Dị Thế Tà Quân

Chương 1196: Chia nhau hưởng lợi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mới khen ngợi tiểu tử ngươi vài câu thì sao, gặp cơ hội như vậy đối với lão tử
đâu có dễ dàng. Ngươi nói bỏ là bỏ sao? Thật sự là muốn nhịn cũng không nhịn
được, muốn nhẫn cũng không nhẫn được.

Không thể nhịn được nữa, nếu đã không thể hấp thu bình thường thì hấp thu tinh
hoa sinh mệnh cùng lực lượng linh hồn của ngươi vậy. Ngươi dám phá hủy kiếm
của ta, phá hủy chuyện tốt của ta, ta sẽ làm cho người hồn phách tán.

Quý Bác Văn đối với tình huống thân thể của mình tự nhiên là hiểu rõ nhất, hắn
nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi, tâm niệm thay đổi thật nhanh, ý nghĩ giữ
được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt chợt lóe lên trong đầu, hắn hét lớn
một tiếng:

– Bạo

Sau đó điên cuồng vận khởi tâm pháp, ý đồ muốn thánh anh chạy thoát, đợt ngày
khôi phục lại sẽ trả thù.

Nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện, giờ phút này hắn đã không thể làm chủ được bản
thân nữa rồi. Chuôi…kiếm đáng giận này, chẳng biết lúc nào đã đâm vào vị trí
đan điền của mình, đâm xuyên qua thánh anh, lấy một loại tốc độ rất nhanh liều
mạng hấp thụ lấy tánh mạng, linh khí và tinh hoa linh hồn của mình.

Loại thánh anh này là một tồn tại thần dị hữu hình vô thể, hầu như là không có
việc gì có thể tổn thương nó, nhưng hiện tại, lúc này đây, nó quả thật đang bị
thương tổn, không có cách gì có thể ly khai được.

Quý Bác Văn vừa rồi có cơ hội để thoát thân nhưng hắn lại không làm.

Giờ muốn chạy cũng đã không kịp. Thế sự luôn huyền ảo như vậy.

Về phần tại sao lại xuất hiện loại tình huống này thì nguyên nhân cũng rất đơn
giản. Viêm Hoàng Chi Huyết hấp thu rất nhiều thiên địa linh khí, bản thân thực
lực đã vượt xa Quý Bác Văn.

Mà hấp thu được nhiều linh lực như vậy đều là do năng lượng tinh thuần của Quý
Bác Văn chuyển hóa thành. Chính là lý do này mà Viêm Hoàng Chi Huyết hiện nay
có được nguyên lực hùng hậu, làm cho chuyện từ lúc đầu không thể thành có thể,
đem Quý Bác Văn hấp thu đến cạn kiệt, cũng không thể động đậy gì được, chống
cự cũng vô ích, thậm chí còn tạo ra hiện tượng xói mòn.

Cho nên ở trước mắt bao người diễn ra một màn trình diễn quỷ dị tới cực điểm.

Quý Bác Văn, cả người như bay bổng giữa không trung, sau đó nhanh chóng khô
héo rồi từ từ biến thành một cái thây khô, rồi từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng
phát ra một tiếng nhỏ “Phốc”, giống như thanh âm của kẻ nào đang lén lút đánh
rắm (DG: cái tên tác giả này hình như thích đánh rắm thì phải), thân thể trên
không trung hoàn toàn biến mất hóa thành hư ảo.

Thiên địa linh khí đến lúc này cũn không có gì thay đổi.

Duy có chỉ có một thanh kiếm lóe ra hàn quang, đang đứng giữa không trung.

Biến cố kinh người này khiến cho mọi người thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Chuyển gì đã xảy ra?

Rõ ràng mình đang thấy Quý Bác Văn chuẩn bị tự bạo, không, hắn đang thi triển
thủ đoạn tự bạo, làm hại mọi người phải chạy xa mấy trăm trượng, nhưng không
nghĩ tới, vị thánh tôn này tự bạo cuối cùng lại giống như đánh rắm, còn không
bằng đánh rắm vì chẳng có mùi thối tha gì.

Chuyện này là như thế nào?

Lúc mọi người vây quanh đều trừng mắt líu lưỡi, thì chuôi kiếm hãy còn ở giữa
không trung liền phát ra tiếng ngân, làm cho mọi người có một loại ảo giác:
Thanh âm kia đúng là thanh âm của con người. Đã tràn ngập sự đắc ý thoả mãn,
vô cùng kỳ diệu.

Một thanh kiếm mà cũng có thể phát ra cảm xúc giống như nhân loại?

Còn nữa, thanh kiếm này cũng giống như người, sau khi ăn uống no say thì cũng
cảm thấy khoái chí, thoải mái.

Sau đó chuôi kiếm này bay thẳng lên trời, phát ra kiếm quang vô hạn, tạo thành
một cột sáng giữa không trung, to cỡ một tòa nhà, dài đến mấy trăm trượng. Một
ngọn núi còn sót lại nơi xa liền bị xuyên thủng một lỗ lớn.

Sau đó chuôi kiếm này mới lặng yên hạ xuống, tự giác bay đến trong tay Quân
Mạc Tà, sau đó còn lăn lộn vài vòng như một đứa bé hưng phấn.

Rồi đột ngột biến mất… Không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ăn no rồi thì phải kiếm chỗ tiêu hóa, người như nào kiếm như thế.

Quân Mạc Tà trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, hắn cũng không nghĩ tới
Viêm Hoàng Chi Huyết lúc này đây thu hoạch sẽ lớn như vậy. Khó trách cần gấp
gáp chui vào Hồng Quân Tháp tiêu hóa lực lượng hấp thu được.

Số lượng thiên địa linh khí thu được từ Quý Bác Văn không thể nghi ngờ là vô
cùng khổng lồ, độ tinh thuần cũng rất cao nhưng vẫn chưa phải cùng cấp độ với
bản thân năng lượng của Viêm Hoàng Chi Huyết, vẫn có sự chênh lệch, càng không
cần phải so sánh với thiên địa linh khí tinh thuần nhất trên thế gian trong
Hồng Quân tháp. Cho nên để có thể tinh lọc lượng lớn thiên địa linh khí này
phải cần một đoạn thời gian, một giai đoạn dài

Ở bên trong Hồng Quân Tháp tiến hành chuyện này sẽ giúp rút ngắn thời gian.

Đây là lần đầu kiếm hồn Viêm Hoàng Chi Huyết chủ động yêu cầu tiến vào Hồng
Quân Tháp. Trong quá khứ mỗi lần đi ra ngoài, đều như đứa trẻ ham chơi, không
muốn về, nếu có đều là bất đắc dĩ.

Lúc này, đại cục đã định.

Phía trước, ba vị thánh tôn hai vị Thánh Hoàng may mắn tránh được Huyền Băng,
đang thất hồn lạc phách đứng ngây người. Từ đầu tới cuối đều không xuất thủ.

Cổ Hàn thần tình phức tạp, xen lẫn một tia hối tiếc, mang mọi người đi tới.

Quân Mạc Tà chậm rãi từ mặt đất đứng lên, sắc mặt trắng bệch như từ giấy, ngũ
tạng lục phủ đau nhức như bị xé rách, giống như có người cầm dao nhọn đâm vào
kinh mạch của hắn, cảm giác đau như khắp người, gân cốt co rút, cả người run
rẩy.

Nhưng Quân Mạc Tà vẻ mặt hờ hững như cũ, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén. Lưng
thẳng, bộ dạng vẫn tiêu sái oai phong.

– Cổ tiền bối sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm. Đại chiến trước mặt, phải
nên nghỉ ngơi cho tốt. Cổ tiền bối thực lực có thể nói là đứng đầu Huyền Huyền
đại lục, nếu là vì bệnh mà không tham chiến được thì Huyền Huyền đại lục sẽ
lâm nguy.

Quân Mạc Tà mỉm cười nói.

Sắc mặt không được tốt? Mắt nhìn bốn mươi hai vị huynh đệ của mình bị giết
ngay trước mắt, mình cũng không có cách gì ngăn cản, thì bảo sao sắc mặt hắn
không tốt cho được?

Thực lực đứng đầu đại lục chó má gì chứ, nếu quả thực như vậy thì tiểu tử
ngươi sao có thể ở đây hung hăng càn quấy. Còn nghỉ ngơi…Lúc này làm gì có
tâm tình mà nghỉ ngơi. Đứng nói không có bệnh, cho dù có cũng phải đứng dậy,
quyết chiến với ngoại tộc trên chiến trường.

Nói thật ra Quân Mạc Tà đối với Cổ Hàn cũng rất bội phục từ tận đáy lòng. Nhìn
trên khuôn mặt Cổ Hàn đang run rẩy, khóe miệng còn có vết răng cắn chặt và ít
máu tươi rỉ ra thì có thể tưởng tượng được, Cổ Hàn sao lại không quan tâm tới
huynh đệ của mình chứ? Hắn rất để ý, vô cùng để ý.

Nhưng vì đại cục, Cổ Hàn bất đắc dĩ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

Đó cũng không phải là lùi bước mà ngược lại là một loại dũng khí khó mà có
được.

Mức độ dày vò trong lòng Cổ Hàn tuyệt đối sẽ không thấp hơn Trường Thiên. Thậm
chí còn mạnh hơn.

Ít nhất Trường Thiên vẫn có thể nói lên những điều hắn muốn nói, làm những
điều hắn muốn làm, nhưng Cổ Hàn thì chỉ biết đem chôn giấu tận đáy lòng, thậm
chí mặt phải tươi cười thỏa hiệp.

Bởi vì chính là huynh đệ của mình phạm sai lầm trước, đã sai phải có chịu hậu
quả. Đối mặt với Quân Mạc Tà cường đại, vì đại lục, vì muôn dân, Cổ Hàn cũng
chỉ có một đường thỏa hiệp.

Quân Mạc Tà ngay từ đầu đã sớm hạ quyết tâm: Nếu Cổ Hàn và Tam Đại Thánh Địa
ra tay ngăn trở, bao che người trong nhà thì hắn sẽ lập tức kéo nhân mã quay
đầu trở về Thiên Phạt sâm lâm.

Nói giỡn sao, chẳng lẽ ta thực phải có nghĩa vụ thủ hộ đại lục bảo hộ muôn
dân? Ngay cả huynh đệ của mình còn bảo vệ không tốt thì nói gì tới bảo vệ cho
thiên hạ? Nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Chó má. Thiên hạ đại nghĩa? Lại
càng chó má.

Nào có chuyện đem tánh mạng huynh đệ của mình ra nói giỡn như vậy? Thiên Phạt
nhất mạch ở trên đại lục này đã trả giá quá nhiều rồi, người thật sự có thể vô
sỉ như vậy hay sao?

Nhưng Cổ Hàn không để cho Quân Mạc Tà thất vọng.

– Quân phủ chủ. Quá đáng. Quá đáng. Ngươi thật sự làm quá rồi.

Cổ Hàn trên mặt tựa hồ như già đi mấy trăm tuổi, nếp nhăn trên mặt, trên cái
đầu bạc đều lộ ra. So với phong tái lúc đầu thì hoàn toàn trái ngược.

– Quá đáng? Có thật vậy không?

Quân Mạc Tà nở nụ cười quái dị

– Không. Vẫn còn chưa đủ.

Hắn chỉ năm người khác

– Không phải vẫn có người còn sống sao? Hung thủ đã đền tội, bọn đồng lõa này
không thể tha được.

– Quân phủ chủ, ngươi chẳng lẽ thật sự phải đem bọn họ toàn bộ giết sạch mới
thỏa mãn sao?

Cổ Hàn tức giận hét to, ánh mắt gắt gao nhìn Quân Mạc Tà.

– Quân Mạc Tà, ngươi không lo đại chiến sắp xảy ra hay sao, tốt nhất là nên
bảo lưu lượng bên ta đi…

Nói như vậy đã là gần như khẩn cầu rồi.

Quân Mạc Tà trong lòng lửa giận lại bừng lên, hiện tại nói tới lo lắng cho đại
chiến sắp tới, hy vọng giữ lại lực lượng bên mình, nếu tên đáng chết Trường
Thiên biết làm như vậy, hắn chịu ra tay viện trợ liên quân Ưng Hùng thì thương
vong đâu đến nỗi thảm như vậy? Bát Đại thánh tôn toàn bộ phải bỏ mình sao? Ưng
Vương phải hy sinh sao?

Chính là…

Quân Mạc Tà yên lặng nhìn Cổ Hàn, hai người đều không nói được một lời.

Trong mắt Cổ Hàn tràn đầy đau lòng và một tia khẩn cầu từ đáy lòng.

Quân Mạc Tà trong lòng chợt động, thở ra một hơi nhẹ nhàng, lãnh đạm nói

– Đầu sỏ gây nên tội đã xử lý, ta không có hứng thú dây dưa cùng đám người
này. Tạm thời tha cho bọn chúng một con đường sống. Nhưng sau khi đại chiến
kết thúc phải cấp cho ta một cái công đạo. Loại ích kỷ cuồng vọng này, dù nói
gì ta cũng không bỏ qua cho bọn chúng được.

Hắn quay lưng lại chậm rãi tiếp:

– Tạm thời không giết. Chờ khi đại chiến kết thúc, nếu may mắn sống sót thì,
người thứ nhất đến trước phần mộ huynh đệ của ta tự sát tạ tội, người thứ hai
đến trước mộ phần của huynh đệ của ta phục lạy tạ tội. Các ngươi có thể lựa
chọn đánh cuộc ẩn thân nơi thâm sơn cùng cốc tránh sự đuổi giết của ta.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận