Chân chính chỉ còn lại căn phòng trống không a.
Không để lại một cây đao hay một thanh kiếm nào cả.
Tất cả thủ vệ đều lấy ra binh khí bảo vệ chính mình, đồng thời
chửi ầm lên:
– Nhà người có khả năng trộm cắp như thế dù đi trộm quốc khố
hoàng gia cũng có thể, ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên
đến đây trộm vài thanh đao cùn sao?
Thật không hiểu được nguyên do!
Trong mấy ngày này, Độc Cô Tiểu Nghệ cơ hồ đem tất cả năng lực bản
thân triển khai tấn công Quân Mạc Tà. Tiểu nha đầu bưu hãn này sau khi
thấy Quản Thanh Hàn thành công, rốt cục cũng mang ánh mắt khẩn cấp!
Tiểu nha đầu vì tương lai hạnh phúc cả đời của mình, hoàn toàn
không để ý người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào. Lần này năn nỉ
mấy vị Độc Cô ca ca tới nói giúp cũng không hề có hiệu quả.
Trái ngược lại là Quản Thanh Hàn, từ hôm nghị sự ở lều lớn, nàng
ta hoàn toàn khôi phục lại thái độ lạnh lùng, băng giá như bình
thường, đối với Quân Mạc Tà đều không thể hiện thái độ né tránh,
cũng chẳng biểu hiện gì thêm, Quân Mạc Tà cũng chẳng có chút nào là
tức giận. Bách chiến bách bại rồi lại tiếp tục chiến đấu, mãi cũng
không biết chán.
Da mặt của vị đại thiếu gia này quả thực đã đạt đến trình độ dày
như điểm tiếp giáp của tường thành, trong khoảng thời gian này chính
là đã làm cho đông đảo cái vị tướng sĩ mở rộng tầm mắt.
Quân Mạc Tà không phải lúc nào cũng quấn lấy Quản Thanh Hàn mà mỗi
buổi sáng đều dậy sớm đi dạo, sau đó gõ cửa chào hỏi các vị
tướng sĩ vùng phụ cận, cùng đi ăn sáng nói chuyện huyên thuyên vài
câu. Chờ khi hai vị nữ nhân thức dậy mới đi tới hỏi han, đùa cợt
một chút. Tiếp hắn cũng được mà không tiếp cũng chẳng sao, tuyệt
không lân la nhiều. (la liếm nhiều ấy mà).
Công việc buổi sáng như vậy là kết thúc.
Hắn nhàn rỗi thì Độc Cô Tiểu Nghệ lại tìm tới. Có lúc cũng chẳng
kịp rửa mặt đã trực tiếp quấn lấy Quân Mạc Tà, sử dụng cùng loại
thủ đoạn của Quân Mạc Tà đối với Quản Thanh Hàn, thậm chí phản
ứng của Quân Mạc Tà đều không sai biệt lắm so với Quản Thanh Hàn khi
đối phó hắn. Không xa không gần mà lại như gần như xa làm cho Độc Cô
Tiểu Nghệ càng đánh càng hăng, càng thua càng hăng, quanh đi quẩn
lại, càng bị hóa giải lại càng tung ra những thể công mạnh mẽ. Ba
người cứ lặp lại như vậy.
Đến giữa trưa lại bắt đầu lặp lại một lần, quanh đi quẩn lại buổi
tối cũng như thế.
Nhiều lần các tướng sĩ đều không còn hứng thú để ý. “Ba người các
ngươi làm thế có gì thú vị sao? Cãi cọ mãi như thế, các người
không thấy chán à? Mặc dù các ngươi không thấy chán nhưng bọn quê
mùa chúng ta nhìn mãi cũng phải thấy phiền chứ”.
Bất quá có điều làm cho mọi người thấy kỳ quái. Tuyệt đại đa số
mọi người sáng sớm thức dậy đều có tinh thần sảng khoái, ít nhất
cũng không đến mức buồn bã ỉu xìu. Chỉ có Quân thiếu gia mấy ngày
này, sáng sớm vừa ra khỏi giường đều là một bộ dáng mệt mỏi,
giống như suốt đêm phải làm việc mệt nhọc, liên tiếp vài ngày như
vậy, ngay cả khuôn mặt cũng có chút gầy đi. Thế nào cũng phải nghỉ
ngơi một hồi sau khi ăn điểm tâm, mới lại hồi phục được tinh thần
chiến đấu, sức lực long hổ mới được phục hồi.
Chúng nhân đều rất kỳ quái, chẳng nhìn thấy Quân Tam Thiếu buổi tối
đến nơi nào làm việc gì nặng nhọc, chỉ thấy ở tại chỗ của mình,
tại sao lại mệt nhọc như vậy? Ban ngày cũng không còn thấy hắn phải
làm việc gì. Có chuyện gì xảy ra? Thanh Hàn tiểu thư và Độc Cô
tiểu thư mấy ngày hôm nay đều dậy rất sớm, hẳn không phải bọn họ
gây ra, vậy còn có thể là ai đây?
Vì thay đổi bất thường như thế, vị Đông Phương Vấn Tình cữu cữu cũng
không nhịn được rốt cục lén lút gọi cháu trai yêu quý vào một bên,
nhỏ nhẹ dặn dò:
– Mạc Tà à, ngươi còn trẻ phải biết kiềm chế mới được. Ta cũng
biết, tiểu tử con lần đầu được hưởng cái tu vị mỹ miều này, lại
đột nhiên cắt đứt không có chỗ phát tiết rất là khó chịu, ta cũng
đã từng trải qua, đương nhiên hiểu cảm giác của con, nhưng con cứ cả
đêm đem cái kia của mình tự an ủi (tự sương ấy mà ^^!) như vậy thì
không tốt, phải tận lực mà khắc chế. Cách một đêm làm một lần
cũng không chết người mà, ngàn vạn lần đừng có một đêm làm nhiều
lần, lâu rồi sẽ thành nghiện đó. Phải biết giữ gìn thân thể của
mình a, nhất là những người luyện võ như chúng ta, vả lại làm như
thế đối với con cái sau này cũng không phải là chuyện tốt, phải cố
gắng mà tự kiềm chế đi.
Quân Mạc Tà ánh mắt sửng sốt, nghe cậu của mình dạy bảo những lời
thấm thía như thế cũng phải cứng lưỡi, dở khóc dở cười.
– Cậu à, người suy nghĩ quá nhiều rồi, con không phải như thế.
Quân thiếu gia vội vàng thanh minh. Trời ạ, điều này thật oan uổng a.
– Không phải cái gì?
Đông Phương Vấn Tình trừng mắt, sau đó lại lấy khẩu khí nhỏ nhẹ
nói:
– Đều là nam nhân với nhau, ta lại là cậu của con. Con làm sao mà
phải giấu ta, có gì mà không nói được chứ? Có gì mà phải suy
nghĩ? Ham muốn điều ấy mới là nam nhân bình thường a, ta cũng đã
từng trải qua a. Ngày trước khi còn trẻ cũng khó mà kìm nén. Ài,
nói tóm lại những chuyện như vậy không nên tiếp tục biết không? Cậu
là có ý tốt mới nói, phải biết nghe lời a.
Quân thiếu gia mặt mũi tái xanh, không còn lời nào phản bác, trong
lòng buồn bực không thôi. Cữu cữu tự nghiệm theo vết xe đổ của chính
mình, ta còn có thể nói thế nào, còn dám nói được cái gì đây.
– Hà hà, tất cả mọi người đều hiểu, tuổi trẻ mà. Luôn luôn hừng
hực khí thế, ân, tận lực giữ kín, không nên để lộ ra a.
Đông Phương Vấn Tình thân thiết vỗ vai cháu mình, khôi phục lại khí
độ trang nghiêm của Thần Huyền cường giả như cũ. Đem giáng vẻ bề
trên của một vị cữu cữu cứ vậy đi ra ngoài, trong lòng có một loại
khoái cảm thỏa mãn khi truyền thụ kiến thức cho hậu bối.
“May mắn là còn phát hiện ra sớm, cháu mình còn chưa có nghiện, kịp
thời dùng lời nói và việc làm đúng đắn răn dạy. Nếu như để tới
sau này hình thành thói quen có mà hỏng bét, tựa như là chính mình
năm đó. Ài chuyện cũ không nên nghĩ tới a”. Đông Phương Thần Huyền vẻ
mặt đắc ý, còn mang theo vài phần buồn bã, ung dung ly khai.
Quân Mạc Tà sau khi nghe ngóng mới từ miệng hai người cậu còn lại mới
biết, vị đại cữu này của mình mặc dù thê thiếp không ít, nhưng lại
không có con cái, không có người kế thừa nối nghiệp, duy trì hương
khói. Nhưng càng như vậy lại càng nạp thêm thị thiếp, càng nạp thêm
thị thiếp lại càng thấy không có mang bầu, hình thành một vòng
luẩn quẩn không tốt.
Hiện tại nghe nói đội ngũ thê thiếp của Đông Phương Vấn Tình có
khoảng bốn mươi năm mươi người, đây là số thê thiếp kinh khủng như thế
nào. Nếu như mỗi ngày mây mưa một người thì cũng phải tốn gần hai tháng
a!!!
– Thì ra là như vậy!
Quân Mạc Tà âm thầm cười trộm hai tiếng, trong lòng thầm đánh giá:
“Lấy y thuật của mình cũng dược liệu có được, nếu trợ giúp cho cậu
khôi phục năng lực sinh con cũng hoàn toàn có thể làm được, bất quá
phải mở lời như thế nào đây?”
Thêm nữa, hôm nay vị cữu cữu này suy bụng ta ra bụng người. Lại không
hỏi nguyên do, chụp cho bổn thiếu gia cái mũ lớn như vậy, không trả
thù một phen tựa hồ không thể chịu được a. Hắn là cậu mình, dùng vũ
lực mà trả thù thì khẳng định là không thể được, còn việc này
dứt khoát chờ khi đến Đông Phương thế gia rồi nói sau, việc này cũng
không thể khẩn cấp được. Nhìn cữu cữu đi xa, Quân Mạc Tà mới vội vã
quay trở về lều của mình, cổ tay vừa lộn, một thanh trường kiếm
sáng như tuyết xuất hiện. Thanh kiếm này dài hai thước tư, so sánh
với thanh kiếm truyền thống khác dài ba thước thì ngắn hơn sáu phân.
Kiếm rộng gần ba phân, độ dày vừa phải. Chuôi kiếm không khảm bất cứ
thứ gì, lấy bộ dáng bên ngoài của nó mà nói thì cơ hồ rất mộc
mạc, không có gì nổi bật.
Nhưng sự sắc bén lại tỏa ra bốn phía!
Thanh kiếm này mới rút ra một nửa, độ nóng trong cả trướng bồng như
chớt giảm xuống, cảm giác lành lạnh. Mặc dù hiện tại đang là giữa
trưa, mặt trời nằm ở trên đỉnh đầu nhưng trong trướng bồng lại có
một loại cảm giác lạnh lẽo như buổi hoàng hôn!
Từ thân kiếm đến mũi kiếm, như tồn tại một ngọn lửa lạnh lẽo cô
độc, kỳ thật cũng không có quang mang bắn ra bốn phía, nó cứ như
thế yên lặng nằm trong tay Quân Mạc Tà, nhưng vì vậy lại có khí độ
vương giả làm cho tất cả các loại binh khí phải kinh sợ, khiến
người xem không tự giác được cảm thấy thân kiếm có vầng hào quang
tỏa ra chói lọi.
Ngón tay Quân Mạc Tà nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, một tiếng kêu dị
thường réo rắt vang lên, giống như một đầu Huyết Độc Long đang ngủ
say vạn năm đột nhiên thức tỉnh, há miệng gầm vang.
Kiếm minh bỗng nhiên vang lên trong không trung!
Chung quanh phạm vi mấy chục trượng, mỗi người đều cảm giác được
trong lòng một hồi rung động, vô số kỵ mã đồng thời thất kinh hí
dài. Có cảm giác như là viễn cổ ác ma đột nhiên xuất hiện trước
mặt bọn chúng, kinh khủng sợ hãi.
Quân Mạc Tà lấy từ trên vách lều một thanh trường đao, đem thân kiếm
hướng lên, kiếm phong hướng lên trời cao, sau đó đem chuôi đao nhẹ
nhàng thả xuống thân kiếm.
Soẹt!
Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, tại điểm tiếp xúc giữa trường đao và
thân kiếm hàn quang nhất thời lóe lên, trường đao giống như đậu hủ
phân thành hai nửa nằm im lặng trên mặt đất.
Một tiếng vang thật nhỏ, giống như đem khoái đao cắm vào giá gỗ,
nhỏ tới mức cơ hồ như không thể nghe được, cứ như thế một thanh bách
chiến trường đao đã bị cắt thành hai đoạn.
Quân Mạc Tà từ từ thở ra nhẹ nhàng, vuốt ve thanh kiếm nhẹ nhàng
nói:
– So sánh với ngươi, những thanh thần binh chém sắt như chém bùn đã
là gì? Ngươi mới thực sự là binh trung chi vương! Kiếm trung chi
hoàng!! (Vua trong binh khí, hoàng đế trong kiếm).
Trường kiếm im lặng không một tiếng động.
– Ba trăm ba mươi ba thanh trường đao, ba trăm ba mươi ba thanh lợi kiếm,
ba trăm ba mươi ba thanh trường kích, tổng cộng chín trăm chín mươi
chín binh khí mới tạo ta được thanh kiếm như ngươi. Ngươi rốt cục
muốn dùng bao nhiêu máu tươi để thỏa mãn giá trị của ngươi?
Quân Mạc Tà dùng một thái độ nhẹ nhàng thong thả như đang nói
chuyện với người sống.
Hắn biết thanh kiếm này có thể nghe hiểu được, thực sự nghe hiểu
được.
Bảo đao có linh, thần khí có hồn!
Trường kiếm nhẹ nhàng rung động, lại tựa hồ vẫn không nhúc nhích.
Nhưng một đạo vầng sáng khác thường từ chuôi kiếm xuất hiện kéo
dài tới mũi kiếm rồi thu về dừng lại ở thân kiếm, vắng lặng bất
động. Tựa như có một linh hồn Huyết Độc xà du động một hồi trên
thân kiếm.
Quân Mạc Tà cẩn thận dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng cứa lên cánh tay của
chính mình, một vòi máu tươi chảy lên trên thân kiếm. Xoay ngược
trường kiếm lại, dòng máu vẽ loạn lên trên thân kiếm một lần, sau
đó lưu lại trên mũi kiếm, thân kiếm như nhu thủy không nhiễm một hạt
bụi, trơn bóng.
Động tác này Quân Mạc Tà làm rất chậm, rất nghiêm túc, cực kỳ
thành kính. Xuất phát từ đáy lòng.
Lấy máu tươi của ta nuôi lợi khí của ta, lấy linh hồn của ta kính
thần binh của ta. Đây vốn là nghi thức truyền thống được lưu truyền
từ xa xưa của kiếm khách dân tộc Trung Hoa. Nghi thức này xuất hiện
từ khi thế gian có kiếm khách tồn tại, kéo dài mấy ngàn năm cho
đến khi vũ khí nóng phát triển vũ khí lạnh xuống dốc mới dần mất
đi.
Nhưng ở thế giới này, giờ khắc này, Quân Mạc Tà lấy sự thành kính
xuất phát từ bản thân dành cho bảo kiếm của chính mình. Tiến hành
nghi thức đặc biệt của người xưa. Hắn muốn dùng phương pháp ấy để
biểu đạt sự yêu thích đối với thanh kiếm này, cũng dùng phương thức
ấy để nhắc nhở chính mình!
Vô luận bản thân ở chỗ nào, ta vẫn là huyết mạch của Viêm Hoàng,
con cháu của Hoa Hạ!
Ngay cả khi trong thiên địa chỉ còn lại một mình ta!