Dị Thế Tà Quân

Chương 405: Mỗi người đều có tâm tư

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trước khi đi, Quân Vô Ý cùng với tướng quân thủ thành Thiên Nam nói lời tạm
biệt. Hai người này vừa gặp là đã ăn ý, chỉ trong chốc lát trở thành tri kỷ.

– Ý tốt của Quân tam tướng quân, Vô Ngôn xin nhận. Chẳng qua Vạn mỗ cùng con
dân Thiên Nam chia ngọt sẻ bùi, cùng chung một chiếc thuyền, sớm ta đã coi họ
như là người một nhà, thật sự là luyến tiếc. Huống chi, nếu ta rời đi, người
khác tới thay lại thu sưu cao thuế nặng, chẳng phải là khổ cho Thiên Nam phụ
lão hay sao? Vô Ngôn tình nguyện giữ trấn Thiên Nam cho tới chết!

Đối với lời đề nghị của Quân Vô Ý đưa ra sau khi trở về sẽ nâng đỡ cho mình,
Vạn Vô Ngôn không chút do dự liền cự tuyệt.

– Nếu đã là như vậy, ta đây không đề cập tới là được. Được rồi, Vô Ý sẽ tận
lực giữ lại chức vị ở Thiên Nam này cho Vạn tướng quân!

Quân Vô Ý nặng nề ôm quyền thi lễ thật sâu.

– Đa tạ Quân tam tướng quân thành toàn!

Vạn Vô Ngôn vui mừng, chắp tay đáp lễ.

Hắn đứng thẳng thân mình, trịnh trọng nói:

– Vô Ngôn không thể cùng tướng quân tung hoành thiên hạ, tuy có chút nuối
tiếc, nhưng cũng không hối hận. Chúc tướng quân đại triển anh phong, quân tiên
dễ dàng thắng trận, uy danh tướng quân vang khắp thiên hạ, Thiên Hương đế quốc
muôn đời sự thống trị! Tướng quân bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ!

Hai người nặng nề thi lễ, lưu luyến chia tay. Tiếng vó ngựa như cơn gió lốc từ
từ hòa vào cùng nhau tạo thành một cơn hồng thủy dũng mãnh, cờ quân tung bay
phấp phới, gào thét đón gió thu phong, một đường hùng dũng tiếng về phương
Bắc.

Đại quân thiên hương giống như 1 con rồng dài ở trên đường lớn đang bay nhanh
về phía trước, tác phong quân lính vô cùng chỉnh tề quyết tâm chiến thắng trở
về

Cuộc chiến ở Thiên Nam lần này, quân đội chính quy không hao tổn một người.
Điều này làm cho quân lính đã quyết chí đổ máu hy sinh vô cùng vui sướng!

Trước khi đi, tất cả mọi người sớm biết lần này xuất chinh căn bản là một cuộc
hành trình tìm chết. Tuy rằng quân nhân ý chí kiên cường, luôn sẵn sàng hy
sinh cuộc sống, quân lệnh như núi, thấy chết không sờn, nhưng chỉ cần là người
thì luôn có quan niệm sợ chết. Cái gì là cường giả, dũng sĩ cũng không ngoại
lệ, khó tránh khỏi có một cổ ý niệm muốn sống, nam nhi khi đã tiến vào con
đường bi thương này, chính là “phúc sào chi hạ, phục hữu hoàn noãn” (Một điển
cố trong Tam Quốc Chí, nói về Khổng Dung khi bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con
còn nhỏ vô tội được sống, hai đứa con tuy nhỏ nhưng nói câu nói trên, ý là tổ
chim bị phá, trứng còn nguyện vẹn được sao – Biên), mười phần đại quân ra đi
chinh chiến, còn lại một nửa coi như là tốt lắm rồi.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, thanh thế lớn như vậy, dưới lực sát thương của huyền
thú triều lại không có tạo thành thương vong. Thậm chí cơ hội cho binh lính
xuất trận cũng không có, như tấm giấy trắng chưa tùng bị một vết mực, có thể
tính là đầu voi đuôi chuột. Cứ như vậy mà khải hoàn trở về, có nói là đi du
lịch một chuyến cũng không quá. Mỗi người đều như trong cơn ác mộng tỉnh lại,
tự nhiên là có cảm giác hân hoan vui mừng nên giờ phút này bước đi cực kỳ nhẹ
nhàng.

Mà bên kia, đội quân của các đệ tử thế gia bị hoàng đế và các gia tộc điều đi
lại có một loại cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết. Đám này thì tổng
cộng cũng chỉ chết mấy hộ vệ nên chẳng khác nào đi du lịch mà còn được mang
tiếng có công lao to đùng nữa.

Loại tư tưởng này một khi truyền ra ngoài, nhất thời làm cho ba trăm người thị
vệ của các gia tộc may mắn còn sống sót bất mãn tới cực điểm. Tuy là thế nhưng
bọn họ lại không có nửa điểm tỏ vẻ bất mãn, Quân thiếu gia trả cho nhóm mỗi
người này mỗi người một trăm lượng bạc. Đến cả những huynh đệ chết đi, Quân
gia cũng ưng thuận hứa hẹn, quay về kinh sẽ lo hậu sự

“Phải biết rằng, chúng ta đi theo chính là vì các ngươi, bằng không ai mà chịu
tới cái địa phương quỷ quái này mà chịu chết? Ai mà không muốn ở nhà sảng
khoái ôm lão bà ngủ ngon? Vậy mà các ngươi lại thờ ơ không bằng người ngoài!”

Chính mình trung tâm hầu hạ thiếu gia, lại không bằng nhà người ta đối xử với
những xa lạ!

Giữa người và người quả nhiên là có phân biệt rất lớn!

Mà cái cảm xúc chống đối này bị các công tử thiếu gia đang ở trong trạng thái
hưng phấn cực độ tự nhiên là không nhìn tới. Mà cho dù bọn họ thấy được cũng
sẽ không thèm để ý.

Dù sao những người này đều hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, luôn coi mình là
trung tâm của mọi người. Mà lần này xuất chinh bọn họ cũng biết là một chuyến
đi là cửu tử nhất sinh. Nên trong lòng mỗi người đều sinh ra một tâm trạng ủy
khuất, dựa vào cái gì mà các huynh đệ khác được ở nhà hưởng phúc, mà chúng ta
lại phải đi tìm cái chết? Mọi người ai mà không có cha sinh mẹ đẻ? Chẳng lẽ ta
là cây cỏ, các ngươi mới quý giá?

Không cần nói đâu xa xôi, mấy ngày trước đây kinh thành cũng có các tin tức
truyền đến, nói đến việc các gia tộc đều ở trong những cơn sóng ngầm mãnh liệt
tranh đoạt người kế thừa chức gia chủ, cũng có lời đồn nói những người xuất
chinh đã bị bỏ quên, thậm chí không được nêu tên.

Một người nói là giả nhưng nếu những lời này được trăm người nói thì sao? Hiện
tại trong kinh thành tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì như thế nào?

Điều này không khỏi làm đông đảo các công tử, thiếu gia tham chiến phẫn nộ tới
cực điểm!

Vì cái gì?

Dựa vào cái gì?

Cái đám phế vật kia thoải mái năm ở nhà là có thể được nhậm chức gia chủ,
chúng ta liều mạng đánh giết mà lại bị xóa tên khỏi danh sách đề cử?

Các ngươi là phế vật, chúng ta mới là anh hùng!

Quang vinh trước mắt đều là phục vụ quên mình mà đổi lấy! Mặc dù không có ra
chiến trường, nhưng đây là vì không có cơ hội, chứ không phải bởi vì chúng ta
không cố gắng! Ân, dù sao chúng ta đã đến chiến trường, cũng dùng tánh mạng
của mình đánh cuộc vào trận chiến này!

Chúng ta đi lần này chính là chiến công không hơn không kém!

Cho nên đoạn đường trở về này, nhóm người thế gia đệ tử mỗi người đều giống
nhau như như những con gà đá bách chiến, thời gian gần đây ý chí chiến đấu sục
sôi! Mỗi người trong mắt quang mang hiện ra chiến ý vô cùng nghiêm túc, mà đối
tượng của bọn họ tự nhiên là các huynh đệ ngồi mát ăn bát vàng ở trong nhà,
mọi người cùng chung mối thù, nghiến răng nghiến lợi, mài đao soàn soạt!

Có thể tưởng tượng, những tên gia hỏa này một khi trở lại Thiên Hương thành
đều biến thành một bầy chó điên đỏ mắt với vị trí người kế thừa chức gia chủ.
Tiến hành cuộc đấu tranh giai cấp không lưu tình làm ra một cuộc tranh giành
quyền vị không chết không ngừng!

Nhưng bọn hắn kỳ thật hoàn toàn không biết, tin tức quân lính bình yên, chiến
thắng khải hoàn quay về được truyền tới kinh thành làm cho đám đệ tử thế gia ở
lại kinh thành chân chính có chút khủng hoảng, tức giận, đơn giản là lời đồn
đến bây giờ còn chưa bình ổn, mọi người cũng đều ở sôi nổi kể ra lần này xuất
chinh bởi vì có chiến công có vinh dự, trở về chính là người thừa kế lý tưởng
nhất cho chức gia chủ, bất kể bọn hắn có hay không chân chính ra chiến trường,
chỉ cần có mạo hiểm đem sinh mệnh phiêu lưu, có tham dự chiến công đã là cách
chứng minh tốt nhất…

Cho nên những người lưu lại kinh thành cũng tạo ra một trận địa sẵn sàng chiến
đấu, chỉ chờ những huynh đệ như con gián đánh cũng không chết của mình trở về.
Đối mặt tất nhiên chính là một hồi đánh nhau ác liệt, bốn phương xải ra cuộc
đại chiến gia tộc: “Nội chiến”!

Hai bên đã sẵn sàng đón địch, cách xa nhau ngàn dặm đường, ai cũng đã lập trận
thế, ngươi có chuẩn bị? Nhưng ta chuẩn bị cũng đủ! Ai sợ ai?

Đương nhiên việc đời luôn có ngoại lệ, cũng không phải toàn bộ thế gia đệ tử
đều sẽ như thế, tỷ như Độc Cô gia, Lý gia, lần này đại chiến chính là người
thu lợi. Người hưởng lợi lớn nhất tất nhiên là Quân gia!

Tuy nhiên, từ tam gia Quân Vô Ý mà đếm xuống, người nào của Quân gia cũng tâm
tình trầm trọng, thậm chí còn muốn trầm trọng hơn đám thế gia đệ tử.

Chuyện tình của Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn thật sự tới rất không đúng lúc
tí nào!

Quân Mạc Tà lần này trở về, tất nhiên cần đối mặt lời đồn đãi nhảm nhí, như
nước thủy triều; ở bên trong Quân Vô Ý phỏng chừng lúc này đây mồ hôi đổ ra
mãnh liệt như nước thủy triều, không thể ngăn chặn!

Quân Mạc Tà vốn là một tên hoàn khố bất kham nổi tiếng ở Thiên Hương thành,
lần trước tại Kim Thu tài tử yến hắn lại đem tất cả các tài tử và các nhà đại
nho đều đắc tội, phải biết rằng hiện tại trong triều đình, đám đại nho có sức
ảnh hưởng rất lớn, đám người hiện tại làm chức ngự sử không ít người là môn hạ
của bọn họ.

Chuyện trước mắt, Quân đại thiếu gia trên người có quân chức, lại ở trong quân
tuyên dâm suốt một ngày một đêm vốn là điều tối kỵ, động chỗ nào cũng là tội
nguy hiểm… Nếu có người tố cáo chuyện này thì cũng khó mà giải thích, mà Quản
Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ vốn là người ngoài quân doanh, để người ta
dùng việc này để chỉ trích về kỷ luật của quân doanh thì không cần nói đến
Quân Mạc Tà, ngay cả chủ soái Quân Vô Ý cũng khó lòng trốn tránh trách nhiệm.

Càng huống hồ ở thời đại này chuyện phòng the của nam nữ vốn vô cùng nghiêm
khắc. Quân Mạc Tà làm chuyện đó với chị dâu, thiên lý khó dung! Có lý do to
lớn như thế, bọn hắn làm sao mà để yên cho Quân Mạc Tà. Hơn nữa Quân gia xuất
thân đều là những tướng lĩnh kiệt xuất, văn võ luôn đối đầu, ý kiến so với
quan văn bất đồng, lần này là cơ hội ngàn năm có một để bọn chúng tấn công,
không biết cuối cùng chuyện này sẽ đi về đâu!!! Nói chung tình cảnh hiện tại
vô cùng tăm tối!

Có một chuyện Quân Vô Ý đã xác định: Vụ bê bối lần này đã truyền ra ngoài. Tuy
rằng chính mình đã hạ nghiêm lệnh nhưng trong quân doanh cũng có không ít mật
thám theo sau đệ tử của các gia tộc. Chuyện tình như thế này sao có thể nghe
theo quân lệnh của mình. Chắc chắn hiện tại bọn họ đã tốn không ít công sức để
chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới!

Cho nên con đường thăng quan rộng mở cho đại soái Quân Vô Ý, nhưng trong lòng
hắn lại đang lo lắng bừng bừng, suốt đường cứ chau mày suy nghĩ cháu mình mặc
dù là kỳ tài ngất trời, nhưng đối mặt với miệng lưỡi của người thiên hạ làm
sao có thể giữ được bình tĩnh. Còn có Quản Thanh Hàn mỏng manh yếu đuối như
thế sao có thể đối mặt với phong ba bão táp đây?

Nếu triều đình và địch nhân cùng nhau làm khó dễ, cừu hận tích luỹ từ mấy thế
hệ có thể nói là sâu như biển, tin tưởng ai cũng không bỏ qua cơ hội tốt như
vậy. Quân Vô Ý càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở!

Ngược lại, Quân Mạc Tà một đuờng nhàn nhã, thoải mái, so với thời gian đi còn
thong dong hơn, hoàn toàn không có đem cơn dông tố sắp đến để trong lòng, dư
luận thiên hạ là cái gì hắn không để trong mắt, lại có thể thoải mái hơn bất
kỳ ngườii nào khác, trước khi đi hắn còn nghĩ đem thành viên của Tàn Thiên và
Phệ Hồn chạy ra ngoài trước.

Mục đích của Quân Mạc Tà rất đơn giản:

– Từ Thiên Nam đến Thiên Hương thành một đường đem tất cả cái gì gọi là sơn
tặc đạo phỉ tiêu diệt không còn một mống, giết càng nhiều người càng tốt,
nhưng không được động đến người vô tội. Lúc ta trở lại Thiên Hương thành, các
ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ cho ta!

Sau đó Quân đại thiếu gia thậm chí không để lại một ngườii tùy tùng nào, cứ
như vậy ở trong đội ngũ, ban ngày cườii đùa cợt nhả cùng Quản Thanh Hàn, điệu
bộ lôi kéo làm quen, hay cùng Độc Cô Tiểu Nghệ đấu võ mồm hoặc là đến chỗ đám
người lão binh đấu láo. Nhưng trời vừa tối liền không thấy bóng dáng, ai cũng
không biết tiểu tử này buổi tối rốt cuộc đi làm cái chuyện xấu gì!

Một đường hành quân không xảy ra việc gì lớn, nếu có thì cũng chỉ có một sự
việc cổ quái: Trong khoảng thời gian này vũ khí của quân đội tư nhân của các
đại gia tộc liên tục bị mất trộm không ít, mà càng ly kỳ là những thứ bị trộm
lại không có bất kỳ dấu vết gì, giống như là tự nhiên bốc hơi không có tung
tích Nhưng những binh khí của những ngườii này cũng không thuộc về sự quản lý
của quân đội, nếu như bị trộm, cũng không tính là quân tình đại sự gì, chính
là mỗi ngày đều có lập hồ sơ, như thế mà thôi, nếu quả nhiên là vũ khí của đại
quân mất trộm mới tính là đại sự…

Cho dù mỗi ngày đều có nguời đi lập hồ sơ mất trộm, ban đêm cũng không quản
thủ vệ có bao nhiêu nghiêm khắc, có bao nhiêu tận tâm, binh khí vẫn bị trộm
như thường. Dùng tất cả phòng vệ biện pháp cũng chẳng thấm vào đâu. Ngay cả
bóng cũng không thấy được một cái!

Từ lâu rồi, mọi người rốt cục cũng mang tâm lý “vò đã mẻ chẳng ngại thêm sứt:
Con bà nó, nếu trộm thì trộm đi, dù sao cũng bắt không được kẻ cắp, chỉ cần
không ăn trộm đi đầu của ta là được. Cái khác thích sao cũng đuợc, lại không
phải là cái gì thần binh lợi khí, đã mất thì cho nó mất.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận