Chỉ tiếc, bố cục chặt chẽ như thế nhưng lại gặp phải vận mệnh thất bại, tất cả
chỉ vì Chiến gia hết lần này đến lần khác gặp phải tên hàng giả Quân Mạc Tà
này! Hơn nữa, hàng giả này lại có năng lượng vô cùng tận.
Chiến gia khổ tâm chuẩn bị kế hoạch tuyệt diệu như thế, giống như một dòng
nước đang cuồn cuộn chảy xiết không gì cản nổi lại đột ngột gặp phải Thiên Trụ
Sơn (núi chống trời) cao nhất thiên hạ….
Cái này là bi kịch a!
Điều này giống như câu nói: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên ! Quân Mạc Tà
càng ngày càng cảm thấy những lời nói của lão tổ tông con mẹ nó thật có đạo lí
**, chuyện tình trên thế giới này thật sự là con mẹ nó kì diệu và buồn cười
rồi!
** (Dịch: Cái này là tác giả viết chứ không phải em thêm đâu
NBV: Ta hiểu, nên ta để nguyên)
– Thật sự chỉ tỉ thí một lần là được? Chỉ đơn giản như vậy sao? – Quân Mạc Tà
bất động thanh sắc mà hỏi lại.
– Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy – Chiến Ngọc Thụ lộ ra một nụ cười mà
hắn tự cho rằng sáng lạng giống như ánh mặt trời rồi nói:
– Kì thật không có chuyện gì lớn, như thế này đi, đã có tỉ thí thì có đánh
cuộc. Phần đánh cuộc này chính là cái chúng ta chân chính muốn đạt được!
– Đánh cuộc sao? Các ngươi đã bảo ta tỉ thí mà còn đưa ra điều kiện? – Quân
Mạc Tà hỏi lại.
– Tự nhiên là có điều kiện, nếu không có lợi, chúng ta lãng phí nhân lực vật
lực nhiều như thế chẳng phải là lãng phí thời giờ sao? Không có đặt cược tương
đương cũng là có lỗi với Mặc đại thiên tài “Truyền thuyết” như ngươi rồi.
Chiến Ngọc Thụ điều chỉnh sắc mặt, dùng một loại thái độ trịnh trọng cùng chăm
chú từ từ nói:
– Điều kiện cũng rất đơn giản, vô luận tại phương diện nào, nếu ngươi bị thua
thì từ nay về sau không bao giờ nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, vô luận là
chức vị hay vật chất, … Vâng vâng …
-Ví dụ như nếu ngươi thua lúc vẽ tranh, thế thì cả đời này ngươi không được nhắc lại hai chữ hội họa. Các phương diện khác cũng tương tự!
Chiến Ngọc Thụ cười cười, nói:
– Trừ điều đó ra, ngươi còn phải đáp ứng với chúng ta ba điều kiện. Ngươi
phải đáp ứng chúng ta ba yêu cầu, không được cự tuyệt bất cứ chuyện gì, nên
nhớ là bất cứ chuyện gì!
-Nếu ngươi không có thắc mắc gì, chúng ta có thể lập tức kí một bản hiệp ước, những người liên quan đều tự mình kí tên, điểm chỉ và lấy danh tự linh hồn tổ tông ra thề, cả đời không được phản bội lời thề!
Sắc mặt Chiến Ngọc Thụ trở nên lạnh lẽo:
– Đương nhiên, nếu Mặc đại thiên tài ngươi không có can đảm thì cứ nói, cứ
việc rời đi, tỉ thí cũng không cần. Bất quá, ta muốn trịnh trọng tuyên bố với
ngươi một điểm, nếu lúc này tỉ thí thuận lợi, vô luận kết quả cuối cùng thế
nào chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi! Nhưng nếu ngươi trốn tránh, Chiến
Ngọc Thụ ta lấy danh nghĩa Chiến gia ra thề, từ nay về sau trong Phiêu Miễu
Huyễn Phủ tuyệt đối không có nơi để Mặc Quân Dạ ngươi sống yên ổn!
– Ngay cả ngươi có Không linh thể chất cũng là giống như thế!
Chiến Ngọc Thụ cười hắc hắc:
– Khi đó, ngươi chỉ có hai con đường. Thứ nhất, biến thành phế nhân hoặc trực
tiếp vẫn mệnh, hóa thành tro bụi trong Huyễn Phủ! Thứ hai, ngươi tiếp tục trở
lại xin cơm ở ngoại giới! Khôi phục thân phận ăn mày của ngươi. Chắc ngươi
cũng không ngu, thực lực của Chiến gia ta thế nào thì tin rằng ngươi chưa thấy
cũng đã nghe qua!. Chọn lựa ra sao thì ngươi tự mình cân nhắc đi!
– Chiến Ngọc Thụ! Ngươi quả nhiên rất hèn hạ! – Trong lòng Miêu Tiểu Miêu trở
nên khẩn trương! Điều kiện như vậy, đâu phải chỉ muốn hủy hoại Mặc Quân Dạ?.
Quả thực còn muốn cột lên người Mặc Quân Dạ ba đạo gông xiềng trọn đời không
giải được!
Điều kiện này một khi được định xuống, nếu Mặc Quân Dạ thua thì chẳng khác nào
đã bị biến thành gia nô của Chiến gia.
Ngươi ngàn lần vạn lần không được đáp ứng hắn!
– “Hai anh em Chiến gia này quá âm hiểm rồi!”
Quân Mạc Tà cười thầm trong lòng. Lão tử mới không sợ điều kiện của các ngươi,
chỉ sợ các ngươi không đề cập tới điều kiện! Quả nhiên, cuối cùng cũng đã lộ
cái đuôi hồ li ra ngoài!
“Chiến gia bố cục như thế quả thật có thể nói là lo xa nghĩ rộng, không những
đánh chủ ý vào Miêu gia, Miêu Tiểu Miêu, Linh Dược Viên, chức vị phủ chủ Huyễn
Phủ, hôm nay còn đánh chủ ý vào các đệ tử hàn môn tham gia tỉ thí…. thậm chí
còn muốn đánh vào Mặc Quân Dạ, đệ nhất cao thủ tương lai của Huyễn Phủ!
Quả là rất ngưu nha!
Ngay cả điều kiện được hay không được tham gia vào mấy thứ linh tinh kia cũng
chỉ là thủ đoạn che mắt của Chiến gia. Tin rằng bất cứ ai có Không linh thể
chất thì mục tiêu của hắn cũng sẽ là tăng cấp độ tu vi Huyền khí, mấy thứ cầm
kì thi họa, từ ca phú kia đối với hắn chẳng có ý nghĩ gì hết. Coi như có cho
phép hắn tham gia thì hắn cũng sẽ không có hứng thú gì!
Đây chẳng qua là thủ đoạn mua chuộc lòng người, thà có ít còn hơn không mà
thôi!
Chính thức điều kiện chính là ba điều sau: Vô luận bất cứ khi nào, ở đâu, điều
kiện gì cũng không được cự tuyệt! Đây mới là nút thắt của vở diễn!
Hơn nữa, Chiến gia sẽ không bao giờ nói ra ba điều kiện này ngay bây giờ mà sẽ
đầu tư dài hạn. Đợi đến khi kẻ có được Không linh thể chất này có được tu vi
tương đương, hiến lộ ra tiềm lực, phong phạm tuyệt thế cao thủ nhưng còn chưa
chân chính đến đỉnh cao mới có thể nói ra.
Nói ra sớm, tu vi người ta chưa đạt thì chưa chắc có năng lực ứng phó; nói ra
chậm thì hắn đã siêu việt hết tuyệt thế cao thủ, hoàn toàn có khả năng không
quan tâm đến tồn tại của Chiến gia, lúc đó thì coi như có huyết thư cũng chả
làm nên chuyện gì, trực tiếp diệt khẩu cả Chiến gia là được. Tại thế giới mà
ai có nắm tay lớn thì có đạo lí này những chuyện như thế cũng thường xảy ra.
Chỉ có tại thời khắc không cao không thấp nói ra mới là thích hợp, mới dễ dàng
khống chế”
Quân Mạc Tà đem chính mình đặt tại vị trí của Chiến gia mà suy nghĩ một chút
liền không khỏi lông tóc dựng đứng: Nếu là mình, điều kiện đầu tiên hẳn là
muốn người có Không linh thể chất kia đánh chết một nhân vật trọng yếu của
Huyễn Phủ, khiến Huyễn Phủ hỗn loạn, thậm chí khủng hoảng; chuyện thứ hai
chính là đánh chết phủ chủ; bước thứ ba, phỏng chừng chính là gia nhập liên
minh của Chiến gia …
Ba bước này, có thể nói là từng bước từng bước phát triển, đan xen nhau. Trước
tiên giết một nhân vật trọng yêu bình thường không hòa thuận, song phương lúc
này tự nhiên là sảng khoái hợp tác.
Nhưng như vậy liền khiến Chiến gia bắt được nhược điểm của hắn, rồi việc thứ
hai không thể không làm. Sau bước thứ hai, hắn đã không còn đường rút lui, trừ
gia nhập liên minh Chiến gia, sợ rằng cả Huyễn Phủ đã không còn chỗ dung thân
nữa, sau này cho dù Mặc Quân Dạ có trở thành tồn tại vô địch cũng chỉ có thể
thành thật không thể cắn trả Chiến gia.
Từ đó, Chiến gia không chỉ có thể thu được một người có người tương lai có khả
năng lớn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, lại có thể đem cả Huyễn Phủ nắm
chắc trong tay, thiên thu vạn tuế truyền thừa xuống…
– Hèn hạ? Điều này chẳng qua là đánh cuộc mà thôi. Lựa chọn là quyền của Mặc
huynh, Mặc huynh có thể lựa chọn đáp ứng, cũng có thể là không! Quyền quyết
định không phải ở trong tay ta, ta hèn hạ chỗ nào chứ? Dù là đánh cuộc rồi
cũng chưa chắc thua mà, không khéo Mặc đại thiên tài còn có thể thắng, ngươi
không nghe huynh ấy nói chính mình là một truyền truyết sao?
(Dịch: Kháo, cái này làm ta nhớ đến con rồng vô sỉ Tiểu Kim
NBV: Ừm, ai muốn làm quen hắn thì đọc Lãng Tích Hương Đô vậy)
Chiến Ngọc Thụ mỉm cười như đang tắm gió xuân, nói:
– Tiểu Miêu muội muội, thủ đoạn làm việc thế nào cũng không trọng yếu, mấu
chốt chính là kết quả. Những kẻ trong mắt thế nhân gọi là hèn hạ, thủ đoạn,
chắc gì hắn chưa từng làm việc quang minh chính đại; mà một số thủ đoạn quang
mình thường thường chính là che mắt cho những mục đích hèn hạ…. Về chuyện
huyền bí này, trừ chính đương sự ra, những người khác không thê biết đúng
sai…
Đang lúc hắn nói tới đây, Chiến Thanh Phong ho khan một tiếng, ám chỉ hắn
không nên nói quá nhiều với Miêu Tiểu Miêu.
– Hừ, ngươi nghĩ ta không biết được mục đích của ngươi sao? Chiến Ngọc Thụ,
ngươi dùng thủ đoạn như vậy đối phó với người có Không linh thể chất được các
vị tiền bối của Huyễn Phủ coi trọng, chẳng lẽ Chiến gia ngươi không sợ khiến
cho mọi người phẫn nộ sao? Đến lúc đó các ngươi có thể gánh chịu được lửa giận
của các vị tiền bối sao? – Miêu Tiểu Miêu nhìn Chiến Ngọc Thụ, trong đôi mắt
luôn bình tĩnh của nàng đã tràn đầy phẫn nộ một cách hiếm thấy.
– Chiến gia chúng ta một lòng vì Huyễn Phủ, cho dù là định ra lần đánh cuộc
này cũng xuất phát từ chuyện không có gì là thương thiên hại lý. Điểm này ta
có thể thề với trời! Hơn nữa, Tiểu Miêu muội muội, trận tỉ thí này chẳng qua
là các tiểu bối chúng ta đánh cuộc với nhau mà thôi, lúc trước chả phải ngươi
cũng đã tham gia một lần thế này rồi sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể
đánh cuộc ít mà ăn nhiều sao? – Chiến Ngọc Thụ hừ lạnh, tựa như cười như không
nói.
Miêu Tiểu Miêu lâm vào chán nản, vừa muốn nói chuyện đã thấy Quân Mạc Tà đang
trầm tư ngẩn đầu lên, buồn bực nói:
– Chiến nhị công tử, ngươi nói ta cũng nghe rõ rồi, nhưng là điều kiện này có
vẻ không công bình a. Từ đầu đến cuối chỉ có nói khi ta thất bại sẽ đáp ứng
các ngươi chuyện gì, vậy ngươi vì sao không nhắc đến chuyện nếu như ta thắng
thì làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ có điều kiện nếu các ngươi thắng, còn ta thì coi
như phí công một hồi sao?
– Đánh cuộc tất nhiên là công bình, Mặc huynh nếu có thể thắng, hiển nhiên là
có thể đề điều kiện!
Nhìn bộ dáng của Chiến Ngọc Thụ rõ ràng là đang chê cười, mà mọi người xung
quanh cũng là ha ha cười lớn.
Mặc Quân Dạ này cũng thật quá buồn cười rồi, đối mặt một lúc với nhiều nhân
tài hàng đầu các ngành nghề mà hắn còn muốn thắng lợi toàn bộ? Thật sự là
không biết trời cao đất rộng!
– Tự nhiên là có điều kiện – Quân Mạc Tà chăm chú nói – Hơn nữa điều kiện ta
cũng đã nghĩ tốt rồi. Điều kiện của các ngươi ngặt nghèo như thế, vật thì điều
kiện của ta cũng không thể dễ dàng, ngươi nói có phải không?
– Ồ? Ngươi có điều kiện gì, nói nghe thử xem!
Chiến Ngọc Thụ cố bày ra vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng đầy khó chịu. Tên
nhà quê này quả thật không biết sống chết là gì!
– Mặc huynh, ngươi phải cẩn thận, hai anh em Chiến gia này nuốt lời mà lớn,
không phải là lần đầu tiên đâu –
Miêu Tiểu Miêu nhìn thấy Quân Mạc Tà có ý muốn đáp ứng không khỏi khẩn trương,
bất chấp rụt rè hay hoàn toàn đắc tội với Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ
mà dứt khoát nói lớn.
– Miêu Tiểu Miêu! – Một thời gian dài không mở miệng, Chiến Thanh Phong
nghiêm khắc hô một tiếng:
– Những lời này của ngươi là có ý gì?
– Như thể nào? Chẳng lẽ các ngươi làm rồi lại không cho ta nói sao? – Miêu
Tiểu Miêu không chút nào yếu thế, ánh mắt như hai đạo lãnh điện bắn tới.