Công chúa Nguyệt Lâm Sa thầm nhủ, nàng chưa từng có nam nhân nào rung động con
tim, không tỏ tình với ai bao giờ. Nguyệt Lâm Sa cũng là nữ nhân, sao có thể
không xấu hổ? Nên tỏ tình xong lòng Nguyệt Lâm Sa rất run nhưng không muốn để
tiểu binh chết tiệt qua đắc ý, vì vậy nàng hỏi ngược lại Vu Nhai. Ai ngờ chỉ
số tình thương của tiểu binh thật sự thấp.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa chưa từng nghĩ chuyện lập hậu cung, nàng chỉ tùy tiện
nói để ăn hiếp tiểu binh.
Nguyệt Lâm Sa nhìn những thiếu gia quý tộc là đã buồn nôn, làm sao có thể
chiêu nhiều nam nhân vào, còn lên giường?
Về chuyện nam nữ thì Nguyệt Lâm Sa là kiểu truyền thống, dù biến Vu Nhai thành
đế phu nàng chỉ muốn một mình hắn, chỉ cần tiểu binh này.
Bây giờ suy nghĩ hơi xa, con đường nữ đế Ma Pháp đế quốc rất dài, rất gian
nan.
Nguyệt Lâm Sa không tỏ tình tiếp:
– Ngươi biết là tốt rồi, nhưng nghe những lời vừa rồi có phải trong lòng cảm
động muốn khóc không? Ha ha ha ha ha ha!
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
– Nếu tiểu binh chết tiệt cho rằng mình không thích hắn thì cứ như vậy đi, dù
sao tương lai chiếm đoạt hắn là được, nhất định không cho hắn chạy ra lòng bàn
tay mình.
Vu Nhai bị nữ nhân này đùa muốn hộc máu.
Bực mình nhất là hắn sẽ bị nàng kéo vào hậu cung, sao chịu nổi? Tiếp theo còn
nhiều chuyện cần hợp tác, vậy chẳng phải là hắn bị ăn gắt gao?
Không được, phải phản kích, nhất định phải phản kích. Ca là người xuyên việt
sao có thể bị một nữ nhân xoay như chong chóng?
– Nàng không thích ta nhưng ta lại thích nàng.
Nghe lời Vu Nhai nói công chúa Nguyệt Lâm Sa ngây người, ngước mặt lên:
– A?
Nguyệt Lâm Sa thấy đôi mắt gần trong gang tấc. Dưới lớp mặt nạ Vu Nhai đã dịch
dung khuôn mặt nhưng đôi mắt không thay đổi.
Vu Nhai nâng tay lên, cầm bàn tay đùa giỡn nắm cằm hắn. Trong tiếng khẽ kêu
của Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai kéo tay nàng ra sau lưng.
Tư thế thay đổi, biến thành Nguyệt Lâm Sa ôm eo Vu Nhai, hai người ôm nhau,
ngực dán ngực. Vu Nhai cảm giác hai cục mềm ấm đè ngực.
Vu Nhai cảm giác được thì công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng vậy, mới rồi đã nói
nàng cũng là nữ nhân. Nguyệt Lâm Sa muốn đẩy Vu Nhai ra.
Vu Nhai cười tà:
– Như thế nào? Chẳng phải công chúa muốn biến ta thành nam nhân của nàng sao?
Xấu hổ rồi?
Biết xấu hổ là tốt. Trong mắt Vu Nhai có tia trêu cợt.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa chưa từng bị nam nhân nào đụng vào, dù lý tưởng tương
lai của nàng là thu nhiều nam nhân vào hậu cung nhưng bây giờ đương nhiên biết
ngượng.
– Ngượng ngùng? Trong từ điển của Nguyệt Lâm Sa ta không có hai chữ này.
Nguyệt Lâm Sa nghe lời Vu Nhai nói biết ngay hắn định phản kích, nếu nàng tỏ
ra yếu thế thì thế cục tốt đẹp lúc trước nàng tạo ra sẽ bị hắn xoay chuyển.
Nguyệt Lâm Sa nói xong sấn tới, hai cục vừa to vừa mềm đè ép.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa sấn tới đương nhiên Vu Nhai cũng vậy, ví dụ chỉ thứ
nam nhân mới có.
Bánh ích đi bánh quy lại.
Không khí trong xe trở nên nghẹt thở, chỉ có tiếng nam nữ hô hấp và tiếng tim
đập nhanh.
Không gian tĩnh lặng nhanh chóng bị Vu Nhai phá vỡ:
– Nàng có biết Độc Cô gia chủ giao nhiệm vụ gì cho ta trước khi đến Ma Pháp
đế quốc không?
Công chúa Nguyệt Lâm Sa cố gắng không để giọng mình yếu ớt:
– Sao ta biết?
Nhưng tim Nguyệt Lâm Sa đập rất nhanh, đặc biệt là cảm nhận thứ kia cứng nóng.
Trừ lúc ở phản nghịch chi cốc ra đây đã là lần thứ hai, lần này càng rõ ràng
hơn. Sao thứ đó lớn vậy?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết là Vu Nhai cũng đang nghĩ: To thật, nhìn
mặt ngoài không ngờ cũng cỡ Tiểu Mỹ.
– Độc Cô gia chủ kêu ta bắt cóc công chúa Ma Pháp đế quốc, hắn muốn tự mình
chủ hôn cho ta.
– Ngươi muốn bắt cóc ta?
– Như thế nào? Nàng cảm thấy không có khả năng sao? Ta chính là U Linh sát
thủ!
– Ngươi không đánh lại ta, U Linh sát thủ thì sao? Ta chính là ma pháp sư
không gian.
– Không đánh qua làm sao biết?
– Nhưng sự thật là ngươi đang nằm trong lòng bàn tay của ta, chỉ cần ta ra
lệnh một tiếng là ngươi tiêu đời.
– Tự nàng nói muốn ta biến thành đế phu của nàng, công chúa sẽ không nỡ.
– Hừ! Ta nói rồi, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.
– Ta là phù văn sư!
Hai người càng lúc càng gần sát, mới rồi còn ôm hờ bây giờ thì ôm chặt nhau.
Khi nói chuyện môi Vu Nhai, Nguyệt Lâm Sa cách nhau càng gần, hai người ngửi
được hơi thở của đối phương. Hai người đều bá đạo, nhưng một người có mùi thơm
xử nữ, một người có hơi thở nam nhân. Có ngọn lửa đang đốt cháy Vu Nhai,
Nguyệt Lâm Sa.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa phản kích:
– Nữ nhân và chiến hữu của ngươi còn trong đế đô.
– A . . . ừ, vậy bây giờ ta cưỡng hôn nàng, nàng muốn sao?
Vu Nhai biết tình huống bây giờ hắn yếu hơn Nguyệt Lâm Sa, trừ nắm giữ phù văn
ra hắn không có lá bài khác. Có lẽ có nhưng Nguyệt Lâm Sa đoán được gần đúng
hắn sở hữu nhiều hệ huyền binh, tuy nàng không quá chắc chắn nhưng hắn không
thể dùng nó làm vũ khí bí mật nữa.
Vu Nhai ngẫm nghĩ thấy thật buồn bực, Thủy Tinh còn chưa hiểu hắn nhiều như
công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Vu Nhai không bá đạo nổi nữa, hắn trực tiếp dán môi nàng. Nếu ngôn ngữ không
nói lại thì dùng sức mạnh. Không thè lưỡi mà chỉ hôn ba giây, sau đó tách ra
tiếp tục bá đạo nói chuyện!
Đầu óc công chúa Nguyệt Lâm Sa trống rỗng. Lại bị Vu Nhai hôn, suy nghĩ của
Nguyệt Lâm Sa trở về ngày trong phản nghịch chi cốc.
Tuy nụ hôn khi đó là ngoài ý muốn nhưng nó là nụ hôn đầu của nàng. Khi ấy Vu
Nhai không hề bá đạo, hắn chạy mất dép. Hình như vào lúc đó Vu Nhai đã đi vào
lòng công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Khi đó Vu Nhai có thể tiến thêm một bước nhưng hắn lại xoay người chạy mất. Vu
Nhai cho Nguyệt Lâm Sa biết không phải tất cả nam nhân đều chỉ biết háo sắc,
có một số người lòng đen tối nhưng không có lá gan, ngoài miệng ba hoa hù
người. Vu Nhai hơi ngây thơ chứ không đáng ghét như cái miệng hắn nói.
Hôm nay công chúa Nguyệt Lâm Sa lại bị Vu Nhai hôn, nụ hôn bá đạo mạnh mẽ,
không hiểu sao nàng thích hắn như vậy.
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
– Dù thích cỡ nào cũng đừng mong chiếm ưu thế. Hừ, ta muốn nhìn xem ngươi vẫn
còn cái tính giả bộ ra oai không?
Nguyệt Lâm Sa thè lưỡi liếm môi Vu Nhai, hừ lạnh một tiếng:
– Ta làm như vậy đấy, ngươi muốn sao?
Vu Nhai ngẩn ngơ, không biết nên nói cái gì, hắn có chút kích động.
Cuối cùng Vu Nhai nhắc nhở:
– Công chúa, tốt nhất nàng đừng đùa với lửa.
Tình huống bây giờ khác với phản nghịch chi cốc, không nói đến vận mệnh của
hắn nằm trong tay Nguyệt Lâm Sa, dù không có thì bọn họ hợp tác cần xem ai
mạnh hơn ai.
– Chơi với lửa thì chơi với lửa, ngươi sợ? Hay là ngươi chơi không nổi? Ngươi
không làm được?
Nguyệt Lâm Sa thật sự không sợ, trong lòng nàng đã chấp nhận nam nhân này thì
có gì mà sợ? Bây giờ Nguyệt Lâm Sa muốn lấn át Vu Nhai, nàng vừa nói vừa cúi
đầu, khinh bỉ nhìn phần thân dưới của hắn.