Dị Thế Tà Quân

Chương 753: Ta sẽ quay lại tìm ngươi.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Bất quá bổn công tử đã không còn ham muốn chinh phục như trước kia. Tâm
tình cực kỳ bình thản.

Quân Mạc Tà thầm nghĩ, ngươi không nói ta cũng đoán được. Bằng vào công phu
biến thái của ngươi, chinh phục Địa Cầu còn không phải là chuyện nhỏ sao?
Huống chi còn mang theo chín mươi chín lão bà cũng đều là những mỹ nữ biến
thái, đều có khả năng đi lại giữa các hành tinh, không muốn biến thái cũng
khó.

– Bổn công tử xưa nay quang minh lỗi lạc, có gì nói đó, bổn công tử sở dĩ
không triển khai hành động chinh phục cũng bởi vì ở trên cái tinh cầu kia vẫn
có không ít cao thủ thủ hộ, trong đó có vài kẻ lại không thua sút bổn công tử,
mà có lẽ còn mạnh hơn bổn công tử một sợi tóc. Cho nên nếu đã không thể duy
ngã độc tôn, vậy thì ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vốn rằng lúc đó đã thu
được một thằng đồ đệ rất hợp ý, nhưng truyền thụ công phu không được bao lâu
thì có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, làm cho bổn công tử không thể không rời đi.
Thế là lại về bên này.

Đoạn này nói không tỉ mỉ, hơn nữa có chút che che giấu giấu. Đọc đến đây, Quân
Mạc Tà dùng ngón chân cũng có thể đoán được, khẳng định là bị ăn quả đắng ở
Địa cầu. Thật không hiểu vị đại năng nào có thể dạy dỗ được cái tên biến thái
này? Thật đúng là làm cho Quân Mạc Tà kinh ngạc không thôi, và cũng làm dâng
lên trong hắn một cảm giác tự hào.

Địa cầu, quê hương, bá đạo.

– Thôi quên đi. Nói tới chuyện này lại làm cho bổn công tử có hơi không thoải
mái. Nói tới đây thôi.

Xem ra thằng ôn này cũng biết xấu hổ, biết dùng bút pháp nói giảm nói tránh.

Quân Mạc Tà bĩu môi, ngươi cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu
nhân sao, dám đến nơi ở của ta hung hăng càn quấy, quả thật coi trời bằng vung
mà.

– Lại nói tiếp, ta thực sự phải xin lỗi tên đồ đệ kia của ta. Mới vừa cùng
hắn hoàn thành xong phần giới thiệu bổn môn thì …đã phải ra đi, cũng không
biết sau này hắn ra sao nữa. Bổn công tử phỏng chừng hắn cũng không quá kém,
dù sao cũng là truyền nhân được lựa chọn của bổn công tử, hắn tên gọi là Doanh
Chính: tiểu tử kia, ráng chờ đi, khi nào rảnh sư phụ sẽ qua lại truyền dạy
tiếp cho ngươi.

Quân Mạc Tà lảo đảo một cái, ngã ngay xuống đất.

Doanh Chính? Tần Thủy Hoàng?

Thì ra là vậy, chẳng trách tên đó hứng thú với chiến tranh như vậy, hứng thú
chinh phạt, trường sanh bất lão, cũng từng làm việc giết người, đốt sách. Thì
ra nguồn gốc ở chỗ này, do cái tên biến thái trời đánh này một tay dạy dỗ, ảnh
hưởng.

Ngươi còn nói là không dạy dỗ, có vẻ chỉ mới nói vài câu thì liền dựng nên một
vị nhất đế thống nhất Thần Châu thiên cổ. Tên kia sống cả đời không lúc nào
không có chiến tranh. Có trời mới biết là bị ngươi ảnh hưởng như thế nào.

Cũng là dục vọng chinh phục … Ngoại trừ Cửu U đệ nhất thiểu, tên người điên
này, chắc cũng không còn ai có thể truyền thụ hoàn hảo đến như vậy.

– Bổn công tử từ sau khi trở về liền kiến tạo chỗ này thành Thạch phủ, ở luôn
chỗ này, tu thân dưỡng tính trải qua ngàn năm, rốt cuộc hiểu rõ thiên, đạo lý.
Vì vậy, chuyện kiếp trước, kiếp này, tương lai đều rõ ràng trước mắt.. Muốn
biết cái gì đều được, không phải suy nghĩ nhiều. Ngày nọ, linh quang chợt lóe
lên, liền biết vạn năm sau, có người tới đây với một cái tên gọi kỳ quái. Thật
khiến cho bổn công tử có vài phần kinh hỉ. Hơn nữa ngươi còn là đến từ Địa Cầu
thần bí, bổn công tử lúc đó cũng ngứa tay khó chịu.

– Nhưng bổn công tử cần phải chờ ngươi hơn vạn năm, phải chờ thêm ngươi có tu
vi cao nhất mới có thể cùng với ngươi đánh một trận, chờ đợi như vậy thật sự
quá dài. Cho nên bổn công tử lấy quyển trục này làm phương tiện nói chuyện với
ngươi. Tiểu tử, ngươi chờ đợi một thời gian đi, bổn công tử tự nhiên sẽ hiện
thân cùng ngươi đánh một trận. Bổn công tử đối với ngươi giống như lão già bị
thất thế, khụ khụ, dĩ nhiên là cũng muốn cùng ngươi đòi lại những gì đã mất
(DG: chắc là do Quân Tà lấy trộm đồ của hắn, hahaha). Chỉ vài dòng chữ nhưng
có thể thấy chiến ý lạnh lùng từ đó phát ra.

– Cái gì? Đến đòi lại? Dựa vào ngươi. Ngươi và ta thì có quan hệ gì? Sao lại
muốn tìm ta gây phiền phức?

Quân Mạc Tà trợn mắt há hốc mồm nhìn lên quyển trục đang mở đầy chữ như gà
bới, đối với hạng điên khùng này hắn rốt cuộc cũng nhận định được vài phần.

Xem ra năm đó ở Địa Cầu, hắn chịu thiệt, tổn hại, bất lợi cũng không phải nhỏ,
ít nhất cũng là tổn hao nhiều mặt cho nên mới nhớ mãi không quên.

Nhưng, trong này, Cửu U đệ nhất thiểu nói đến một sự kiện: Thiên, đạo lý? Đạo
lý là cái gì? Quân Mạc Tà lâm vào trầm tư, một hồi sau mới nhìn xuống đọc
tiếp.

– Sau đó, bổn công tử còn muốn về quê đi dạo, xem xem bên kia có gì đáng giá
hay không, có đối thủ nào xứng tầm hay không, sau đó lại tiếp tục vui chơi, hi
vọng có một ngày bổn công tử quay lại, tiểu tử, ngươi không được làm cho bổn
công tử thất vọng đó.

Quân Mạc Tà nhíu mày: thì ra người này lại trở về Cửu U, như vậy không cần
phải nói, cái gọi là Cửu U đệ nhị thiếu cho tới Cửu U Thập Tứ Thiếu hẳn là từ
chỗ tên gia hỏa này đi tới đây. Nếu không thì sao lại đều đặn như vậy cứ mỗi
ngàn năm lại có một tên gia hỏa, dã tâm bừng bừng xuất hiện.

– Tiểu tử ngươi thật sự là may mắn nha, đến thì cứ đến đi, lại còn mang theo
một cái bảo bối. Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, mà cái bảo bối kia còn
là bảo bối đỉnh cấp nhất nũa chứ. Ngoài bổn công tử ra thì còn kẻ nào dám tìm
ngươi gây phiền toái chứ.

Đoạn này lời nói có vẻ trách móc . Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng đã rõ người làm
cho Cửu U đệ nhất thiếu ăn phải dấm chua là Hồng Quân lão tổ. Giờ khắc này,
Quân Mạc Tà trong tận đáy lòng dâng lên một loại tình cảm ngưỡng mộ. Lão nhân
gia, ngài thật sự là uy phong, mọi uy phong của ta đều từ ngài mà có nha.
Không bội phục không được a, tên biến thái kia cũng phải sợ hãi ngài rồi.

– Lúc này xem như tiện nghi cho tiểu tử ngươi, bổn công tử trước sau mấy vạn
năm vơ vét bảo vật đều để hết ở tại chỗ này, xem thử ngươi có bản lãnh tìm ra
hay không. Ngoài ra, đừng xem thường động trong núi này, tiểu tử ngươi đang ở
trung tâm của quả núi, cũng chính là Huyền Huyền đại lục đệ nhất linh mạch đó.

– Bất quá còn một chuyện, bổn công tử cần cảnh cáo ngươi, Tam Đại Thánh Địa
dù sao vẫn là đồ tử đồ tôn của bổn công tử, tiểu tử ngươi làm việc phải có
chừng mực, giáo huấn một chút thì không sao, nhưng không thể đuổi tận giết
tuyệt. Nếu không khi bổn công tử quay lại sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Lời nói tràn đầy uy hiếp.

– Bổn công tử không tin có tà dị. Thế nào cũng phải chứng minh cho ngươi
thấy.

Quân Mạc Tà hung hăng, nghiến răng nghiến lợi, nhổ một bải nước miếng nói:

– Có bản lĩnh ngươi hiện tại ra cắn ta đi? Nếu Địa Cầu có cao nhân có thể trị
nhà ngươi, tương lai lão tử cũng nhất định có thể làm cho ngươi mặt mày nở
hoa, kêu oái oái.

– Viết trong thời gian dài, không tưởng được, con mẹ nó, cũng là một việc tốn
sức, bổn công tử không có nhiều thời gian tán gẫu cùng với ngươi. Ngươi hãy
chú ý đó. Tranh thủ thời gian luyện công chờ bổn công tử trở lại, nếu không
khi đó kẻ khó coi chính là ngươi, ngàn vạn lần đừng hy vọng bổn công tử sẽ hạ
thủ lưu tình, nếu quả thật bị bổn công tử một chưởng đánh chết thì chỉ có thể
trách tiểu tử ngươi cố gắng không đủ, đừng trách trách bổn công tử không nói
trước. Lão bà đang gọi, bổn công tử phải đi rồi.

Lời tới đây có vẻ đã hết nhưng phía dưới còn mấy hàng chữ, bút tích viết
ngoáy, nguệch ngoạc, tựa hồ viết cho xong để chạy

– Ngươi đừng tỏ vẻ thông minh, trước khi đi bổn công tử cho ngươi một cơ hội
để quyết định. Nếu không, chờ khi bổn công tử trở lại sẽ đem ngươi nặn thảnh
ba nghìn sáu trăm hình dạng. Ta cảnh cáo ngươi, không nên dùng chút tài mọn
kia để thay đổi thế giới này, tiểu tử ngươi còn kém xa lắm!!!!

Đến đây mới chân chính kết thúc quyển trục, liên tục mấy câu mắng chửi là mấy
dấu chấm than liên tiếp. Sau khi xem xong, Quân Mạc Tà đầu óc nguyên một mảng
hắc ám. Quyển trục này thật dài, xem xong làm Quân đại thiếu nội thương mấy
lần, xúc động, hộc máu vài bận. Tức quá mà.

May mắn kẻ này đến Địa Cầu thời Xuân Thu Chiến quốc, khi đó kỹ thuật chửi bậy
còn chưa phát triển nhiều, nếu như hắn đến vào thời hiện đại thì lời hắn viết
trong quyển trục này nói không chừng có thể làm người chết chôn trong quan tài
rồi cũng tức giận phải đội mồ sống dậy.

Bất quá, thời gian nơi này hơn một vạn năm nhưng trên địa cầu cũng chỉ khoảng
hơn hai nghìn năm, vì sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ hai tinh cầu khác nhau thì có thời
gian sai biệt lớn đến như vậy? Vấn đề này quả là khó nghĩ, thôi, đã không nghĩ
ra thì thôi không nghĩ nữa. Nhưng câu nói sau cùng là ý gì nhỉ?

– Không nên dùng chút tài mọn kia để thay đổi thế giới này.

Lời ám chỉ này thật sâu xa.

Đến tột cùng là dùng cái gì để thay đổi thế giới này? Dùng công nghệ cao, hỏa
dược? Bất qua mấy thứ này có sau khi Cửu U đệ nhất thiếu ly khai địa cầu rồi.
Hắn làm sao mà biết được? Chẳng lẽ cái gọi là hiểu rõ tương lai thì ngay cả
việc này cũng biết sao?

Quân Mạc Tà nghĩ nghĩ rồi thả lỏng người: Ngay cả việc mình đến đây, Cửu U đệ
nhất thiếu cũng biết thì có gì mà hắn không biết. Chuyện tương lai chắc cũng
không ngoại lệ.

Sững sờ nhìn quyển trục quỷ dị tự cuộn tròn lại, giống như rắn lột da cuộn
mình lại, Quân Mạc Tà trong lúc này nhất thời nói không nên lời, trong lòng
rung động, không thể tin đồng thời có chút khâm phục. Thực lực kinh thiên động
địa, mạnh mẻ như vậy… Kiêu ngạo, cuồng vọng… Quả thật là thần tượng a.

Quả thật là không thể tưởng nổi, tên điên này quả là đệ nhất biến thái, là một
đối thủ cực mạnh của mình trong tương lai đây. Quân Mạc Tà trong lòng đột
nhiên dâng lên một loại cảm giác gấp gáp khó hiểu.. Hắn cũng không cảm thấy
quang vinh hoặc đắc chí. Hắn chỉ cảm nhận được sự gấp gáp. Ai biết người nầy
lúc nào trở về đây, gặp mình chém giết.

Cho nên phải nhanh chóng tăng thực lực của chính mình mới là con đường đúng
đắn nhất, mau chóng đạt đến tầng thứ chín của Hồng Quân Tháp, đó là một bước
tiến lớn trong đời, cũng là chuyện khẩn cấp nhất trước mắt. Cho dù vì Cửu U đệ
nhất thiểu, hay vì chuyện tình khẩn cấp trước mắt, cũng phải mau chóng tăng
thực lực.

Ta quyết sẽ không thua ngươi. Ngay cả ngươi là Huyền Huyền lão tổ, ngay cả
ngươi là kiệt xuất nhân tài của Cửu U. Ngay cả ngươi là truyền kỳ muôn đời
nay. Nhưng ta là Quân Mạc Tà, không nên ở trước mặt ta mà phách lối.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận