Quân Mạc Tà hai mắt nhắm lại, hừ một tiếng
– Chưa nói tới Cửu U Thập Tứ Thiếu, chúng ta đối với Tam Đại Thánh Địa hoặc
Phiêu Miểu Huyễn Phủ vẫn không phải là đối thủ, có phải hay không vẫn muốn
diệt sạch toàn bộ bọn họ? Lời nói này hoàn toàn vô căn cứ. Cái này mà gọi là
đạo lý à?
– Tỷ phu, chuyện này dù vô lý nhưng chúng ta cũng không còn biện pháp nào
khác.
Hạc Trùng Tiêu chua xót nói
– Huyễn Hoàng đã bay đi, cũng có nghĩa là phong ấn chỉ có thể duy trì trong
thời gian ngắn mà thôi, cao thủ chân chính đứng đầu Phiêu Miểu Huyễn Phủ và
Tam Đại Thánh Địa sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới đây. Hơn nữa đều là cao thủ
cấp bậc Thánh Vương, Thánh Hoàng. Nếu bọn ta không để bọn họ tiến vào, thì
chúng ta sẽ biến thành kẻ thùng chung của nhân loại. Như vậy bọn hắn liền lấy
cớ phối hợp đối phó với Thiên Phạt chúng ta, hơn nữa còn vừa hợp với “lẽ phải”
của chúng. Nếu để bọn họ đi vào đánh một trận cho dù là có tổn thất thì chỉ
cần vài năm tu dưỡng, Thiên Phạt vẫn là Thiên Phạt. Hơn nữa, nếu để bọn hắn
tiến vào đối phó Cửu U Thập Tứ Thiếu, cũng vốn là vì thiên hạ muôn dân, vì
hạnh phúc của lê dân, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, thậm chí càng
phải ra sức giúp đỡ.
– Thối như cái rắm. Nói như vậy thì chúng ta chẳng phải là để mặc cho bọn
chúng muốn làm gì thì làm sao? Bọn chúng đến nhà chúng ta gây sự, hủy diệt nơi
ở của chúng ta, chúng ta còn muốn phất cờ hò reo, trợ uy cho bọn hắn, còn muốn
tươi cười chào đón? Đây quả là lời thừa mà.
Quân Mạc Tà hét to.
– Còn có nếu là cao thủ cấp Thánh Vương, Thánh Hoàng, chẳng lẽ khi tiến vào
Thiên Phạt sâm lâm còn cần sự đồng ý của chúng ta. Trực tiếp tiến vào không
phải nhanh hơn sao? Ai có thể ngăn cản được bọn hắn. Ngăn căn bọn hắn chính là
kẻ thù chung của nhân loại. Ta muốn hỏi một chút, người trong thiên hạ có xem
huyền thú là đồng bọn của họ sao? Bốn phía giết chóc huyền thú, kiếm lấy Huyền
đan không phải là do nhân loại làm sao?
– Còn nói cái gì vì thiên hạ muôn dân. Cưu U thập tứ thiếu có nguy hại đến
thiên hạ muôn dân sao? Cửu U Thập Tứ Thiếu muốn chinh phục chính là Tam Đại
Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ mà thôi. Cùng muôn dân có quan hệ gì? Càng
không nói Cửu U Thập Tứ Thiếu có chủ động gây họa cho Thiên Phạt huyền thú các
ngươi sao? Các ngươi vì cái gì mà phải trợ giúp những tên ngụy quân tử này đối
phó với hắn. Các ngươi gọi cái này là lập trường sao?
Quân Mạc Tà sắc bén hỏi. Những lời vừa nói ra làm cho toàn bộ Thú Vương đều
đưa mắt nhìn nhau.
Không sai, trước đó, đối phó với Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ có một khẩu hiệu: vì
thiên hạ muôn dân. Mỗi người đều biết Cửu U Thập Tứ Thiếu là một tuyệt thế đại
ma đầu. Một khi đi ra nhất định sẽ xảy ra một trường hạo kiếp.
Nhưng trên thực tế khi nghĩ kĩ lại thì từ lúc Cửu U chư xuất hiện, khẩu hiệu
cũng rất rõ, dã tâm bọn hắn rất lớn, thống nhất thiên hạ, hiệu lệnh thế giới
nhưng có vẻ như cùng với khắp thiên hạ muôn dân cũng không phát sinh bất cứ
quan hệ gì. Cái gì là bởi vì muôn dân? Muôn dân chính là dân chúng. Bất kể
dưới ách thống trị nào người dân đều như nhau, không có gì thay đổi.
Dân chúng yêu cầu đơn giản chính là cuộc sống. Chỉ cần có thể được ăn no, mặc
ấm, có thể sống yên ổn thì đối với người thống trị là ai, dân chúng cũng không
để ý. Trên đời có kẻ thống trị nào, kẻ đó là ai, đối với dân chúng mà nói
không có ý nghĩa gì.
Mà bị bọn hắn uy hiếp cũng chỉ có tầng lớp cao cấp trên phiến lục địa này: Tam
Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ.
Đem thiên hạ muôn dân làm đối tượng chính là khinh thường đám người Cửu U
thiếu kiêu ngạo điên khùng này. Tương tự như khung long sẽ không quan tâm tới
bọn kiến nhỏ. Chúng chỉ coi trọng những kẻ nào có đủ khả năng uy hiếp sự thống
trị của bọn chúng.
– Tỷ phu, ý của người là … Chẳng lẽ bọn chúng chỉ muốn lấy cớ mà thôi.
Hạc Trùng Tiêu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó tin, niềm tin vạn năm nay trong
nháy mắt bị phá vỡ, cho dù lại ai cũng không chịu nổi.
– Thiên hạ muôn dân, thiên hạ muôn dân… chuyện gì cũng có thể dùng thiên hạ
muôn dân làm nguyên nhân. Bọn ngụy quân tử này.
Quân Mạc Tà phát hoả nói
– Vì sao bọn chúng lại không thành thật như vậy. Sao không nói thẳng là đàn
áp kẻ khác, không cho kẻ khác trở thành kẻ thống trị bọn chúng? Như vậy không
phải nhanh gọn hơn sao… như thế này thì không phải đã biến bọn chúng thành
thánh nhân hết rồi sao?
– Lúc nào cũng phải có lý do, một lý do đường hoàng, chính đáng.
Hùng Khai Sơn ồm ồm nói.
– Lý do. Hừ.
Quân Mạc Tà ánh mắt lợi hại nhìn Huyễn Phủ mê vụ nói
– Một khi đã như vậy, các ngươi trước tiên lui xuống, chuẩn bị ngênh đón đám
Thánh Vương tiến vào, ta ở trong này, ta không muốn đối mặt, nhìn thấy thấy
bọn ngụy quân tử chó má đó.
Đám người Hạc Trùng Tiêu đều thở dài, hướng Quân Mạc Tà chào rồi cả bọn kéo
nhau ra ngoài. Không bao lâu sau, nơi này chỉ còn lại một mình Quân Mạc Tà.
– Bất kể như thế nào ta cũng đã xem nơi cư trú của bọn huyền thú chất phác
này làm quê hương rồi, quyết không thể để cho bọn người ngụy quân từ đó đến
đây phá hỏng được.
Quân Mạc Tà trong lòng hung hăng nói
– Có lẽ các ngươi khi dễ Thiên Phạt, lợi dụng Thiên Phạt được nên rất là thỏa
mãn, nhưng hiện tại tình huống bất đồng đã khác rồi. Bởi vì ta, Quân Mạc Tà
bây giờ đang ở Thiên Phạt. Ta cũng không phải chỉ nghĩ đơn giản cho bọn huyền
thú.
Quân Mạc Tà thần sắc trên mặt biến ảo tựa hồ đang lo lắng điều gì đó.
Thật lâu sau đột nhiên cắn răng một cái, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng
– Quân Mạc Tà ta tuyệt không làm chó nhà có tang. Cho dù là Thánh Hoàng,
Huyễn Phủ cũng không được.
– Ông trời, mỗi người đều có số phận, nếu ta phá được phong ấn của Cửu U Thập
Tứ Thiếu trước khi bọn ngươi đến Thiên Phạt thì cũng đại biểu cho việc ông
trời không khoan dung cho hành vi ti tiện ngụy quân tử của các ngươi.
Cả người Quân đại thiếu gia đang đứng thẳng đột nhiên chậm rãi biến mất, cái
bóng khi đứng tạo thành cũng nhoáng lên một cái rồi biến mất. Trên mặt đất,
chấn động càng lúc càng lớn. Dưới lòng đất lực chấn động như muốn hủy diệt tất
cả, càng lúc cũng càng mạnh. Giống như viễn cỗ thần ma tùy thời đều có thể
quay lại trần thế. Những tiếng gào thét bén nhọn trong Huyễn Phủ mê vụ vang
lên.
Khi Quân gia chuyển đến Thiên Phạt sâm lâm, an bài bố trí cuộc sống mới trong
vòng hai tháng, trong thời gian này, phiến đại lục hoàn toàn là một mảng yên
tĩnh. Nhưng chỉ sau khi Quân gia đi vài ngày liền có rất nhiều người lạ mặt đi
tới Thiên Hương thành, bọn hắn hỏi han lung tung, cái gì cũng hỏi.
Chỗ ở của Quân gia trước đây, khi lúc trời tối đều có người tiến vào xem xét,
nhất là khu tiểu viện nghỉ ngơi của Quân Mạc Tà lại càng có nhiều người thần
bí tiến vào, sau đó còn lầm bầm nói chuyện gì đó, qua một đêm lại càng có
nhiều người đến xem xét, từng ngọn cây, cộng cỏ đều bị săm soi thăm dò.
Phàm là người hay vật có liên quan đến Quân gia đều bị điều tra không bỏ sót.
Đối với sự việc này, Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Nông áp dụng chính sách
của Lý Du Nhiên là bỏ mặc, không hỏi qua, coi như hoàn toàn không biết.
Rốt cuộc, sau nửa tháng những thần bí nhân này sau một đêm đều biến mất không
thấy tăm hơi, hoàn toàn không để lại dấu vết gì, giống như là trước giờ chưa
từng xuất hiện.
Thậm chí ngay cả vật dụng trong nhà Quân gia cũng chưa từng động vào, từng
ngọn cây cọng cỏ đều không bị hư hao gì.
Cùng lúc đó trên đại lục các đại thế gia đều bị rối loạn. Bởi vì, hai đại thế
gia là Đoan Mộc, Tư Không đột nhiên trong vòng một đêm liền suy sụp, sinh ý
của hai nhà trong một đêm bị chặt đứt.
Toàn bộ sinh ý, toàn bộ người làm ăn, hầu như là trong cùng một thời gian đều
đoạn tuyệt lui tới với hai nhà.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng. Bởi vì vô luận người nào âm thầm thao
túng cũng sẽ không làm gọn gàng như vậy được, hơn nữa hoàn toàn không có
thương vong.
Chuyện tình ly kỳ không tưởng như vậy nhưng thật sự đã xảy ra.
Hai đại gia tộc tự mình sản xuất ra đồ đạc, bất kể tinh tế như thế nào, hút
hàng như thế nào, hết thảy trong vòng một đêm đều không người hỏi thăm. Cho dù
lúc trước có bán với giá trên trời gì đó sau một đêm cũng trở thành một đống
chó * thối, không đáng một xu. Hàng hóa đọng lại, không có chỗ tiêu thụ. Mà
toàn bộ con đường nhập hàng đều bị cắt đứt mà không hiểu lý do.
Hơn nữa bên trong gia tộc cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề, không ít dòng đệ tử
tự thân lập nghiệp, thoát ly khỏi gia tộc, mang đi không ít sinh ý nhưng kì lạ
là bọn hắn chỉ mang đi chút sinh ý nhất định, hết sức bình thường, không gây
đả kích gì lớn, cho dù là ngày hôm qua không có người hỏi thăm nhưng một khi
thoát ly gia tộc tức khắc khôi phục địa vị, thậm chí sinh ý còn gia tăng phát
triển. Hai gia tộc này, cũng chỉ trong một đêm liền như đi tới sơn cùng thủy
tận. Hiện tại thứ duy nhất còn lại chính là vốn làm ăn ban đầu, ngoài ra hầu
như không còn thứ gì khác.
Nhưng hai đại thế gia cũng không có tỏ vẻ bất mãn gì, chỉ yên lặng thừa nhận
tất cả chuyện này.
Phong Tuyết Ngân Thành xây dựng các Thịnh Bảo Đường ở các quốc gia đại lục
cùng lúc cũng cho thủ tiêu, nhân viên, đồ đạc toàn bộ đều bị điều động về
Phong Tuyết Ngân Thành. Phong Tuyết Ngân Thành cũng không phản ứng gì, tựa như
chuyện này là rất bình thường. Nhưng tương phản chính là Đông Phương Thế Gia
đang tuyên bố quay trở lại nhân gian lại không bị chèn ép gì.
Nếu nói Quân gia là bởi vì nguyên nhân là Tam gia mà bị liên luỵ chèn ép thì
Đông Phương Thế Gia lại rất thân cận với Quân gia, cũng thể hiện sự phát triển
không ngừng. Nhưng chuyển gì đã xảy ra? Một tháng sau khi Quân gia dời đi,
Đông Phương Thế Gia tuyên bố trở lại. Huyền thú xuất động khỏi Thiên Phạt,
Tuyết Sơn Kiếm Phong sụp đổ.
Lời thệ ước đã giải, Đông Phương Thế Gia mặc dù biết bây giờ không phải là
thời cơ tốt để trở mình nhưng thệ ước đã giải trừ, toàn bộ thiên hạ đều nhìn
mình. Không ra mặt cũng không được.Huống chi cũng không ít người đang thúc dục
giờ chợi. Nhất là người trong Đông Phương Thế Gia cũng đã gấp gấp hơn ai hết.
Suốt mười năm dài, mọi người trong Đông Phương Thế Gia đều chịu nhiều áp bức.
Thực sự cần phát tiết. Cần dùng uy danh thích khách của Đông Phương Thế Gia để
gây dựng lại huy hoàng ngày xưa của chính mình.
Đông Phương lão phu nhân thận trọng lo lắng, trải qua một tháng, cân nhắc kỹ
lưỡng, cho dù bị Tam Đại Thánh Địa chèn ép, bất quá cũng chỉ là phong tỏa toàn
bộ sinh ý, thì cũng giống như cuộc sống thoái ẩn trước kia của Đông Phương Thế
Gia mà thôi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Dù sao lấy địa vị của Tam Đại Thánh Địa, làm ra chuyện chém giết lớn nhỏ như
thế nào cũng đều là việc rất mất mặt. Suy đi nghĩ lại, và rất nhiều thành viên
trong gia tộc yêu cầu mãnh liệt, lão phu nhân lâm vào thế khó xử, cuối cùng
cũng tái nhậm chức, hướng toàn bộ đại lục tuyên cáo, gia tộc thích khách ngày
xưa đã trở lại. Kế tiếp chính là sự tình ly kỳ nhất đã xảy ra.