Tóm lại trước đó phải ném đi một số xương rồng, lại lấy không gian giới chỉ
khác ra thanh lý hết xương rồng rồi chứa trứng rồng để ăn vào. Nhét trứng rồng
xong Vu Nhai lại bỏ ma tinh vào không gian giới chỉ. Những ma tinh àny cực kỳ
quan trọng với Tiểu Hắc, có thể hấp thu năng lượng bên trong để tu luyện, thậm
chí là ăn vặt.
Lúc Vu Nhai rèn, hoặc khắc phù văn có thể mượn dùng năng lượng ma tinh.
Cuối cùng Vu Nhai thanh lý không gian giới chỉ trống chất đầy ma tinh, chuyển
hết đồ trong hang động mới ngừng lại. Giờ trong hang động đầy xương rồng, ở
trong mắt Khắc Liệt Luân Tư là vô cùng thê thảm.
– Không biết tại sao có nhiều trứng rồng, long tinh ở đây, chẳng biết xung
quanh còn không?
Sau khi dọn kho báu xong Vu Nhai chợt nhận ra một vấn đề, nếu nơi anày có hang
động bí ậmt giấu long tinh, trứng rồng thì long quật khổng lồ như thế phải
chăng còn có hang động tương tự?
– Chít chít!
Tiểu Hắc lắc đầu biểu thị nó đã tìm nhưng không thấy.
Vu Nhai chớp mắt:
– Không có? Vậy thì kỳ. Tại sao chỗ này óc một hang động?
chẳng lẽ là người cắm cây thương to vào đầu long hoàng đã làm? Sau khi long
tộc chết đương nhiên long tinh vẫn còn, nhưng toàn long quật không có long
tinh, hiển nhiên đã bị người lấy đi. Nếu người đó giống như Vu Nhai không gian
giới chỉ không đủ thì rất có thể ném trứng rồng, ma tinh tại đây.
Khả năng này không quá lớn, bên trong là ma tinh chứ không phải long tinh.
Vu Nhai không biết trong cự long có rồng xấu xa, chỗ nguy hiểm nhất chính là
nơi an toàn nhất. Từng có một con rồng thích ăn trứng rồng, nó trộm trứng rồng
bỏ vào đây, chậm rãi nhấp nháy trong nơi an toàn này. Vì không để trứng rồng
chết, rồng xấu ném vô số ma tinh vào đây để giữ trứng rồng mới mẻ. Trứng rồng
sống ăn ngon hơn trứng chết.
Tiếc rằng đã qua lâu, dù ma tinh còn nhưng sinh mệnh trong trứng rồng hầu như
chết hết.
Vu Nhai lắc đầu, không vắt óc suy nghĩ câu hỏi khó để lại trong lịch sử, nhìn
hướng trứng rồng bị Tiểu Hắc đâm thủng.
Vu Nhai cười gian:
– Tiểu Hắc, lại đói bụng đúng không? Nấu chín trứng ăn ngon hơn, ta là đầu
bếp, ta biết làm đủ kiểu trứng. Nào nào nào, chúng ta ăn một bữa rồi lại đi ra
ngoài.
Kiếp trước Vu Nhai được gia gia nuôi, ông cháu sống với nhau nên rất tự lập,
nấu nướng là chuyện nhỏ.
Vu Nhai biết Tiểu Hắc sớm tìm được đường ra ngoài, chỉ cần Vu Nhai đánh mở con
đường cũ của cự long là được. Chín ngày trôi qua, không cần sốt ruột một, hai
phút, ăn no nê rồi tính.
Món trứng rồng khiến Tiểu Hắc nhễu nước miếng đã sinh ra.
Một người một thú đang ăn ngon lành thì trong long quật bỗng vang tiếng nổ
điếc tai.
Rầm!
Tuy thanh âm không lớn nhưng trong long quật rất yên tĩnh, Vu Nhai với thực
lực thiên binh sư sao có thể không nghe thấy?
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng:
– Thật sự có người tìm đến?
Mấy ngày nay Vu Nhai luôn lo lắng điều này, hắn biết dù có quay về xóa mọi dấu
vết cũng khó. Vu Nhai không phải ma pháp sư như Tạp Đức thiếu gia, có các loại
thủ đoạn ma pháp.
Cho nên Vu Nhai mới mong nhanh chóng dung hợp long thương, may mắn là trong
quá trình không ai đến.
Lúc trước Vu Nhai đã chuẩn bị đầy đủ các loại ứng đối kẻ địch, thậm chí thanh
lý ra một không gian giới chỉ to nhất, chuẩn bị nếu không nói chuyện hòa bình
được sẽ nhét long thương vào không gian giới chỉ. Tuy làm như vậy rất có thể
khiến không gian giới chỉ nổ nhưng ít nhất tạm giữ được long thương. Bây giờ
Vu Nhai không sợ người đến.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vèo một tiếng Vu Nhai chạy tới chỗ lúc trước mình rớt xuống, hắn muốn xem là
thần thánh phương nào. Dù là ai thì Vu Nhai cố gắng hết sức che giấu bản thân.
năng lực tiềm sát của Vu Nhai đăng phong tạo cực, xương rồng không chỉ to mà
còn dày đặc, bốn phía có ánh sáng nhưng âm u, Vu Nhai không cần kiêng dè rón
rén chạy đi. Khoảng hai phút sau Vu Nhai đã đến nơi.
Vu Nhai lầm bầm:
– Ủa? Người này khá quen mắt.
– Đây là đâu? Sao có nhiều bộ xương vậy? Cái . . . Này . . . Là . . . Ngoại
hình này chẳng lẽ là xương rồng?
Rốt cuộc Tạp Đức thiếu gia thuận lợi lao ra khỏi hang đá vô hạn, mặt xám mày
tro không phấn chấn. Tạp Đức bị thứ trước mắt hù giật mình như Vu Nhai lúc
trước, nếu gã không bị đả kích liên tục thì cũng là nhân vật rất thiên tài, có
kiến thức về xương rồng. Tuy nhiên nhiều xương rồng khiến Tạp Đức thiếu gia
rất kinh hoàng.
Tạp Đức lầm bầm:
– Vùng đất táng long, đúng rồi, chắc ta đã ra khỏi Thiên Long sơn mạch, nơi
này là vùng đất táng long. Thì ra thật sự chôn rồng?
Mắt Tạp Đức thiếu gia sáng rực lên. Rồng, nhiều xương rồng đều là của gã, hỏi
sao Tạp Đức không hưng phấn? Tạp Đức thiếu gia ngây ngốc nhìn mấy phút sau
bỗng cười phá lên, gã cười một tràng dài.
– Ha ha ha ha ha ha! Ca ngợi Quang Minh thần, không ngờ gặp họa được phúc,
cho ta chiếm được nhiều xương rồng như vậy. Chỉ cần ta báo lên thì còn ai dám
coi rẻ ta? Nguyệt Lâm Sa ơi Nguyệt Lâm Sa, chờ ta ném những xương rồng này đến
trước đế cung, ta chờ xem nàng làm sao chạy ra lòng bàn tay của ta. Giờ ta mới
biết ta thích nàng nhất, ài, đáng tiếc . . .
Hạnh phúc đến bất ngờ làm Tạp Đức thiếu gia rối loạn thần kinh, gã không biết
xương rồng trong long quật đã bị Cổ Duệ chi dân rút sạch, không có giá trị lớn
như gã tưởng. Tóm lại Tạp Đức ca ngợi Quang Minh thần.
– Ha ha ha ha ha ha! Nguyệt Lâm Sa, tại sao nàng chỉ chú ý đến họ Vu? Hừ, chờ
khi ta có được nàng, ta phải băm vằm họ Vu kia ra thành trăm mảnh, để nàng
biết ai mới là nam nhân thật sự của nàng. Còn tiện nữ nhân Lộ Luân Na kia, mặt
ngoài thì phù văn lòng thì đen hơn mực. Cha nó, lão tử không thể cưới hai
người nhưng có thể quan hệ ám muội với tiện nữ nhân này. Ca ngợi Quang Minh
thần, chắc người không để ý ta chia chung thánh nữ với người đi?
Tạp Đức rất vui sướng, gã mơ mộng cuộc sống hạnh phúc sau này.
Tạp Đức thiếu gia cười to bảo:
– Nếu Nguyệt Lâm Sa trở thành nữ đế thì ta sẽ là tồn tại trẻ tuổi nhất, thiên
tài nhất, có quyền lực nhất Ma Pháp đế quốc. Ai có thể tranh phong với ta?
– Ha ha ha ha ha ha!
Giữa xương rồng chợt vang thanh kỳ dị:
– Khụ khụ, cái kia, tuy rất thiếu đạo đức khi đánh gãy ngươi cười sảng khoái
nhưng ta phải làm, bởi vì hình như ngươi mới nhắc đến tên của ta?
Tiếng cười ngừng bặt.
– A!
Tạp Đức thiếu gia cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước
mặt. Bong bóng mộng tan vỡ quanh Tạp Đức, Quang Minh thần mỉm cười nháy mắt
biến thành cười nhạo.
Giữa thiên dường và địa ngục, Tạp Đức thiếu gia sẩy chân lại rớt xuống.
– Ta còn có một yêu cầu quá đáng, cho ta mượn không gian giới chỉ của ngươi
được không? Để ta chứa xương rồng, không gian giới chỉ của ta không đủ dùng.
Mắt Tạp Đức thiếu gia ngây dại hỏi:
– Vu . . . Vu Nhai . . . Sao . . . Sao ngươi ở đây?