Dị Thế Tà Quân

Chương 752: Vùng đất Cửu U.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– À, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy. Quân Mạc Tà, tính tình của ngươi có thể nói
là nhược điểm lớn nhất trong đời này, đối với sự trêu chọc nho nhỏ cách đây
hơn mười vạn năm của bổn công tử, ngươi vẫn bị ảnh hưởng. Ái chà, không thể
không nói, nếu tính tình này không thay đổi, về lâu dài sẽ có hại cho tương
lai của ngươi.

Những lời này tuy rằng có chút khẩu khí trêu đùa nhưng chữ viết lại ít nhiều
đã có sự ngưng trọng. Cũng là cách trêu chọc, nhưng chính là chân thành khuyên
bảo, thậm chí là trịnh trọng cảnh cáo.

Quân Mạc Tà trong lòng không khỏi chấn động, cả người chợt bừng tỉnh, tức thì
mọi thứ trở nên yên tĩnh, lặng như mặt nước trong hồ, lặng lẽ nói:

– Đa tạ.

Tuy rằng trong lòng cũng có một loại ý tưởng mơ hồ: nếu không phải việc trêu
chọc này đến từ vạn năm trước, hiện tại, người muốn làm cho bổn công tử giận
dữ thì chỉ sợ người đó chưa sinh ra.

Nhưng tức giận chính là tức giận, mặc kệ là bởi vì sao, lý do gì, tất cả đều
là giống nhau, không thể bào chữa. Cho nên Quân Mạc Tà thản nhiên đối mặt. Nội
dung kế tiếp, có vẻ như bắt đầu nhiều hơn rồi.

– Cửu U, thật sự là một địa phương cổ quái, nhưng cổ quái đến cỡ nào thì một
lời khó mà nói hết được. Cửu U được xưng là vùng đất của thần. Cũng được gọi
là vùng đất chết. Quanh năm nơi này không thấy ánh sáng. Hoàn toàn bị bao phủ
trong trong bóng tối, tuyệt đại đa số người đều sống cả đời trong bóng tối.
Hơn nữa trong thế giới này đã tràn ngập tranh đấu đẫm máu, sát phạt, phân
tranh. Chúng sinh Cửu U vừa ra đời là bắt đầu đối mặt với sự giết chóc.

– Để có thể sinh tồn, chúng sinh Cửu U vừa ra đời là đã có năng lực chiến đấu
cực kỳ cường hãn. Toàn bộ công pháp đều được phong ấn trong đầu của chính
mình. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không làm mà được hưởng, vẫn cần
phải vượt qua trở ngại, không ngừng chiến thắng bản thân. Chỉ có đột phá xiềng
xích của bản thân mới có được phong ấn truyền thừa nhưng chỉ được một bộ phận
mà thôi. Chỉ có không ngừng va chạm, không ngừng đột phá mới có thể có được
nhiều truyền thừa. Điều này không cần phải nghi ngờ cần nghị lực kiên cường,
mới có thể đột phá từng chút, từng chút một, tạo ra một lực lượng cường đại
cho bản thân. Cho nên Cửu U bộ tộc, từ trước đến nay, sức chiến đấu cực mạnh.
Nhưng có thể đứng ở đỉnh cao, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

– Hơn nữa, Cửu U bộ tộc, cũng không bao giờ có thể tự thỏa mãn, luôn tràn
ngập dã tâm. Cửu U bộ tộc sinh mệnh cực kỳ lâu dài. Nếu tính theo phép tính
niên kỉ của Huyền Huyền đại lục thì một người cũng có thể dễ dàng sống quá mấy
ngàn tuổi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Quân Mạc Tà hít một hơi ngụm lãnh khí, Cửu U bộ tộc này rốt cuộc là cái dạng
tộc, đàn quái vật gì, mà lại không giống như người bình thường: quanh năm
không có ánh sáng, vậy thì bọn họ ăn cái gì? Chẳng lẽ cũng không cần phải lao
động? Thực vật chẳng lẽ không cần quang hợp hay sao? Sao có vẻ giống như lục
đạo luân hồi của thế giới A Tu La trong trong truyền thuyết vậy.

– Ở Cửu U Thánh Địa, có một nơi gọi là Thông Thiên chi môn. Trải qua các
triều đại, vô số Cửu U tiền bối muốn xuyên qua Thông Thiên chi môn. Bởi vì,
tục truyền nói rằng, xuyên qua Thông Thiên chi môn thì có thể đi tới cõi yên
vui, sinh mệnh vĩnh hằng. Mà đó lại là khát vọng và mong đợi của Cửu U bộ tộc.

– Nhưng nơi cực lạc đó lại tràn ngập khó khăn hiểm trở, muốn tới vùng đất
hứa, phải vượt qua Thông Thiên chi môn, đột phá hung hiểm lớn lao này, con
đường thông thiên này ở Cửu U thế giới mà nói cũng chính là con đường chết.
Trăm triệu năm qua, thành công tới được vùng đất hứa, theo ta được biết cũng
chỉ có một người là bổn công tử. Ngoài ra, những kẻ cố gắng xuyên qua Thông
Thiên chi môn đều bị chết yểu ở trên đường.

Trong đoạn lời nói này mặc dù có chút ngạo nghễ, cũng có chút tự đắc, nhưng
Quân Mạc Tà vẫn nhìn ra sự bi ai ẩn chứa bên trong lời nói này.

– Bổn công tử từ lúc đặt chân trên phiến đại lục này đã bị mê hoặc. Nơi này
quá đẹp, quả nhiên là nơi cực lạc danh bất hư truyền. Cho nên bổn công tử khi
đặt chân tới đây liền phát thệ: phải hoàn toàn chinh phục trên phiến đại lục
này. Biến nó trở thành hậu hoa viên của ta, có một không hai từ xưa đến nay.
Chính vì lời thề này mà bổn công tử mà bắt đầu nhanh chóng thảo phạt khắp nơi.

Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, cũng chẳng thể trách tên điên này, tin rằng bất
cứ kẻ nào từ một địa phương hắc ám chui ra, đột nhiên thấy phong cảnh hữu
tình, cây cối xanh tươi, cảnh vật muôn hình vạn trạng, tráng lệ, nguy nga,
cũng đều có ý nghĩ này. Có thể không gọi là dã tâm nhưng đó là loại ham muốn
chiếm giữ khó nói thành lời, nói cho dễ nghe một chút chính là bệnh ghen ghét
đố kỵ. Thì ra Cửu U đệ nhất thiếu là như vậy, thiếu thốn như vậy.

– Không lâu sau, bổn công tử lại phát hiện người trên thế giới này thật sự
quá yếu. Yếu tới độ bổn công tử không thể tưởng tượng được, khi đó cũng có mấy
người được xưng cường giả, nhưng bọn hắn, ngay cả khi liên thủ cũng không chịu
được tới trăm chiêu của bổn công tử. Điều này làm cho bổn công tử cực kỳ bất
mãn. Ô hô nhìn khắp thiên hạ không có đối thủ, như vậy dễ dàng đi tới cảnh
tịch mịch. Cái loại tịch mịch cô độc này thật sự làm trái tim bổn công tử băng
giá.

– Mặt khác thế giới này người tuy rằng cực yếu, nhưng lại đã tràn ngập âm mưu
quỷ kế, tràn ngập cảnh ngươi lừa ta gạt, hành động đối phó của bổn công tử
chính là bắt đầu từ chỗ này. Mà bổn công tử cho tới bây giờ đều là tự bước vào
cạm bẫy của bọn họ sau đó, lại phá tan kế hoạch của bọn chúng, như vậy cũng
thực sự vui vẻ được một chút, hoặc cũng chỉ như vậy mới có thể tìm chút niềm
vui.

– Thật sự là biến thái.

Quân Mạc Tà không nói gì thở dài một tiếng.

Xem tiếp một đoạn, rồi đoạn tiếp theo, càng ngày càng chứng tỏ Cửu U đệ nhất
thiếu quả thật biến thái như danh hiệu, vô địch quả nhiên là tịch mịch, tịch
mịch tới cực điểm, làm cho ta cảm thấy không vui vẻ gì.

– Bổn công tử bách độc bất xâm, lì lợm. Cụt tay cũng có thể mọc lại, chân
nguyên vô cùng vô tận. Do đó, bọn phàm phu tục tử cho dù có dùng muôn vàn thủ
đoạn, ngàn vạn âm mưu nhưng có thể làm gì được bổn công tử?

– Vì thế, hai trăm năm qua, bổn công tử rốt cục chán ghét, rơi vào đường
cùng, đành phải hoàn thành tâm nguyện, du sơn ngoạn thuỷ khắp thiên hạ, trở
thành Chí Tôn đại lục. Phàm là Cửu U lệnh ở chỗ nào, anh hùng hào kiệt nơi đó
nhất luật làm theo không chút sai lầm. Đáng tiếc, tâm nguyện hoàn thành trong
nháy mắt, vui sướng được một lúc, bổn công tử lại cảm thấy không có mục tiêu.
Hắc hắc, nếu không có mục tiêu, vậy tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới, vì thế bổn
công tử liền căn cứ thể chất của người trên đại lục, sáng tạo ra bộ Thất Thải
Linh Lung chiến quyết, truyền bá khắp thiên hạ, khai sơn thu đồ đệ.

– Nhưng lại có loại người đui mù dám nói tâm pháp của bổn công tử tất cả đều
là đồ bỏ đi. Bổn công tử như thế nào lại không tức giận. Vì thế đem toàn bộ
điển tịch trong thiên hạ tập hợp lại, thiêu huỷ toàn bộ. Sau mười năm, đem
toàn bộ tên nào cố chấp tẩy não hết, còn đám người còn lại, người nào không
phục thì giết chết. Lũ hủ nho, chết là đáng.

Nói tới đây, ý chí như dày đặc hiện lên trên giấy.

Cho dù là Quân Mạc Tà tâm tính trầm ổn cũng không nhịn được, rùng mình một
cái: cái này là cuối cùng giết bao nhiêu người?

– Lại mấy trăm năm trôi qua, Huyền Huyền đại lục nơi nào có Thất Thải chiến
quyết, nguyên bản toàn bộ công phu đều bị hủy hoại trong chốc lát. Công phu bỏ
đi này căn bản không xứng để bổn công tử sáng tạo để lưu lại cho hậu thế, bổn
công tử không thẹn với lương tâm. Lấy tên của Huyền Huyền đại lục này, đổi
Thất Thải chiến quyết thành Huyền khí. Tiếp tục tốn thời gian trăm năm nữa,
hoàn thiện bộ công pháp này, làm thành công pháp chân chính kể cả người cố
chấp nhất cũng phải chấp nhận. Thu đồ đệ, truyền nghệ, lan truyền khắp thiên
hạ.

Thì ra đây chính là khởi nguyên Huyền khí vũ kỹ của Huyền Huyền đại lục.

Nguyên lai lúc người này thiêu huỷ điển tịch, làm ra chuyện tẩy não, sau đó
truyền bá huyền khí thì bộ công pháp này căn bản vẫn chỉ là một bản nháp. Quân
Mạc Tà đầu đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắn không sợ có người luyện tẩu hỏa nhập
ma? Khúc sau của công pháp lại không có, lại có thể làm ra chuyện như vậy, quả
thật không hổ là kẻ điên trong truyền thuyết.

Bất quá như vậy cũng hợp lý, nếu hắn có thể lo lắng chu đáo mọi thứ, thì cũng
không còn gọi là cửu đãng đệ nhất thiểu.

– Theo thời gian trôi đi, tu vi bổn công tử cũng càng ngày càng cao, ta đột
nhiên phát hiện, trên đời này ngoại trừ tìm được chín mươi chín lão bà ra thì
còn lại cũng không có làm được cái gì gọi là thần kỳ, gọi là đáng nhớ cả.

– ĐM.

Những lời này làm cho Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối. Nhịn không được
buột miệng nói ra, chửi ầm lên.

– Ngươi là lợn giống sao? Chín mươi chín lão bà. Ngươi không sợ bị hút khô a.
Ngươi một ngày làm được bao nhiêu cái chứ.

Quân đại thiếu rất là bất bình, thì thào chửi bậy.

” Thật sự là siêu cấp đại sắc lang, lão quỷ háo sắc. Còn nữa, ngươi đã thống
nhất đại lục, hơn nữa làm cho toàn bộ đại lục đều tu luyện công pháp của mình
ngươi, trở thành quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn, chuyện này cũng không
được tính là thần kỳ, đáng nhớ à? Đây quả thực là khiêm tốn a? Thật khó hiểu?”

Chỉ trong một thoáng, Quân đại thiếu cơ hồ bị cơ hồ bị câu nói này làm cho
người bị nội thương, điên cuồng phun ra mấy chục ngụm máu. Phải như thế nào
mới có tư cách nói là làm được nhiều chuyện lớn.

Quá đả kích mà.

– Vì thế khi bổn công tử ở phiến đại lục này đủ rồi liền cân nhắc chuyện rời
đi.

Cửu U đệ nhất thiểu nói ra lời này lại lần nữa đả kích Quân Mạc Tà tới thương
tích đầy mình.

Không hề nghi ngờ, hắn lại nghĩ việc du ngoạn khắp nơi, đi tới tinh cầu khác
giống như du sơn ngoạn thủy, đi tản bộ vậy. Quân Mạc Tà hàm răng tê tái, cảm
giác lạnh ngắt, ngay cả tâm tình mắng chửi hắn cũng không có.

– Bất quá khi đó chín mươi chín lão bà tu vi cũng không cao, cho nên phải trì
hoãn tới một ngàn năm, một ngàn năm sau, bổn công tử mang theo gia quyến đẹp
như hoa, rốt cuộc thành công ly khai đại lục này, tới một nơi tên là Địa Cầu,
địa phương kỳ dị nhất.

Quân Mạc Tà hai tay che mặt, rên rỉ một tiếng, nguyên lại đích thực là hắn tới
Địa Cầu. Như vậy hiện tại Địa Cầu tồn tại là một việc không còn phải nghi ngờ
gì nữa.

– Địa phương gọi là địa cầu kia so với phiến đại lục này còn đẹp hơn, bổn
công tử quả thực là vui quên cả trở về, và tùy tiện lại tìm không ít lão bà.
:196:

Quân Mạc Tà cảm thấy được trái tim của mình như muốn hỏng mất. Lão sắc quỷ,
tới mấy vạn tuổi mà còn muốn gây tai họa cho tiểu cô nương. Quân Mạc Tà cảm
giác mình cảm giác mình đối với tên này khinh bỉ không thể diễn ta bằng lời
được, quả thực giống như Trường Giang cuồn cuộn chảy xiết vô tận, lại như cuồn
cuộn chảy ra biển khơi vô biên vô hạn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận