Tình huống hiện tại, không thể nghi ngờ là dị thường nguy hiểm, chỉ cần một
trong hai người, có một người không chịu nổi cổ linh lực mạnh mẽ này, thì đồng
thời người còn lại cũng ngay lập tức bạo liệt mà chết, tan thành tro bụi! Mà
hiện tại, hai người bốn bàn tay đã hình thành một vòng xoay chân khí tuần
hoàn, linh khí mạnh mẽ lưu động với tốc độ cao trong đó, cũng không thể nào
tách rời được…
Đây quả là thời khắc cực kỳ nguy hiểm, nghìn cân treo sợi tóc!
Mà đúng lúc này, Hồng Quân Tháp đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ, thất thải
quang mang rạng rỡ chiếu xạ mà ra, sau đó một cỗ lực lượng mạnh mẽ phong cách
cổ xưa từ từ tràn ra, bao bọc toàn thân hai người, bảo vệ hai người họ…
Dường như, có chút gì đó không tình nguyện…
Đây, chính là tâm nhãn của Quân Mạc Tà!
Hắn đã sớm nghĩ đến việc này, nếu cả hai người đều không chịu nổi, sắp đến
thời khắc bạo phát mà chết, thế thì, Hồng Quân Tháp hiển nhiên sẽ bảo vệ cho
chủ, mà cũng không chỉ bảo vệ riêng bản thân mình, nhất định cũng sẽ không để
cho Mai Tuyết Yên phải chết!
Cho nên, khi hắn vừa mới cúi xuống, trong nháy mắt liền cảm thấy không ổn,
liền ngay lập tức liên thể song tu cùng Mai Tuyết Yên, đem linh lực của hai
người hợp thành một cái chỉnh thể!
Cứ như vậy, nếu Hồng Quân Tháp muốn cứu mình, nhất định phải cứu luôn cả Mai
Tuyết Yên!
Còn nếu không cứu mình.. Nó dám sao?
Cho nên lần này Quân đại thiếu mới dám ngang nhiên thăng cấp như thế này, hoàn
toàn bởi vì tin tưởng vào sự hậu thuẫn kiên cường của Hồng Quân Tháp!
Nếu không… ngay cả tiên nhân dùng một giọt Kim Tân Ngọc Dịch cũng không thoát
được kết quả tự bạo mà chết, Quân Mạc Tà làm sao lại dám tùy tiện sử dụng? Hắn
cũng không phải chán sống…
Đương nhiên, đối với Mai Tuyết Yên, hắn cũng không hoàn toàn nói hết sự thật,
nếu không nha đầu kia chắc chắn sẽ không cho phép mình mạo hiểm. Mà nàng lại
không rõ mình nắm chắc bao nhiêu phần…
Chỉ có thể trước tiên làm xong xuôi việc này, về sau thành công thì còn gì để
trách…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, từ lúc cả nhà Trần gia bị diệt cũng đã được tròn
bảy ngày.
Cúc Hoa thành vẫn yên bình, không sóng không gió, vẫn là cảnh tượng phồn hoa
như cũ. Cũng không phải hoàn toàn không có ai chút ý tới, từng là Trần gia
ngang ngược không ai sánh nổi, không hiểu tại sao trong khoản thời gian này
lại hoàn toàn mai danh ẩn tích, không còn phong ba nữa, nhưng khẳng định không
ai có thể ngờ được, cả nhà Trần gia ở Cúc Hoa thành đã hồn lìa khỏi xác!
Hiện giờ, nhà cửa của Trần gia đã sớm bị đám người Triển Mộ Bạch chiếm cứ, một
nơi trú ngụ yên tĩnh, cực kì thoải mái. Những người này mấy trăm năm nay đều
là sát phạt qua ngày, đối với việc giết chết vài người, miễn là vì tương lai
của Tam Đại Thánh Địa, cũng chẳng khác nào là vì tương lai của nhân loại sau
này. Vì tương lai của Huyền Huyền đại lục, hết thảy đều là chính nghĩa! Là
quang minh lỗi lạc!
Giết vài người thì tính cái gì? Huống chi, chỉ là những gia tộc phụ thuộc?
Giết thì giết thôi!
Còn việc sau khi giết người, vẫn còn ở lại địa phương của người chết, thì làm
rất nhiều lần mãi thành thói quen, nếu nói có việc không thoải mái, đó chính
là không có nô bộc để có thể tùy ý sai bảo, chuyện gì cũng phải tự mình động
thủ, nhưng đối với những người đã là cao nhân “lánh đời” như bọn hắn mà nói,
cho dù có một cuộc sống xa hoa cũng không có chút lưu luyến!
Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, còn có một
người vẫn đang chịu tra tấn trong thời gian này, người ngoại lệ duy nhất ở
đây, đúng là… Kiều Ảnh.
Vị Tuệ Nhãn La Sát đại nhân này tuy rằng huyền công thâm hậu, thực lực kinh
người, nhưng trong bảy ngày này, cả người cũng gầy đi!
Những người khác tất nhiên có thể tự nhận bản thân mình là vì chính nghĩa nên
rất thoải mái, muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống, muốn ngủ liền ngủ, hoàn
toàn không có nửa điểm gánh nặng tâm lý. Nhưng Kiều Ảnh lại làm không được…
Cũng vì Kiều đại mỹ nhân có được tuệ nhãn thần thông, mà tuệ nhãn lúc này đây
lại phát huy bản lĩnh càng thêm rõ rệt. Hơn nữa hình ảnh mang đến trăm phần
trăm đều là tiêu cực.
Bởi vì, chỉ cần Kiều Ảnh mở to mắt ra, trong mắt chỉ nhìn thấy oan hồn cả nhà
Trần gia cao thấp đều ở đây kêu khóc, chỉ trích, đổ máu rơi lệ. Mỗi đêm, có vô
số u linh chạy đến Trần gia, tìm người trong thánh địa mà khiển trách.
Nhất là bên trong phòng của Triển Mộ Bạch, nhiều đến nỗi đã chật kín hết chổ.
Nhưng mà, cừu nhân của bọn hắn thật sự quá cường đại, khi làm người bọn hắn đã
vô phương phản kháng, hiện giờ đã thành quỷ, cũng không thể làm gì, cường giả
Thánh cấp có huyền lực cường hãn, huyền dương lực chính là khắc tinh của âm
hồn, nếu tiến đến gần chắc chắn sẽ bị tan thành tro bụi!
Những người khác nhìn không thấy không có nghĩa là Kiều Ảnh nhìn không thấy!
Thậm chí không phải chỉ thấy được mà còn nghe thấy rõ ràng! Nhưng nàng lại
không có biện pháp gì để ứng phó, nếu nàng là một người nhẫn tâm, chỉ cần sử
dụng huyền dương lực cường đại trên thân mình, liền có thế khiến các oan hồn
này không thể tới được, cũng chính vì tâm địa thiện lương của nàng, nàng không
thể làm được, hơn nữa chuyện này hoàn toàn là do Triển Mộ Bạch không đúng! Cho
nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số u hồn bay lượn xung quanh, gào khóc
thống khổ….
Thực ra chỉ cần Kiều Ảnh không sử dụng đến Tuệ Nhãn, những cái kia dĩ nhiên sẽ
không thể nhìn thấy được nữa, nhưng… Chỉ cần một lần nhìn thấy qua, nghe thấy
được, làm sao có thể nhịn được? Càng xem trái tim lại càng băng giá, trái tim
càng băng giá thì lại càng không thể không tiếp tục xem…
Mà trong khoảng thời gian này, thông qua việc quan sát oan hồn, Kiều Ảnh hoàn
toàn biết rõ được nguyên nhân thật sự tại sao Trần gia cả nhà diệt vong, điều
này càng làm cho nàng đối với phương pháp làm việc của Triển Mộ Bạch phẫn nộ
không thôi!
Cho dù Trần gia đã làm ra tội ác tày trời đi chăng nữa, quá lắm cũng chỉ cần
xử lí những người liên quan mà thôi, cho dù có tiêu diệt cả nhà này, nhắm mắt
mà nhìn cũng thấy tôi tớ hạ nhân bình thường hoàn toàn không có quan hệ trong
chuyện này… Nhưng Triển Mộ Bạch lại lòng dạ độc ác giết sạch toàn bộ, trảm
thảo trừ căn…
Cho nên trong đoạn thời gian này, Kiều Ảnh không chỉ nói qua một lần phải chế
phục Triển Mộ Bạch, nghiêm khắc trừng trị! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ
thì phải trả tiền, dùng việc này để cảnh tỉnh người của Tam Đại Thánh Địa,
không thể làm những việc thiếu suy nghĩ như vậy nữa, nhưng hai vị thủ hộ cùng
đi với nàng lại không chịu đồng ý.
Dù nói thế nào, Triển Mộ Bạch cũng là cường giả bậc Thánh Hoàng của Tam Đại
Thánh Địa, lại còn là đại công thần hộ vệ quốc của Huyền Huyền đại lục, có vị
trí quan trọng trong Đoạt Thiên chi chiến.
Nếu như vì vài mạng người thế tục mà phải đền mạng…. Thiên hạ này còn đạo lý
nữa hay sao? Đề nghị này quả thực hết sức buồn cười!
Kiều Ảnh trong cơn tức giận, tức thời rời khỏi Trần gia, một mình trở về khách
điếm.
Thật lòng mà nói, trong khoản thời gian này, người của Tam Đại Thánh Địa trải
qua một ngày dài bằng một năm: Sát thủ của Đông Phương Thế Gia, còn thêm vị
cao thủ thần bí kia nữa, hiện giờ đang ở nơi nào? Tại sao đến nửa điểm động
tĩnh cũng không có?
Cũng giống như xuất hiện làm ầm ĩ rồi không để chúng ta bắt được, chỉ để chúng
ta biết các ngươi đã đến….
Bọn hắn sốt ruột, những người bên phía Đông Phương Vấn Tình đang ẩn nấp lại
càng sốt ruột hơn, bọn hắn ngẩn ngơ ở địa phương bí ẩn đó cũng đã suốt hơn
mười ngày, trừ bỏ vài ngày đầu Quân Mạc Tà còn xuất hiện ở ngoài, trong bảy
ngày gần đây, căn bản không có chút tin tức gì, nếu nói khó nghe chính là sống
không thấy người chết không thấy xác, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian rồi…
Mà mệnh lệnh cuối cùng của Quân đại thiếu gia lưu lại cũng chỉ có mỗi chữ:
Chờ!
“Chờ! Chờ mãi, biết phải chờ đến năm nào tháng nào? Tiểu vương bát đản! Nó
tính toán trêu chọc cái gì, đợi nó trở về, xem lão tử có đập nát cái mông của
hắn không!”
Đừng xem vị Phương đại gia này đang phẫn nộ cực kì, lời nói lại càng kích
động, nhưng hắn hoàn toàn hiểu rõ tình hình trước mắt, ngàn vạn lần không dám
hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì ở đây không chỉ có một mình hắn, hắn có thể
xúc động, có thể không quý trọng tánh mạng của mình, nhưng nếu vì xúc động mà
gây rắc rối cho nhiều người, cùng nhau gặp phải nguy hiểm, hơn nữa những người
ở đây không phải chỉ có riêng các cao thủ của Đông Phương Thế Gia… đây mới
chính là nỗi băn khoăn của vị chủ nhân Phương đại gia này, cho nên, hắn không
có cách gì khác, chỉ có thể ẩn nấp ở đây tiếp tục đợi…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tin tức lục tục truyền đến: Phía trước đã xác
định được mục tiêu để xuống tay, trử bỏ những người ở đây, tất cả đều đã án
sát thành công.
Đông Phương Thế Gia chính là một gia tộc chuyên ám sát, sớm đã tự phản hồi
tình hình về Đông Phương Thế Gia. Đến cả các thành viên trong đội quân “Tàn
Phiến Phệ Hồn” của Quân Mạc Tà cũng cùng với các đại sát thủ kia, chia thành
từng tốp nhỏ, lục tục lẻn vào khu vực trăm dặm quanh Cúc Hoa thành.
Đông Phương Vấn Tình thậm chí còn biết, những người này hiện tại đều đã vào
bên trong Cúc Hoa thành; nhưng cụ thể ở chỗ nào lại hoàn toàn không biết. Bất
quả vị chủ nhân Phương đại gia cũng cảm thấy được việc này thật sự quá thần
kỳ, Cúc Hoa thành này tuy rằng không phải địa bàn của mình, nhưng tin tức tình
báo lại cực kì nhạy bén, tiếp đến những người này từ bốn phương tám hướng tiến
vào, liền giống như giọt nước chảy về biển, nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất,
lại càng không phải chỉ có một hai người, mình ngay tại đây nhưng lại hoàn
toàn như mơ mộng không phát hiện được gì… Đám người này đến bằng cách nào ta?
Cúc Hoa Thành tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không tính là lớn a… đám người
Tam Đại Thánh Địa mỗi ngày đều dùng thần thức dò xét, như thế nào một người
cũng không phát hiện được? Xem ra thủ hạ của cháu trai mình cũng thật sự có
bản lĩnh, hơn nữa kỹ năng ẩn thân còn cao gấp mấy lần Đông Phương thế gia!
Suy nghĩ đến tiểu tử Mạc Tà này, lại càng muốn hỏi, rốt cuộc mấy ngày nay tên
tiểu tử đó đang làm cái gì? Thiệt là gấp chết lão tử ta!
Trước mắt không chỉ có chủ nhân Phương đại gia sốt ruộc, một người nữa cũng có
ý tứ sốt ruột, chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Vị đại nhân điên này mỗi ngày đều ngóng cổ len chờ: Thương thế của ta cũng đã
khôi phục nhiều, thực lực cũng đã đạt đến ngang với lúc phá vỡ phong ấn ở
Thiên Phạt, hoàn toàn có đủ khả năng để ứng phó với chiến cuộc, nhưng tại sao
vị “gia” kia cũng không có nửa điểm tin tức đây?
Ngươi thật ra có tiếp tục làm nữa không a, ngươi thật vất vả mới đánh vỡ được
liên minh của bọn họ, nhưng lại mai danh ẩn tích trong thời khắc quan trọng
này? Ngươi rốt cuộc sợ cái gì? Không phải phía sau còn có ta sao?
Thật là làm cho người ta đau đầu, nguyên bản muốn chờ tên tiểu tử này đánh cho
Tam Đại Thánh Địa một kích, đó đối với mình là một cơ hội cực tốt, nhưng tình
hình bây giờ…chỉ có thể thở dài một tiếng….
Lại thêm hai ngày trôi qua…
Bây giờ đám người Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa có liên quan đều rất dễ
dàng kích động.
Đêm đã khuya, cả Cúc Hoa Thành thành một mảng im ắng. Trong phòng gia chủ của
Trần gia Trần Khánh Thiên, đèn đuốc lay động…
Hải Vô Nhai bưng tách trà nóng, nhíu mày nói:
– Chúng ta phải làm sao đây? Có thể bây giờ những người này đã không còn ở
đây nữa, toàn bộ những chuyện vừa rồi đều là hư chiêu, hiện tại họ đã sớm rời
đến địa phương khác rồi? Quan trọng hơn là, những người này đến đây trên danh
nghĩa là vì vị Trần Khánh Thiên kia, nhưng hiện giờ Trần Khánh Thiên đã chết,
bọn hắn có hay không vì thế mà bỏ cuộc?
– Không đâu, nhất định là không!
Triển Mộ Bạch nói, chuyện tình mấy ngày qua, cũng làm cho vị Thánh Hoàng tiên
phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành này có chút thay đổi, khuôn mặt cơ hồ bao phủ
một tia lệ khí:
– Bọn hắn nếu đã làm nên hành động lớn như vậy, hơn nữa còn trắng trợn tiến
vào thành, chắc chắn sẽ không như vậy mà rời đi. Những người này chắc hẳn là
đang ẩn núp ở một nơi nào đó, rắp tâm hiểm ác, mục tiêu chân chính của bọn họ
ngay từ đầu đã không phải là Trần gia, mà là chúng ta! Hiện tại chúng ta vẫn
còn ở đây, bọn hắn làm sao bỏ cuộc được?
– Triển huynh nói không sai! Trong khoản thời gian này, chúng ta đã khống chế
chặt chẽ bốn phía tòa thành, mỗi ngày đều có Thánh Giả bí mật ở cửa thành canh
gác, tuy rằng chỉ có vài người khả nghi tiến vào, nhưng chắc chắn không có
người nào như vậy đi ra ngoài!
Hà Tri Thu trầm mặt nói:
– Cho nên, trước mắt bọn hắn vẫn còn ở trong thành! Chỉ là, không biết hang ổ
của bọn chúng rốt cuộc là ở đâu thôi. Hiện tại chúng ta không cần phải làm gì
cả, chỉ cần lẳng lặng chờ, đến khi bọn hắn không thể chờ được nữa, tự nhiên sẽ
xuất hiện! Chúng ta lúc này cứ nghĩ ngơi dưỡng sức, thoải mái mà chờ đợi.
Hắn cười ngạo nghễ, nói:
– Lấy thực lực của chúng ta bây giờ, ngay cả việc nghỉ ngơi dưỡng sức hay
thoải mái chờ đợi cũng đều là chuyệ không đáng kể, tin rằng cho dù bọn hắn
dùng thủ đoạn gì, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào! Lại càng không thể
nào xuất hiện ra trường hợp ngoài ý muốn, chúng ta bây giờ chỉ cần ngồi chờ
đại chiến đến mà thôi. Sau khi qua trận chiến này, lại tiếp tục kiên nhẫn đợi
đến Đoạt Thiên chi chiến. Tất cả cũng giống nhau cả thôi, yên lặng mà chờ… Còn
không bằng so với hiện tại, ít ra cũng có việc để làm. Còn hơn phải chịu khổ
trong hang ổ ở trên chân núi.
Triền Mổ Bạch cùng Hải Vô Nhai đồng thời nở nụ cười.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét thê lương đến cực điểm vang lên xé
toang bầu không khí tĩnh lặng trong đêm tối!
Tại một nơi yên tĩnh vô tận như thế này, một tiếng thét thê lương đến cực điểm
vang lên giống như một tia chớp xuất hiện giữa bầu trời đen tối, làm cho người
ta lông tóc cả người dựng đứng! Tiếng kêu thảm thiết này chính là loại đau đớn
tuyệt vọng, càng làm cho lòng người run lên!
Tất cả mọi người đều lạnh cả sống lưng! Chuyện gì đã xảy ra?
Hơn nữa, cho dù đây là tiếng kêu thảm thiết của một người sắp chết phát ra lời
cuối cùng, nhưng thanh âm này cho thấy rõ ràng đây là một vị cao thủ! Hơn nữa
còn là một vị cao thủ đương thời! Bởi vì, tiếng hét thảm thiết này, cả tòa Cúc
Hoa thành đều có thể nghe thấy rõ ràng!
Công lực thâm hậu như vậy, kẻ này có thể là cường giả đã đạt đến bậc Thánh
cấp!
Nhưng tiếng kêu này một khi đã phát ra, bất kể có là con gà hay một vị Thánh
Giả, chắc chắn không có một cơ hội có thể sống sót!
Ba vị Thánh Hoàng Triển Mộ Bạch đồng loạt đứng lên, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt
thận trọng.
– Đó là thanh âm của Hạ Đông Đình!
Hải Vô Nhai đưa ra câu trả lời chắc chắn, cơ mặt giật giật, đồng tử mở to, bắn
ra hai đạo hàn quang, hiển nhiên phẫn nộ trong lòng đã lên đến cực hạn!
Hạ Đông Đình, là cao thủ Thánh Giả của Mộng Huyễn Huyết Hải, một thân huyền
công xuất thần nhập hóa, vậy mà bây giờ lại phát ra tiếng kêu thảm thiết này!
– Đi! Nhanh lên!
Cả người Triển Mộ Bạch vút một tiếng đã biến mất khỏi thư phòng, ngay lập tức
Hải Vô Nhai và Hà Tri Thu cũng biến mất không thấy bóng dáng….
Trong thư phòng, nến đỏ vẫn lẳng lặng cháy, ngọn lửa ổn định. Ba người nhanh
chóng rời đi, ngọn lửa kia thậm chí một chút cũng không lay động…
Sau một màn huyết tinh cực độ, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vén lên bức
màn giết hại cực kỳ tàn ác!