Dị Thế Tà Quân

Chương 1189: Hỗn Độn hỏa khủng bố!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Quân Mạc Tà, ngươi ra đây, ngươi lăn ra đây cho lão tử, là nam nhân thì lăn
ra đây, ngươi là một tên súc sinh nhát gan chỉ biết thi triển thủ đoạn bỉ ổi!

Quý Bác Văn thân là thánh quân, chưa bao giờ thất thố như thế, nhưng hiện giờ
hắn không thể nhịn được nữa.

“Thật là buồn cười, muốn lấy chút lửa kia uy hiếp chúng ta? Thấp nhất trong
đây cũng là Thánh Giả, làm sao có thể chết cháy được? Muốn kể chuyện cười
sao?”

“Cho dù ngươi có xuất ra nhiều nước hơn nữa thì đã sao? Cùng lắm là bị áp chế
nhất thời, làm sao giết được ai, nhưng ngươi có thể kiên trì mãi sao? Chỉ cần
ngươi lơi lỏng là mọi người có thể thoát ngay! Đến lúc đó, thực lực không chút
hao tổn, một mình Quân Mạc Tà ngươi cho dù có tài năng thần thông thế nào cũng
có thể chống lại bốn mươi bảy người chúng ta sao?

Đừng nói là một Quân Mạc Tà, cho dù là Cổ Hàn lúc còn thời đỉnh phong cũng
không thể!”

Tuy nhiên, hắn chờ một khoảng thời gian vẫn không thấy ai thoát ra, hắn mới
định thần nhìn kỹ lại thì vô cùng chấn động!

Huyền Băng! Thật sự là Huyền Băng!

Tại sao trên bình nguyên lại xuất hiện Huyền Băng? Mới lúc nãy núi lửa phun
trào liên tục, nhiệt độ nóng đến nổi có thể nướng chín người bình thường, tại
sao lại có thể xuất hiện Huyền Băng? Chỉ một lát sau, Quý Bác Văn cơ hồ không
thể tin vào hai mắt của mình, nhìn cảnh trước mắt há hốc cả mồm!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả huyền băng đều biến thành băng tủy!

Sau khi chứng kiến băng tủy xuất hiện, trong đầu của Quý Bác Văn chỉ có một
suy nghĩ: Xong rồi!

Hơn bốn mươi người phía dưới, thật sự “xong phim” rồi! Trừ khi Quân Mạc Tà
thay đổi ý định, thả bọn họ ra, còn không thì chắc chắn chỉ có vài người có
thể sống sót!

Bị bao vây trong băng tủy khác nào lọt vào nơi cửu tử nhất sinh!

Bất kỳ ai vọng động, tác động sẽ lan đến chiến hữu của mình!

Nếu một người bị vây, có thể sử dụng huyền lực hộ thân, hoặc có thể làm nứt vỡ
một bộ phận băng tủy, nhưng tuyệt đối không thể chấn nát vụn! Mà một khi băng
tủy không nát vụn, thì những mảnh băng tủy chẳng khác gì cả ngàn vạn thanh lợi
kiếm sắc bén mà đâm vào người khác sao?

Hạ Trường Thiên, Quý Bác Văn đều lộ ra vẻ sầu thảm!

Rốt cuộc, bọn hắn mới hiểu rõ dụng tâm độc ác của Quân Mạc Tà!

Bọn hắn cũng hiểu ra sự trả thù của Quân Mạc Tà ác độc đến mức nào!

Trên không trung, Hỗn Độn hỏa cứ dần hạ xuống một cách chậm rãi vô cùng, nhưng
hình bóng của Quân Mạc Tà cũng không thấy đâu!

Loại tốc độ chậm rãi này thật ra còn tra tấn khủng bố hơn kiểu ra chiêu nhanh
như thiểm điện!

Lúc này, Hạ Trường Thiên đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!

Loại lửa màu đen trên đỉnh đầu mang đến cho hắn cảm giác tử vong, như đang
đứng trên bờ vực sinh tử!

Keng!!!!

Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lấy huyền lực mênh mông của mình mà tung ra
một kiếm kinh thiên, kiếm quang dài đến ba trượng đột nhiên xuất hiện, chém
thẳng vào Hỗn Độn hỏa!

Nhưng Hỗn Độn hỏa vẫn không chút thay đổi, cứ từ từ áp xuống, kiếm khí kinh
khủng kia tạo thành một vết rách không gian, nhưng đến khi chạm vào Hỗn Độn
hỏa thì lại như hòn đá ném vào biển khơi, không có chút động tĩnh gì!

Đồng tử Hạ Trường Thiên co rút lại, lông tóc cả người dựng đứng cả lên!

Đây rốt cuộc là loại lửa gì?

Một kiếm này của mình có thể chém một quả núi nhỏ ra làm hai, nhưng khi chém
vào ngọn lửa đen quái dị kia lại không có chút phản ứng nào?

Thật là tà quá mà!

Ngọn lửa vẫn từ từ áp xuống….

Hạ Trường Thiên cắn răng một cái, lại chém lần thứ hai, lần này chính thức
dùng trường kiếm chém vào đoàn lửa kia.

Trong không trung, một tiếng rung của kiếm vang lên chói tai.

Nếu nghe cẩn thận, sẽ không khó nhận ra trong tiếng kiếm minh kia mang nồng
đậm giọng điệu mỉa mai đắc ý.

Có thể dùng kiếm minh nhân tính hóa như thế, ngoài Viêm Hoàng Chi Huyết thì
còn gì khác có thể, vị đại gia này tung bay trong trường không, náo nhiệt vô
cùng.

Ý tứ thật sự của kiếm minh lúc này vô cùng đơn giản: “Tên ngu ngốc a, không
phát hiện ra khi đám lửa này xuất hiện, bổn đại gia cũng phải tránh xa hay
sao? Ngươi lại dùng kiếm của mình tiếp xúc nó, thật là liều lĩnh a, bổn đại
gia bi ai thay cho kiếm của ngươi a…”

Kiếm của Hạ Trường Thiên khi tiếp xúc với ngọn lửa lại không bị tí ngăn cản
nào.

Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, lại vận thêm huyền lực vào kiếm, muốn dùng huyền
lực trấn tan ngọn lửa.

Nhưng sau khi vận thêm huyền lực, ngọn lửa vẫn không chút biến hóa, vẫn nhảy
nhót trên thanh kiếm của hắn.

Còn thứ có biến hóa lại là thanh kiếm của hắn…

Thanh kiếm…

Hạ Trường Thiên chợt giật mình, sau đó phun ra một ngụm máu tươi!

Lưỡi kiếm của mình… Thanh bội kiếm làm bạn bên cạnh mình bốn ngàn năm đã….
ngắn mất một đoạn!

Tại sao lại thế này, tại sao lại ngắn mất một đoạn!

Trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, Hỗn Độn hỏa vẫn tiếp tục cháy dần lên theo
thân kiếm, nơi nào ngọn lửa đi qua, cũng không có bất cứ biến hóa nào, không
khói nhẹ, không có dấu vết thiêu hủy hay sắt thép bị nấu chảy, bất cứ dấu vết
gì cũng không có!

Biến hóa duy nhất là một thanh trường kiếm dài ba thước ba, hiện giờ chỉ còn
lại một nửa!

Thì ra không phải là đột nhiên ngắn đi, mà do bị… thiêu hủy! Chỉ chạm một
chút mà thôi, vậy mà thanh kiếm chỉ còn một nửa?

Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì?

Toàn thân của Hạ Trường Thiên đổ mồ hôi lạnh liên tục, sau đó lại giật mình
sửng sốt, ngọn lửa quỷ dị kia đã đốt đến chuôi kiếm, hắn liền khẽ vẫy tay, ném
thẳng thanh kiếm xuống mặt đất.

Quý Bác Văn kế bên cũng dùng biện pháp tương tự hắn, cuối cùng cũng ăn phải
kết quả đồng dạng, cả hai đều nhìn nhau, hai thanh kiếm bầu bạn nhiều năm của
cả hai đã bị thiêu hủy hoàn toàn, cả hai đều phát hiện sự sợ hãi kinh khủng
trong mắt đối phương!

Hai người đã đóng quân ở chiến trường Đoạt Thiên này khoảng ba ngàn năm, tu vi
cũng gần bằng nhau, dù lúc đối mặt với vô số cường giả ngoại tộc, bọn hắn cũng
chưa từng e ngại, nhưng giờ phút này, cả hai đều cảm thấy sợ hãi vô cùng!

Hai người đều quát to một tiếng, vận hết huyền công toàn thân bay ra khỏi phạm
vi của ngọn lửa!

Nhìn thấy ngọn lửa không nhanh không chậm từ từ hạ xuống trước mặt, như muốn
đem cả miệng hố chụp xuống, cả hai đều lộ vẻ mặt xám như tro tàn!

Bởi vì bọn họ nhận ra rằng hơn bốn mươi tên huynh đệ đang vô cùng nguy hiểm,
mà hai người bọn họ không có cách nào giúp đỡ!

– Thứ đồ chơi này gọi là Hỗn Độn hỏa, chắc là hai vị chưa thấy bao giờ phải
không?

Thanh âm của Quân Mạc Tà mờ ảo truyền đến, tựa như vô cùng mệt mỏi, lại mang
vài tiếng ho khan kèm theo:

– Khụ khụ, Hỗn Độn hỏa, thứ đồ chơi này không mang thuộc tính của lửa thường,
không bị quy luật ngũ hành khắc chế, không sinh cũng không khắc với ngũ hành
(Đại loại: Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ… hay thủy khắc hỏa, hỏa
khắc kim…), nói thẳng ra là.. gặp thủy cũng đốt, gặp mộc cũng diệt, gặp kim
cũng tiêu… Tóm lại, trên thế gian này, không có bất cứ thứ gì mà Hỗn Độn hỏa
không đốt được, mà cái gọi là cái gì cũng có thể đốt, đương nhiên cũng tính
luôn thân thể con người trong đó, dù là mấy thứ “linh tinh” như huyền khí,
linh hồn cũng không có ngoại lệ, nói tóm tắt như vậy cũng coi như khá chính
xác rồi, vì thật ra ta chưa từng chứng kiến có vật nào bị Hỗn Độn hỏa thiêu
đốt mà có thể tồn tại!

Quân Mạc Tà kiên nhẫn giải thích cặn kẽ…

Những lời này vừa nói ra, những cao thủ còn sót lại bên ngoài liền lộ ra thần
sắc kinh hãi.

Nhìn vào hố to kia, bọn họ lộ ra vẻ bi phẫn vô cùng!

Phía xa xa, bên ngoài trận chiến, đám người Cổ Hàn và Mạc Vô Đạo đồng thời thở
dài một hơi, mỗi người đều mang vẻ mặt trắng bệch!

– Tên hỗn đản Quân Mạc Tà, ngươi trốn ở đâu? Người lăn ra đây! Nhanh lăn ra
đây!

Hạ Trường Thiên tức giận rống to, cỗ khí thế của thánh quân cao ngạo đã hoàn
toàn biến mất, thần tình hoàn toàn hỗn loạn!

– Quân Mạc Tà, ngươi nhanh chóng thu ngọn lửa chết tiệt kia lại, phóng thích
huynh đệ của bọn ta a!

Hạ Trường Thiên và Quý Bác Văn đồng thời rống to, thanh âm cấp bách vô cùng!

Những người bị đóng băng phía dưới, người có thời gian sống chung ngắn nhất
cũng đã là mấy trăm năm!

Trong đó có vô số người cùng sinh hoạt với nhau hơn ngàn năm! Huynh đệ sóng
vai hai ngàn năm chém giết vô số kẻ thù, ngay trước mắt bọn họ phải chịu khốn
cảnh chết chắc, lòng hai người đau như cắt, thậm chí linh hồn cũng run rẩy
không ngừng!

– Có phải thống khổ lắm phải không? Tận mắt nhìn huynh đệ sống mấy ngàn năm
cùng mình phải chết chắc mà không thể ra tay trợ giúp, chỉ có thể trơ mắt mà
nhìn bọn họ đi thẳng vào con đường xuống hoàng tuyền, bản thân mình lại hoàn
toàn bất lực, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, loại tư vị này rất tốt phải
không? Có phải cảm thấy rất thích thú và thỏa mãn?

Bóng trắng chợt chớp động, thân ảnh của Quân Mạc Tà rốt cục hiện dần ra trong
không trung, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào Hạ Trường Thiên và Quý
Bác Văn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận