Dị Thế Tà Quân

Chương 886: Một kiếm khủng bố!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ba người nhanh như gió, cơ hồ trong nháy mắt đã đến địa điểm xảy ra sự cố.
Phía ngoài, gần như toàn bộ cao thủ của Tam Đại Thánh địa đã tập trung nơi
này, trên mặt mỗi người, đều là vô cùng bi phẫn!

Những người này mỗi người đã đạt đến cảnh giới cường giả nhất lưu đương thời,
hơn nữa cơ bản đều ở cùng một chỗ, lúc nãy tiếng kêu thảm thiết kia phát lên
cũng vẫn đang ở cùng nhau, nhất thời cùng nhau chạy đến.

– Sao lại thế này?

Hai Vô Nhai trầm mặt hỏi.

– Là… Hạ Đông Đình … Hạ Đông Đình “lên dĩa” rồi…

Trong đám người, một tử bào trung niên sắc mặt tái nhợt nhìn Hải Vô Nhai, thấp
giọng nói.

– Tránh ra!

Hải Vô Nhai tái mặt, bước vọt về phía trước, mọi người nhanh chóng nhường
đường, thẳng tiến tới cửa.

Hải Vô Nhai bước nhanh như gió vào cửa, đột nhiên toàn thân chấn động, cả
người mềm nhũn như bùn, ngơ ngác đứng ở nơi đó, hai mắt bắn ra quang mang
không thể tin được.

Đối diện với cửa vào phòng, Hạ Đông Đình một nửa mặt hướng lên trời, trên mặt
vặn vẹo cực kỳ cổ quái, hai mắt mở to, lộ ra vẻ tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ,
lại có vài phần sắc thái quái dị. Hai tay hình thành tư thế vô cùng quái lạ,
tay trái vươn về phía trước, hình thành thủ trảo, tay phải vòng một vòng cung,
hướng về phía sau bả vai.

Trên đầu vai hắn vẫn còn mang bội kiếm lẳng lặng nằm im trong vỏ bao, căn bản
còn chưa ra khỏi vỏ! Thân mình vặn vẹo cực độ, miệng của hắn mở rộng lên, bên
trong có máu tươi chậm rãi trào ra…Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất…

Thân mình Hải Vô Nhai run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, chậm rãi
hỏi:

– Ai là người đầu tiên đến đây? Đi ra đây trả lời!

Một tử bào nhân dị thường bi thương, chậm rãi từ trong đám người đi ra.

– Ngươi đến lúc nào?

Thanh âm của Hải Vô Nhai nặng nề nén xuống, bên trong ẩn chưa nỗi căm phẫn
không thể kìm nén:

– Ngươi đã phát hiện ra điều gì?

– Đây là một vụ ám sát hoàn hảo!

Tử bào nhân kia thần tình trầm trọng, bi phẫn, nhưng cũng mang theo một tia
hồi hộp khó nói cùng một nỗi sợ hãi mơ hồ:

– Hải đại nhân, ta cùng với Hạ huynh ở gần nhất chỉ cách nhau một vách tường,
nhưng đối với quá trình ám sát vừa xảy ra này, lại hoàn toàn không nghe thấy
tiếng vang nào, càng không phát hiện thấy nửa điểm dị thường! Động tĩnh duy
nhất, cũng chỉ là một tiếng thét thảm thiết của Hạ huynh mà thôi; lúc ta chạy
đến đây, sự việc vừa phát sinh quyết không quá nửa cái hô hấp, nhưng Hạ huynh
đã ở tình trạng này!

Cơ thể người tử bào trung nhiên không kìm chế được run lên một cái, hiển nhiên
là hắn bị chính lời nói của mình hù sợ!

Cũng không chỉ riêng mình hắn, thực tế, toàn bộ những người nghe được lời này,
đều kìm lòng không nổi mà run rẩy. Những lời này, nghe có vẻ bình thường,
nhưng ý tứ bao hàm lại đủ để khiến cho mỗi vị Thánh Hoàng ở đây đều cảm thấy
bất an, trong lòng chấn động đến cực điểm!

Thành công ám sát, giết chết một vị cường giả Thánh cấp, một vị Thánh Giả khác
ở cách một vách tường nhưng hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì, thậm chí
không phát hiện bất cứ một dị trạng nào… Việc này có thể nói, nếu người này
nguyện ý xuống tay, hắn có thể tùy ý ám sát bất cứ vị Thánh Giả nào sao? Mà
tuyệt đối sẽ không thất thủ? Tên thích khách kia thực lực phải khủng bố đến
mức nào đây?!

Khiếp sợ sao? Chưa là gì đâu!

Bởi vì trong lời nói kế tiếp của tên tử bào kia càng làm cho người ta kinh
ngạc, thậm chí càng không thể hiểu được.

– Vừa rồi, nói đúng hơn một khắc thôi, một khắc đồng hồ trước, ta còn cùng Hạ
huynh ở trong phòng nói chuyện. Hạ huynh từng nói qua, tình hình trước mắt,
địch nhân thực lực bí hiểm, bên ta cho dù có mạnh hơn, nhưng vẫn chưa thể hoàn
toàn áp chế đối phương. Cho nên, bất cứ người nào trong chúng ta cũng không
thể thả lỏng cảnh giác một giây phút nào, phải mang binh khí bên mình, càng
phải luôn luôn đặt ở vị trí thuận lợi có thể lấy, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng
có thể ứng biến đối địch, bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn, đối phương nhất
định sẽ áp dụng một ít quỷ kế, nhất định phải cực kỳ cẩn thận! Nhưng bây giờ….

Mọi người hít một ngụm không khí, xem thi thể Hạ Đông Đình trên mặt đất thì
trường kiếm trên lưng hắn vẫn chưa được động đến là đã chết, trong mắt mỗi
người, đều là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Hạ Đông Đình nói như vậy, tin chắc bản thân hắn nhất định đã làm như vậy,
nhưng tại sao trong trạng thái cảnh giác cao như thế mà tên thích khách kia
vẫn có thể âm thầm ám sát được, như vậy là dù hắn có tâm đề phòng thế nhưng
cũng không có nửa điểm tác dụng!

Ngay cả cẩn thận đề phòng địch nhân đến bực này cũng không có cơ may tránh
khỏi, người khác còn có thể sống hay sao?

Một kích giết chết, một đời Thánh Giả, thậm chí ngay cả cơ hội rút kiếm ra
khỏi vỏ cũng không có! Đây chính là cường giả Thánh cấp a! Trường kiếm đeo
ngay trên người, đúng là vị trí thuận tay nhất đối với hắn, chỉ cần tâm niệm
vừa động, căn bản là không cần dùng đến một khắc thời gian, nháy mắt là có thể
rút kiếm ra khỏi vỏ công kích!

Nhưng, chuôi kiếm này lại mất đi cơ hội ra khỏi vỏ!

Như vậy, tốc độ ra tay của tên thích khách kia, rốt cuộc nhanh đến mức nào!?

– Thời điểm ta nghe được tiếng kêu liền lập tức chạy đến đây, Hạ huynh còn
lưu lại được một hơi thở cuối cùng, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn không nói
ra lời!

Tử bào nhân hít một hơi thật sâu, nói tiếp:

– Việc khiến người ta không thể tin được nhất là…vết thương kia…ngay vị trí
ngực! Không nghiên lệch, một kiếm trúng ngay trái tim yếu hại!

Một trận xôn xao, ngay lập tức thảo luận sôi nổi! Miệng vết thương trước ngực,
đây cũng có thể nói, vị thích khách hung hăn càn quấy này, không ngờ lại là
trực tiếp mặt đối mặt ra tay ám sát!? Một vị Thánh Giả, dù cho là một vị Thánh
Hoàng ra tay ngay trước mặt, cho dù có sợ hãi đi, thậm chí không biết đối thủ
là ai, nhưng cũng tuyệt đối không uất ức đến mức ngay cả kiếm cũng không kịp
rút ra!

Nhưng, sự việc khó có thể tin được này lại xuất hiện ngay trước mắt…Cuối cùng
là có chuyện gì đã xảy ra?

– Giả sử vết thương này ngược lại là sơ hở, vết thương trí mệnh không thể nào
là vết thương ở giữa trái tim này!

Lời nói vừa dứt, Triển Mộ Bạch theo sau vào, ánh mắt hắn lóe lên tinh quang,
chậm rãi nói:

– Nếu quả thật là một kiếm ở giữa trái tim, như vậy, cho dù là cấp bậc Thánh
Hoàng như ta, cũng không có cơ hội phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Chắc chắn lập tức mất mạng! Nếu đúng như thế, đó mới thực sự chân chính là một
vụ ám sát hoàn mỹ!

Tất cả mọi người ở đây đều là võ đạo đại hành gia, tất nhiên đều thông thuộc
mọi điểm yếu hại trên cơ thể con người, những lời này của Triển Mộ Bạch giống
như đã tạt một gáo nước lên đầu mọi người, tất cả lập tức tỉnh ngộ. Mọi ánh
mắt ngay lập tức tập trung vào thi thể Hạ Đông Đình nằm trên mặt đất.

Hải Vô Nhai hít sâu một hơi, ngồi xổm người xuống, đem xác Hạ Đông Đình để nằm
ngang trên mặt đất, thấp giọng nói:

– Hạ huynh, mong huynh hiểu và bỏ qua. Vì muốn nhanh chóng bắt được hung thủ,
tránh xuất hiện thêm người bị hại, cũng vì thay Hạ huynh trả mối huyết hận
này! Chúng ta…không thể không mạo phạm!

Toàn bộ Thánh Giả vây xem cảm thấy trong lòng một trận run lên, những lời này
của Hải Vô Nhai, rõ ràng biểu lộ hắn sắp sử dụng phương pháp giải phẫu thi
thể, xem xét miệng vết thương! Chỉ có như thế, mới chân chánh biết được đáp
án, lý giải được nguyên nhân thật sự của cái chết này. Hải Vô Nhai duỗi tay
ra, trường kiếm trên lưng Hạ Đông Đình “Thương” một tiếng ra khỏi vỏ, tinh
quang lóe ra. Chuôi kiếm này, rốt cục đã ra khỏi vỏ, nhưng lại không phải dùng
để giết địch mà lại là dùng để giải phẫu chính thi thể của chủ nhân mình! Đây
đối với Thánh Giả mà nói thì việc này nhục nhã đến bực nào! Nhưng hiện tại,
bọn hắn chỉ có thể chấp nhận mà nhìn vào, thậm chí có chút mong chờ. Kiếm
quang chợt lóe, quần áo trên người Hạ Đình Đông từ giữa tách ra, lộ ra phần cơ
thể phía trên, ở vị trí tim, ẩn náu một đạo hồng ngân cực kỳ nhỏ. Nếu không
cẩn thận quan sát, có thể sẽ cho rằng đây bất quá trong lúc vô ý bị gai của
cành cây cào một chút, ai có thể tin một đạo hồng ngân rất nhỏ như thế lại là
nguyên nhân tạo nên vết thương trí mạng này?

Ngón tay Hải Vô Nhai nhẹ nhàng vặn chặt hai bên đạo hồng ngân nọ, đột nhiên
dùng một chút lực, một đạo máu tươi bắn ra cao ngất, lực đạo dị thường mạnh
mẽ, “Chà” một tiếng thẳng tắp bay lên, máu bắn thành một đóa hồng quyên rực
rõ.

Hải Vô Nhai nghiên đầu, để cho đạo máu tươi tùy ý xẹt qua bên tai trái mình.
Ánh mắt hắn càng trở nên thâm thúy, mắt thấy chính mình bị một vết thương,
đồng tử bỗng chốc co rút mạng, lẩm bẩm:

– Kiếm thật nhanh! Một kiếm thật ác độc! Một kiếm tuyệt hảo!

Triển Mộ Bạch vẻ mặt cũng ngưng trọng, chậm rãi gật đầu, chỉ có một kiếm nhanh
như thế này, một kiếm nhanh đến tận cùng, mới có thể dùng một kiếm duy nhất mà
đâm vào vị trí tập trung lượng máu huyết nhiều nhất, sau đó nhanh chóng rút
ra, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí cả máu tươi, cũng chỉ
có thể ứ đọng lại ở khoang bụng, hoàn toàn không thể tiết ra ngoài!

Đạo lý như vậy, tất cả mọi người ở đây đều có thể hiểu được, hơn nữa mỗi người
đều tự biết có thể làm được, thậm chí đại đa số đều đã từng thử qua! Nhưng,
nếu một kiếm như vậy dùng để đối phó với cường giả, vả lại còn đạt đến hiệu
quả bực này, những người ở đây một người cũng không có khả năng làm được! Từ
trước đến này, sử dụng kiếm thuật đều là lấy mạnh hiếp yếu, chỉ khi sử dụng
với người thấp cấp hơn mình mới có thể tiêu sái tự nhiên, một kích đắc thủ!
Nhưng nếu sử dụng thủ đoạn này đối với người cùng cấp, thậm chí hơn mình rất
cao, căn bản là một việc làm tự mình đi tìm cái chết!

Thánh Giả, có thể nói đã có thêm một sinh mệnh thứ hai tồn tại, con mẹ nó
cường hãn, không cần nói cũng biết.

Thiên Huyền cao thủ bình thường cho dù trong tay có thần binh lợi khí liên tục
chặc chém mấy ngàn lần, cũng chưa chắc có thể phá vỡ được huyền công phòng ngự
của Thánh Giả!

Còn nữa, phản ứng của Thánh Giả cũng nhanh chóng kinh người. Kiếm đâm một nhát
vào cơ thể, trong nháy mắt phát hiện không ổn, hoàn toàn có thể điều động cơ
thể ép chặt vết thương, hơn nữa đồng thời thay đổi vị trí ban đầu của trái
tim, để địch nhân một kiếm đâm vào nơi không yếu hại, càng có thể trong nháy
mắt nhân lúc địch nhân thất thủ mà có thể lập tức phản công! Nhưng một kiếm
này có thể gọn gàng phá hủy toàn bộ huyền công phòng ngự của Thánh Giả! Hết
thảy không phát ra một chút phản ứng! Chỉ có thể bằng vào bản năng thông
thường phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

– Tin rằng mọi người đều rõ ràng, đây thật sự là vết thương trí mạng! Chính
là một kiếm như vậy! Ngay cả Thánh Giả cũng không thể né tránh, thúc thủ vô
sách! Điều này cũng chứng minh cho phán đoán của Hạ huynh, thực lực của địch
nhân quả nhiên là bí hiểm, ở bên cạnh chúng ta, ẩn tàng một vị sát thủ thực
lực kinh thiên động địa! Từ nay về sau, toàn bộ Thánh Giả cần bảo trì ba người
một phòng, tăng cường đề phòng! Nếu có động, lập tức báo hiệu! Tuyệt đối không
được có bất kỳ sự khinh thường nào!

Hải Vô Nhai nặng nề nói, mọi người tại đây đồng thanh đáp ứng, tất cả mọi
người đều hiểu được, trong lời nói của Hải Vô Nhai hoàn toàn không phải đe
dọa, nếu có chút khinh thường, chính mình rất có thể sẽ trở thành một Hạ Đông
Đình thứ hai.

– Chậm đã! Việc này chỉ sợ không phải đơn giản như thế này thôi!

Triển Mộ Bạch hừ một tiếng, nói:

– Một kiếm này hàm ý chân chính, chỉ sợ còn hơn xa thế này. Rất có thể, hung
thủ hướng chúng ta có ý thị uy!

– Thị uy?

Mọi người đều lộ vẻ khó hiểu.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận