– Tin rằng tuyệt đại đa số mọi người trên đời này đều cho rằng chỉ có những
người như vậy mới xứng làm sát thủ.
Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí kỳ lạ cười nói
– Trong mắt bọn họ, nếu sát thủ có hình thái khác thì bọn họ sẽ rất kinh
ngạc, thắc mắc. Đây có phải là một sát thủ không?
Một câu cuối cùng, Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí kinh ngạc, khoa trương
cực độ, nói.
– Phàm là người thì ai cũng nghĩ như vậy.
Lãnh Ngạo cười bất đắc dĩ nói:
– Sát thủ chân chính làm sao lại có đức tính ngu ngốc như vậy? Nếu quả là như
vậy thì không phải là lại ông tôi ở bụi này: ta là sát thủ, hãy đề phòng, mau
đến bắt ta đi.
– Đúng vậy, hầu như ai cũng nghĩ như vậy. Trong mắt của bọn họ, cái gọi là
sát thủ căn bản chính là giả bộ. Hơn nữa loại giả dạng như vậy chính là lấy
tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Quân Mạc Tà cười một tiếng nói :
– Nhưng không thể phủ nhận trên đời này đã tràn ngập loại nhận thức cố chấp
này. Cho nên sát thủ lại càng có cơ hội che dấu bản thân. Xác xuất thành công
lại càng cao hơn. Vì vậy chúng ta cần phải cảm tạ bọn người đó. Một đám người
đáng yêu.
Nói xong, Quân Mạc Tà liếc Ưng Bác Không một cái, tỏ vẻ thương xót nói
– Đến nỗi có người còn tự cho rằng mình chính là sát thủ…Aiz, vậy mà cũng
nói được.
Ưng Bác Không nhất thời mặt đỏ bừng, không phục kêu lên
– Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc cái dạng gì mới được gọi là sát thủ?
– Sát thủ chân chính, chính là…dưới bất kỳ tình huống đều có thể hoàn thành
mục tiêu, nhiệm vụ ám sát. Sát thủ khi đã ra tay thì người chết. Không có bất
kỳ ngoại lệ nào.
Quân Mạc Tà sắc mặt trịnh trọng chậm rãi nói :
– Chúng ta thường nói, một kích không trúng, lập tức bỏ chạy. Đây vốn là tác
phong của sát thủ chân chính. Nhưng cách nghĩ này cũng là một sai lầm chết
người.
Hắn trầm thấp nói
– Một kích không trúng, an toàn trở ra, chạy xa ngàn dặm. Đó là thích khách,
không phải là sát thủ.
– Vậy, như thế nào là một sát thủ?
Hắn nói tới đây ngay cả Lãnh Ngạo cũng có chút hồ đồ
– Sát thủ phải là một kích tất trúng, an toàn trở ra, chạy xa ngàn dặm.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
– Võ công của sát thủ không nhất định phải cao siêu, thậm chí có thể thua xa
mục tiêu của nhiệm vụ. Nhưng phải nắm chắc thời cơ, nhất định phải chuẩn xác,
cực kỳ chuẩn xác. Nếu nắm chắc thời cơ, một Ngọc Huyền thậm chí có thể ám sát
được một vị Thần Huyền và an toàn trở ra.
– Chính là thời cơ, lựa chọn thời cơ để ra tay.
Quân Mạc Tà nhướng mày nhìn Ưng Bác Không nói :
– Ưng lão, ngươi có thể không phục, công lực hiện tại của ngươi nếu so sánh
với sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn thì không phân cao thấp. Nếu giao đấu trực
diện, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc phân thắng bại. Nhưng ta dám đánh
cuộc nếu Sở Khấp Hồn muốn giết ngươi thì một chiêu là đủ.
Ưng Bác Không thần sắc có chút xấu hổ than thở nói
– Lão tử không tin, lão tử tuy rằng so với đỉnh phong thì không thấm vào đâu
nhưng cũng không bị tên Sở Khấp Hồn giải quyết trong một chiêu. Đánh chết lão
tử cũng không tin.
– Vì sao lại không tin, ta thì tin vì ta có thể giải quyết ngươi bằng một
chiêu duy nhất.
Phong Quyển Vân mặt lạnh nói :
– Ngươi lúc trời tối ngủ cùng nhà với ta, ta đều có thể giết ngươi trăm ngàn
lần. Cái tật của ngươi là ngủ ngáy to đến nỗi huyền thú cũng có thể bị choáng
váng. Vậy thì Sở Khấp Hồn chỉ cần tìm thời cơ tương tự xuống tay, một chiêu
giải quyết được ngươi thì có gì lạ? Cái này chính là lựa chọn thời cơ mà Mạc
Tà nói.
Mọi người đều cười to, rất thoải mái, sự thật rất đơn giản, thế gian vốn không
có cái gì quá cao thâm, chỉ cần khám phá ra yếu điểm thì cho dù là cường giả
cũng bị một người hoàn toàn không biết võ công giết chết.
– Cho nên các ngươi cần phải nắm chắc thời cơ. Muốn đủ tư cách trở thành sát
thủ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Quân Mạc Tà nhìn Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo nói :
– Mấy ngày nữa ta sẽ bố trí một vài nhiệm vụ ám sát cho các ngươi. Sát thủ,
nhất định phải rèn luyện từ tính mạng và máu của ngươi khác.
Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo tinh thần rung lên, ánh mắt lộ ra quang mang nóng
rực.
Đúng vậy, không trải qua rèn luyện mưa máu thì sao còn gọi là sát thủ?
Cho dù bọn hắn có huấn luyện nghiêm khắc như thế nào thì cũng vậy.
– Đúng rồi, tám tiểu tử kia đạt được trình độ gì rồi?
Quân Mạc Tà đi thong thả bước hai bước rồi đột nhiên hỏi.
– Ngoài Thiên Tàn Địa Khuyết, sáu người bọn họ đã đạt tới Địa Huyền cảnh
giới. Bởi vì bọn họ đều có một chút võ công cơ bản nhưng lại rất không đều,
cho nên thực lực tăng lên cũng chậm. Thiên Tàn Địa Khuyết bọn hắn cũng đã đạt
tói Ngọc Huyền đỉnh phong.
Lãnh Ngạo trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi
– Thiên Tàn Địa Khuyết hai tiểu tử kia huấn luyện bản thân đã khắc nghiệt
không thể tưởng tượng nổi. Nếu người khác đều dùng thân thể của mình để huấn
luyện thì hai người bọn họ chính là huấn luyện quên mình. Trình độ huấn luyện
tàn khốc, đến ta và Lạc Vân cũng không dám nghĩ tới.
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng nhớ tới thời gian huấn luyện
thực tế của mình lúc thiếu niên, mỗi ngày đều huấn luyện đến thương tích đầy
mình, đến nỗi cử động ngón tay cũng không được, bùi ngùi nói:
– Nếu không đem mình đặt bên bờ sinh tử thì làm sao có thể thành tuyệt đỉnh
sát thủ chấn động thiên hạ?
– Những sát thủ nhỏ đó vẫn chưa đến lúc dùng tới. Cứ để đó.
Quân Mạc Tà ngẩng đầu nhìn Ưng Bác Không nói
– Nhưng thành viên “Tàn Thiên Phệ Hồn” đã đủ điều kiện. Tập hợp bọn họ, cho
mọi người hai ngày thư giãn, dùng đan dược, củng cố cảnh giới, sau đó chuẩn bị
làm đại sự.
– Dùng Thông Nguyên Đan, Tụ Nguyên Đan, và Thiên Nguyên Đan trong thời gian
hai ngày?
Ưng Bác Không kinh ngạc nói
– Không chỉ ba loại này. Lúc này, mỗi người đều nhận được hai lần cơ hội nâng
cao thực lực.
Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân nói :
– Không riêng gì bọn hắn, mà hai người các ngươi cũng có hai cơ hội. Dựa theo
suy đoán của ta, sau lần tăng này, các ngươi tối thiểu cũng có thể đạt tới
cảnh giới nhị cấp Tôn Giả.
Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo bốn người, nhất
thời đều trừng mắt lên.
– Cái gì? Tại sao có thể có chuyện tốt như vậy?
Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo ánh mắt thoáng lên vẻ ghen tị, Chỉ hận thực lực
bản thân mình tăng lên quá chậm. Lần trước dùng tam đại đan dược mới đạt tới
Thần Huyền cảnh giới. Xem ra, lúc này lại phải tụt một bậc rồi.
Lấy tuổi của bọn hắn mà nói, có thành tựu như bây giờ đã là khủng bố lắm rồi.
Bọn hắn hâm mộ Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân thì chẳng lẽ Ưng Bác Không và
Phong Quyển Vân không hâm bộ bọn họ.
Còn trẻ như vậy đã có thể gặp Quân Mạc Tà. Thật sự là vận …. * chó. Nếu là
tài năng như chúng ta, ở tuổi bọn hắn gặp được Quân tiểu tử thì không phải bây
giờ đã là thánh cấp cường giả rồi hay sao, thậm chí có thể cao hơn nữa…
Hai ngày sau, huyền thú phi hành mang tình hình tin tức của các gia tộc về.
Quân Mạc Tà sau khi biết được sự tình bên ngoài liền thở ra một hơi: mấy nhà
này đều lâm vào khốn cảnh nhưng an nguy tạm thời không có gì đáng nói
Nhưng nếu loại tình huống này kéo dài thì các gia tộc này thật sự xong đời.
Nhưng không sao, vẫn còn kịp.
Quân Mạc Tà nắm chắc thời gian luyện chế một lò đan dược chữa thương, đem
phương pháp và cách thức sử dụng nói lại cho Thánh Vương Lang Khiếu Phong để
hắn mang thuốc về Thiên Phạt sâm lâm cố gắng khôi phục thương thế của mình và
những người khác.
Hai ngày sau đó, nơi này do vợ chồng Quân Vô Ý tiếp nhận công việc hiện tại.
Còn Quân Mạc Tà thì mang theo đại bộ phận nhân mã, một lực lượng khủng bố,
lặng lẽ rời Thiên Phạt sâm lâm.
Liên tục hai lần tăng thực lực, “Tàn Thiên Phệ Hồn” bây giờ thay đổi thật lớn.
Sau khi dùng Thông Nguyên Đan, Tụ Nguyên Đan và Thiên Nguyên Đan, với nhiệt
huyết nam tử hán trong người, bọn họ đã vọt tới Thần Huyền cảnh giới. Thậm chí
có một số tên biến thái trực tiếp nhảy lên Thần Huyền tam phẩm.
Sau đó lại dùng Vô Cực đan và Thiên Cực đan, lần thứ hai này có sự thay đổi
nhảy vọt.
Ba trăm người, thực lực yếu nhất cũng đạt tới Thần Huyền tứ phẩm. Đại bộ phận
đều là Chí Tôn cảnh giới, còn một phần nhỏ, rõ là một bước lên trời, đạt tới
Chí Tôn đỉnh phong.
Nhóm người này mặc dù công lực mạnh mẽ tăng lên, cảnh giới khó tránh không ổn
định, hơn nữa thực lực tăng lên không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Quân Mạc
Tà cũng không cần để ý nhiều như vậy.
Bởi vì hiện tại lửa đã cháy tới lông mày. Củng cố cảnh giới, để mọi người tự
tăng trong chiến đấu đi. Còn có vấn đề gì thì chờ mình đột phá sẽ có thể luyện
chế đan dược tốt bù lại cho bọn họ.
Khi đoàn người rời khỏi Thiên Phạt sâm lâm, Quân Mạc Tà lập tức chia ra chín
đường, một đường do Ưng Bác Không suất lĩnh đi Tư Không thế gia, một đường do
Phong Quyển Vân suất lĩnh đi Đoan Mộc thế gia, về Phong Tuyết Ngân Thành thì
tạm thời không cần phái người đi, bộ phận lớn nhất năm mươi người theo Quân
Mạc Tà đi Đông Phương Thế Gia.
Còn sáu đường kia Quân Mạc Tà cũng chỉ giao một cái nhiệm vụ duy nhất:
– Quấy rối, liên tục quấy rối. Phàm là thế lực, cơ sở của Tam Đại Thánh Địa,
toàn bộ phá huỷ cho ta. Bảo tồn thực lực, tiêu diệt toàn bộ lực lượng thế tục
của Tam Đại Thánh Địa. Nhưng tuyệt không được làm tổn hại lực lượng bên mình
và càng không thể bại lộ thân phận.
Nhiệm vụ là như vậy, muốn làm như thế nào thì cứ làm. Đem đục trăm lỗ hổng
trên trời cũng không có vấn đề gì.
Cao thủ đều đã được Tam Đại Thánh Địa chiêu mộ, dĩ nhiên là làm gia tăng thực
lực của bọn họ nhưng lại tiện nghi cho Quân Mạc Tà bởi vì núi không còn hổ,
Chí Tôn là vô địch mà Quân Mạc Tà cử ra hơn hơn ba trăm cao thủ cấp Chí Tôn.
Đợi khi Tam Đại Thánh Địa cử ra lực lượng của mình thì đội ngũ này tuyệt đối
có thể quét ngang toàn bộ đại lục. Hơn nữa những người này đều mang theo người
Huyền cực đan, cho dù thương thế cỡ nào cũng có thể hồi phục như cũ.
Huyết tinh trả thù của Quân Mạc Tà bắt đầu.