Nhưng cái này cũng không thể tăng thần hồn cảnh giới, xem ra loại cảnh giới
này vẫn phải do mỗi người tự mình tu luyện. Cũng không phải là một bước có thể
lên trời
Nói cách khác, với loại đan dược này, một em bé ba tuổi dùng xong có thể đạt
thực lực của người trưởng thành thậm chí siêu việt trưởng thành nhưng trí não
vẫn giữ nguyên ở mức ba tuổi.
Tuy nhiên đối với cao thủ Thiên Huyền mà nói, cái này cũng không phải là
chuyện gì ghê gớm, thần hồn cảnh giới, trong chiến đấu cũng có thể tăng lên.
Cẩn thận kiểm tra các loại dược vật, Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng như trút được
gánh nặng: luyện chế đan dược này cần mười loại dược vật nhưng toàn bộ đều có.
Trong đó vài loại đặc biệt có phẩm chất cao, dược vật do Thiên Phạt sâm lâm
cung cấp mặc dù không có nhưng bảo tàng của Cửu U đệ nhất thiểu lại có, chỉ là
niên hạn vượt quá xa mà thôi. Chẳng hạn dược vật yêu cầu cao nhất cũng chỉ có
ngàn năm nhưng dược vật mà Cửu U đệ nhất thiểu để lại cũng từ vạn năm trở lên
hoặc mấy vạn năm cũng không chừng.
Kỳ thật nếu nhìn bằng ánh mắt Tu chân giả, thì dược liệu mấy ngàn năm này đem
dùng để luyện chế so với giá trị của đan dược chính là sự phung phí, không có
bất kỳ chỗ tốt nào, trên thực tế linh dược cao cấp này dùng để cân bằng dược
lực, làm cho người sử dụng không phải hứng chịu tác dụng phụ nào, có thể nói
là hoàn toàn lãng phí, nhưng Quân đại thiếu đối với thân nhân bằng hưu lực
lượng còn thấp, dược vật cao cấp hơn cũng không thể dùng được, cũng may còn có
3 loại này có thể dùng, vì vậy Quân đại thiếu gia biết rằng luyện thuốc này sẽ
có sự lãng phí nhưng cũng không đau lòng chút nào. Một là không làm, hai là
làm tới luôn. Quân Mạc Tà quyết định lập tức bắt đầu luyện đan.
Tối thiểu, đan dược luyện ra phải đủ cho “Tàn Thiên Phệ Hồn” để có thể tạo ra
đội quân vô địch sau này.
Không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành, tạo ra một đội quân đủ để kinh sợ
thiên hạ, Tôn giả quân đoàn, thậm chí Thánh giả quân đoàn. Quân Mạc Tà càng
nghĩ càng cảm thấy vinh quang này thật sự rất thích thú a.
Cho dù là Thất Thải Thụ và Cửu Tiết Liên , hai nơi đó là mục tiêu mà mình phải
đi tới. Sau khi giải quyết chuyện Thiên Phạt xong ta sẽ đi tìm kiếm hai loại
thần dược kia. Không cái gì có thể ngăn cản ta được.
Ba ngày sau, lúc Quân Mạc Tà đi ra liền thấy đám người Hùng Khai Sơn đang tụ
tập ở ngoài Quân phủ, hơn nữa ánh mắt đều nhìn chằm chặp vào một nơi, phía
Nam. Đó chính là Huyễn Phủ mê vụ
– Tại sao mọi người lại tụ tập ở chỗ này? Có chuyện gì sao?
Quân Mạc Tà thắc mắc hỏi
Lấy thần kinh thép của Thú Vương mà nói, nếu không phải là biến cố kinh thiên
động địa thì sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy.
– Tỷ phu, do người bế quan nên không biết, Huyễn Phủ mê vụ bên kia xuất hiện
động tĩnh đã liên tục hai ngày nay, hơn nữa động tĩnh ngày càng lớn.
Hạc Trùng Tiêu thở phào một cái nói :
– Chỉ sợ là bên trong đã phát sinh biến cố gì đó.
Hắn còn muốn giải thích thêm một chút thì Quân Mạc Tà lại đột nhiên cảm giác
được mặt đất dưới chân, “oanh”, chấn động một chút. Cảm giác lông tóc dựng
đứng chợt ập đến.
– Chính là loại chấn động này. Đây chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu đang tấn công
vào phong ấn.
Hạc Trùng Tiêu biểu tình nghiêm túc nói.
– Mấy năm nay luôn luôn có, mấy năm trước chỉ toàn chấn động nhẹ nhưng mấy
năm gần đây tuy rằng phong ấn vẫn còn ổn định nhưng động tĩnh càng lúc càng
lớn, hơn nữa chấn động càng lúc càng mãnh liệt. Nhất là năm nay trong khoảng
thời gian này, chấn động càng thêm kịch liệt, càng lúc càng thường xuyên hơn.
– Không phải là Cửu U Thập Tứ Thiếu sắp sửa phá phong ấn mà ra sao?
Quân Mạc Tà ánh mắt sáng lên. Quân đại thiếu gia đối cái gọi là Cửu U chư
thiếu rất là hứng thú, hứng thú này thậm chí còn vượt lên trên cả chiến tranh
với dị tộc nhân. Thật ra thì Quân đại thiếu gia cũng không đem dị tộc để ở
trong lòng, chỉ có Cửu U đệ nhất thiểu và nguồn gốc của Cửu U chư thiếu mới
được đại thiếu gia hắn để mắt tới.
– Khả năng này rất lớn, tuy rằng phía trước vẫn còn nhiều chấn động nhưng
cũng sẽ chưa chắc có chấn động mạnh như vậy. Coi như lần này may mắn miễn
cưỡng qua khỏi nhưng những lần sau vị tất sẽ yên ổn.
Hạc Trùng Tiêu vẻ mặt vẻ lo lắng nói
– Cửu U Thập Tứ Thiếu nếu thật sự thoát ra thì chỉ sợ là không tránh khỏi một
trường hạo kiếp, thiệt hại so với chiến tranh với dị tộc có thể thảm hại hơn
cũng không chừng.
– Cái gì hạo kiếp. Cửu U chư thiếu bọn hắn như thế nào lại bị xem là hạo
kiếp? Ta cũng đã nghe Tuyết Yên đề cập qua Cửu U chư thiếu, bọn hắn tuy rằng
thực lực kiên cường, mạnh mẽ, có dã tâm xưng bá Huyền Huyền đại lục nhưng cũng
chưa bao giờ tàn sát bừa bãi, càng không có tàn sát muôn dân, bọn hắn chỉ là
một đám kiêu ngạo có dã tâm mà thôi. Như vậy thì không thể so sánh với bọn dị
tộc cầm thú kia được. Hơn nữa, trên đời này không có kẻ mạnh mẽ như vậy thì sẽ
không có nhiều thú vị lắm đâu.
Quân Mạc Tà ánh mắt chớp động cười hắc hắc nói :
– Đi, chúng ta đi xem đi. Nói không chừng có thể thấy được Cửu U Thập Tứ
Thiếu phá quan mà ra đó.
Mọi người đi tới Huyễn Phủ mê vụ phía trước, nơi này chấn động càng lúc càng
kịch liệt. Huyễn Phủ mê vụ, cách Quân phủ ước chừng bốn năm trăm dặm đường,
khoảng cách như vậy không tính là ngắn nhưng nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu thật sự
thoát ra, cùng với một nhóm Thú Vương phát sinh xung đột thì chỉ sợ Quân phủ
bên này cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Dù sao loại chiến đấu này không thể diễn tả theo lẽ thường được. Theo lời Mai
Tuyết Yên nói, cuộc chiến lần trước trong phạm vi mấy nghìn dặm, các ngọn núi
nhỏ đều bị san bằng. Huống chi lần này khoảng cách chỉ có mấy trăm dặm đường.
Mặt đất liên tục phát ra chấn động phía trong, trên bề mặt xuất hiện nhiều
đường nứt rất lớn, xung quanh những thân đại thụ bị chấn động mãnh liệt, cành
lá hơn xuống đầy rẫy. Trên mặt đất rất nhiều loại đá lớn nhỏ bị bắn tung lên
không trung rồi lại rơi xuống, cách đó không xa, một gò đất bị nứt làm đôi rồi
tan thành từng mảnh nhỏ rồi từ từ biến mất khỏi mặt đất.
Quân Mạc Tà đứng ở bên ngoài Huyễn Phủ mê vụ, thân thể cảm thụ được chấn động,
ánh mắt nhìn vào tầng sương mù bên trong Huyễn Phủ mê vụ, tựa hồ như nhìn thấy
được bí ẩn bên trong.
Bên trong Huyễn Phủ mê vụ, không ngừng có tiếng gầm thét dài truyền ra, tựa hồ
xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc, xuyên thấu tới tận linh hồn.
Hạc Trùng Tiêu và đám người Hùng Khai Sơn thần tình đều nghiêm túc, trước màn
quái dị này, sắc mặt lộ ra một mảnh lo âu.
Đột nhiên, sau một lần chấn động, một tiếng chim chợt vang lên, một con đại
điểu sắc lông bảy màu bay ra từ bên trong Huyễn Phủ mê vụ, sải cánh dài tới
chục trượng, thân thể tỏa ra quang mang nhiều mau thẳng hướng trời cao bay vút
đi, trong nháy mắt liền biến mất
Nhưng dưới cặp mắt tinh tường của Quân Mạc Tà, hắn đoán được đại điểu đó không
phải là đại điểu chân chính, có sinh mạng mà nó chỉ dùng để truyền tin, được
đặc biệt tạo ra với một loại năng lượng đặc thù nào đó. Một khi hoàn thành sứ
mệnh thì lập tức tiêu tán.
– Đây là vật gì? Huyễn Hoàng? Thật sự là Huyễn Hoàng sao?
Hạc Trùng Tiêu rên rỉ một tiếng.
– Nó rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi.
Các thú vương khác cũng lỗ vẻ kinh hoàng trên mặt, từ xưa đến nay trong lúc
quan sát trận chiến, làm cho Thiên Phạt Thú Vương khiếp sợ như vậy cũng chỉ có
biến cố kinh người mà thôi.
– Huyễn Hoàng? Đây là thứ đồ chơi gì? Không phải là sản phẩm của Thiên Phạt
sao?
Quân Mạc Tà nhìn thấy Huyễn Hoàng biến mất liền nhẹ giọng hỏi
– Cái gọi là Huyễn Hoàng thực chất là năm đó do cao thủ Phiêu Miểu Huyễn Phủ
ở trước phong ấn lưu lại một thứ, gọi là Huyễn Hoàng, các tiền bối lúc đó nói
rằng nếu có một ngày phong ấn không thể áp chế Cửu U Thập Tứ Thiếu thì Huyễn
Hoàng sẽ hóa thành một con Phượng Hoàng bay trở về Huyễn Phủ báo tin. Huyễn
hoàng xuất, phong ấn phá.
Hạc Trùng Tiêu thần sắc trầm trọng trầm thấp nói
– Khi đó Huyễn Phủ cao thủ cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất sẽ tới quyết
chiến với Cửu U Thập Tứ Thiếu, nhất định phải giết chết hắn hoặc phong ấn hắn
lần thứ hai.
– Nhưng trong bất kình tình huống nào, một hồi đại chiến kinh thiên động địa
là không thể tránh khỏi. Phía Tây Thiên Phạt sâm lâm cũng không thể tránh khỏi
tai ương. Sự tình này diễn ra ở đây, thì trận chiến cũng diễn ra ở đây.
Hùng Khai Sơn trong thần sắc có một loại mãnh liệt phẫn nộ
– Người tham dự trận đại chiến này trình độ kém nhất cũng phải ở mức Thánh
Vương, thậm chí Thành Hoàng cũng phải có vài người. Chiến đấu ở mức độ này,
nếu nói nghiêm trọng một chút chính là hủy diệt cả một nửa Thiên Phạt sâm lâm,
cũng không có gì gọi là quá lời. Phiêu Miểu Huyễn Phủ lúc trước lừa Thiên Phạt
tiền bối chúng ta phải canh giữ phong ấn trong Huyễn Phủ mê vụ trong suốt thời
gian dài. Điều này cũng cho qua đi nhưng chẳng lẽ muốn hủy diệt cả nơi ở của
chúng ta sao?
– Đúng rồi. Chắc là như vậy rồi.
Hạc Trùng Tiêu sắc mặt trở nên khó coi nhìn lên
– Xem ra Phiêu Miểu Huyễn Phủ trong lúc phong ấn đã tính tới chuyện này. Mục
đích của bọn họ là không chỉ có phong ấn Cửu U Thập Tứ Thiếu mà còn muốn phá
hủy cả Thiên Phạt sâm lâm. Thậm chí muốn lợi dụng chúng ta sống mái với Cửu U
Thập Tứ Thiếu, rồi tới thu thập tàn cuộc, làm ngư ông đắc lợi. Đáng giận. Thật
là đáng giận.
Thần sắc toàn bộ Thú Vương tức thì đều căm giận hết sức. Vấn đề như vậy, đoàn
người suy nghĩ một hồi cũng nhìn ra chỗ lợi hại trong đó. Phiêu Miểu Huyễn Phủ
rõ ràng đã dụng tâm hiểm ác, rốt cuộc cũng không thể nhịn được.
– Mọi người cũng không nên bi quan như thế, một trận chiến này chưa hẳn là
không thể tránh được. Chúng ta có thể đem Cửu U Thập Tứ Thiếu tới nơi khác
đánh nhau để tránh cho Thiên Phạt bị tổn thất được không?
Quân Mạc Tà sắc mặt cũng trầm trọng. Nếu thật sự là như thế, chính mình mới
vừa dời nhà qua đây chẳng lẽ liền bị phá hủy? Hắn liền đưa ra đề nghị này,
phương pháp này có thể khắc chế được phần nào âm mưu kẻ địch, nhưng trị phần
ngọn không trị được tận gốc, tuy nhiên kết quả như vậy mà nói đối với Thiên
Phạt là tốt nhất.
– Tỷ phu, Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa mới thoát khỏi phong ấn, thực lực chính là
yếu nhất. Bởi vì hắn phá vỡ phong ấn, tiêu hao cũng lớn. Cũng chỉ có khi đó
mới là cơ hội tốt nhất để khắc chế hắn. Một khi kéo dài, cũng chỉ sợ nửa ngày
công phu lấy khả năng nghịch thiên khôi phục năng lực của Cửu U Thập Tứ Thiếu
mà nói, hắn cũng có thể khôi phục thực lực khủng bố, nhưng Tam Đại Thánh Địa
và Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng chưa chắc đã nhẫn nhịn chịu.
Hạc Trùng Tiêu cắn răng nói.
– Bọn hắn không nhẫn nhịn thì làm thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn không thể nhẫn
nhịn, nhất định phải phá hủy nhà chúng ta? Bọn hắn đã không nhẫn nhịn thì
chúng ta còn dung tha cho bọn hắn làm gì?