiên như bị thiên lôi oanh đỉnh, mồ hôi rơi như
mưa, thế nhưng lập tức ngây dại! Trái tim dường như đột nhiên nhảy lên đập
loạn nhịp. Trong phút chốc trừng mắt líu lưỡi, đầu đầy mồ hôi như mưa chảy
xuống. (DG: Choáng vị lời anh Tà nói quá chính xác ^^).
“Dị tộc nhân sống nơi nghèo nàn dơ bẩn, nhưng không quản người lớn trẻ nhỏ,
đều là lấy công tiến đại lục làm nhiệm vụ của mình, ngươi xem hôm nay trên
chiến trường này có thi thể dị tộc nhân hay không?”
Quân Mạc Tà nói : “Tuyệt đại bộ phân, đều là ăn mặc rất rách nát, thậm chí là
áo rách quần manh, mặt thì xanh xao. Có thể khẳng định, bọn hắn ở bên dị tộc
nhân kia, tin tưởng chẳng qua chỉ là những kẻ có chiến lực ở tầng thấp nhất.
Nhưng ta cho ngươi biết! Trong bọn họ, thực lực yếu nhất, cũng tối thiểu là
Địa Huyền đỉnh ! Tuyệt đại bộ phân, đều là thực lực Thiên Huyền! Hai mươi vạn
Thiên Huyền, đây là cái khái niệm gì?”
Cổ Hàn đứng ngẫn ngơ giật mình, tựa hồ không có nghe thấy lời nói của Quân Mạc
Tà.
“Lần này, xác thực là một lần giết gần hai mươi vạn! Thành quả chiến đấu huy
hoàng, nhưng là dị tộc nhân chỉ trong vòng nửa ngày lại có thể hồi phục thực
lực!”
Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng: “Xin hỏi Cổ tiền bối, chúng ta cả phiến đại lục
này, tổng cộng có bao nhiêu Thiên Huyền? Ngươi cần chuẩn bị bao nhiêu thời
gian, mới có thể tụ tập lại hai mươi vạn đại quân Thiên Huyền ? Đừng bảo là
giống như dị tộc nhân chỉ có nửa ngày thời gian, cho ngươi nửa tháng, ngươi
hỏi bản thân được sao?”
Cổ Hàn trên mặt một hồi đỏ lên, tiếp theo liền biến thành trắng bệch.
“Đỉnh phong cao thủ, có thể là song phương không sai biệt lắm! Nhưng, trung hạ
tầng thực lực,lại kém xa!
các triều đại Đoạt Thiên cuộc chiến, chính là rất ít người tham chiến, cũng
không phải đại quy mô chiến tranh! Nhưng hiện tại, Thiên Trụ Sơn sụp đổ !
Chiến lực của dị tộc nhân cũng thể hiện đầy đủ!”
“Tất cả chuyện này, truy cứu nguyên nhân đều là do các ngươi tam Đại Thánh tạo
thành !” Quân Mạc Tà tàn nhẫn nói : “Bởi vì người ở hậu phương không có áp
lực, không có áp lực cũng sẽ không chịu khổ tu luyện, cho nên, Huyền Huyền đại
lục cố nhiên đất rộng của nhiều, nhưng cường giả trong đó, cũng như lông
phượng và sừng lân, ít càng thêm ít.” (DG: Hiếm như lông phượng sừng lân- CHỉ
độ hiếm)
cho dù là không nhiều cường giả, thật không dễ dàng xuất hiện một người, ngay
tức khắc liền bị các ngươi tam Đại Thánh chiêu mộ đi. Lời lẽ tốt đẹp, danh
nghĩa cao thượng, làm cho bọn họ gia nhập tam Đại Thánh. Nhưng sau khi gia
nhập có bao nhiêu người biến thành tiểu lâu la? Trong đó lại có bao nhiêu
người bởi vậy thất bại hoàn toàn?”
mà những người này vốn là mầm móng ở các nơi. Có hy vọng có thể dạy dỗ ra vô
số đệ tử kiệt xuất, tăng cường thực lực của người đại lục. Lại bị các ngươi
nhốt ở nơi thâm sơn cùng cốc!”
Thử so sánh xuống dưới, dị tộc nhân toàn dân đều là binh lính, mà người trên
đại lục chúng ta, lại là một đám cừu non đợi làm thịt!
“Dị tộc nhân cho dù số lượng chỉ mấy trăm vạn, nhưng cũng là mấy trăm vạn địa
huyền, thiên huyền cường giả!” Quân Mạc Tà phi thường sắc bén nói : “Mà, đang
là các ngươi hỗ trợ bọn chúng luyện binh!”
Tất cả mọi người trầm mặc lại, lần nữa nghiêm túc thận trọng tự hỏi những lời
Quân Mạc Tà vừa nói.
các ngươi tam Đại Thánh, đem Đoạt Thiên chi chiến coi như quang vinh vạn năm
bất hủ! Cho rằng nhóm người các ngươi rất là vinh dự! Các ngươi thà rằng tại
thâm sơn rừng rậm thưởng thức cô độc chờ đợi chết đi một cách quang vinh,
nhưng lại không muốn ở trên đại lục gieo rắc thêm nhiều mầm mống!”
các ngươi đem loại chiến tranh này cho rằng quang vinh, hơn nữa là các ngươi
lại quang vinh một cách cá nhân, lại có thể không cho phép người khác nhúng
tay vào! Cho dù là mang ý tốt trợ giúp, cũng chẳng thèm ngó tới, thậm chí có
dục vọng muốn nhanh chóng trừ đi sau đó, Thiên Phạt đúng là ví dụ tốt nhất!”
“Mà làm như vậy hậu quả chính là,phía Huyền Huyền đại lục càng ngày càng yếu,
dị tộc nhân lại càng ngày càng mạnh!”
Quân Mạc Tà không ngừng chút nào nói tiếp: “Thiên Phạt nhất mạch mỗi lần đều
vì đại nghĩa, giúp các ngươi đánh thắng Đoạt Thiên chi chiến, các ngươi lại
cho rằng bọn hắn cướp đoạt, chia sẻ vinh quang của các ngươi! Lại có thể vì
vậy mà khó chịu, muốn chính mình vĩnh viễn đứng ở vị trí Thánh Nhân, lại không
ngờ là muốn chém tận giết tuyệt minh hữu của mình!”