Vu Nhai không có thói quen bỏ cuộc, càng khó chịu là hắn không thích thấy bộ
dạng vênh váo của Cổ Đế Long Linh. Trong lòng Cổ Đế Long Linh cho rằng thiên
phú của Cổ Đế Long Linh không đủ mạnh, nếu không nhờ Huyền Binh Điển thì tiểu
tử này là phế vật, ít nhất kém hơn Độc Cô Chiến Phong hai mươi mấy năm trước
rất nhiều.
Tuy Vu Nhai không tiếp xúc nhiều với Cổ Đế Long Linh nhưng biết cách nhìn của
nó về hắn, đặc biệt không xem trọng hắn sẽ vượt qua Độc Cô Chiến Phong. Vu
Nhai rất khó chịu, hắn cực kỳ bực mình. Vu Nhai muốn làm Cổ Đế Long Linh giật
mình.
Vu Nhai điên cuồng tu luyện.
Đám người trong doanh địa bên cạnh hố to mới đầu không biết cách mấy chục dặm
có người đang điên cuồng luyện kiếm vì kích hoạt long văn, mãi đến bảy ngày
sau bọn họ trông thấy một luồng kiếm quang rít gào phóng lên cao, tràn đầy bá
khí chém lìa một góc núi. Ba ngày tiếp theo thỉnh thoảng lại có kiếm quang bay
lên trời, mấy ngọn núi xung quanh đều gặp họa.
– Chẳng lẽ cao thủ lúc trước cưỡi ma thú lạ đuôi hồ ly phát hiện cái gì?
Các tộc nhân do đẳng cấp chưởng binh sư dẫn dắt không ngừng tưởng tượng, bọn
họ quyết định xuất phát, đứng phía xa nhìn xem có chuyện gì. Dù sao có đến mấy
tòa núi, bọn họ chỉ cần đứng gần một ngọn núi bị tai họa nhìn xem là được.
Khi bọn họ đến nơi quả nhiên thấy mấy ngọn núi bị san bằng, nhưng bực mình là
cây cối rậm rạp vẫn còn, lộn xộn khiến bọn họ khó thể tìm hiểu cao thủ kia có
phát hiện là gì không. Bọn họ không dám hỏi nhiều, không dám oán trách, chỉ có
thể từ từ quan sát, nhìn xem.
Bọn họ không phát hiện Tiểu Thúy, xung quanh không có nguy hiểm gì. Tiểu Thúy
đã đi chơi, đây là Vu Nhai yêu cầu. Vu Nhai kiên trì muốn Tiểu Thúy giữ dã
tính, phóng túng chứ không phải hoa trong nhà ấm.
Rất nhanh đến màn trình diễn. Bọn họ thấy chủ nhân phát ra kiếm quang, đó là
một người toàn thân mặc giáp đỏ sậm, không thấy mặt mũi ra sao. Tay hắn cầm cự
kiếm, mỗi vị trí hầu như điêu khắc hai con quái long. Bọn họ nhận ra hai quái
long đó, là đồ đằng của Đế Long tộc. Chẳng lẽ nam nhân là hậu duệ hoặc truyền
nhân của Đế Long tộc?
Mọi người thầm nghĩ, lòng càng dấy lên hy vọng, sau đó tiếp tục quan sát.
Hai ngày qua đi, cuối cùng cả đám có kết luận là nam nhân mặc giáp đang luyện
kiếm.
Keng keng keng!
Đám người nghẹn họng quay về doanh địa. Đến ngày thứ hai tức là ngày thứ mười
ba Vu Nhai tới di tích Đế Long tộc, khoảng bốn, năm giờ sáng. Trời còn tờ mờ
chợt vang tiếng gầm rú đánh thức mọi người trong giấc mộng. Cũng không có gì,
mấy ngày nay bọn họ thường nghe tiếng kiếm ngân thế này. Nhưng thanh âm tiếp
theo làm đám người phải bò dậy ra khỏi doanh địa.
Đó là từng tiếng gầm như rồng ngâm, thanh âm làm bọn họ run lẩy bẩy, không
kiềm được ra doanh địa nhìn xem. Bọn họ thấy ngoài lêu sáng rực như ban ngày.
Xảy ra chuyện gì?
– Cái này . . .
Dù là chủng tộc gì khi trông thấy tình huống trước mắt thì ngẩn ngơ.
Phương xa nơi mấy ngọn núi bị san bằng, vàng tia sáng lấp lánh lóe lên uốn
lượn bay hướng doanh địa, vòng qua người bọn họ, điểm đến cuối cùng là mấy
chục cái hố to.
Đúng vậy, mấy chục cái hố to cũng phát ra ánh sáng trắng nhạt, ánh sáng như
trôi nổi bên trên hố to.
– Không lẽ cao thủ kia thật sự phát hiện là cái gì? Hắn thật sự là hậu duệ
của Đế Long tộc?
Các chủng tộc nhìn nhau, rất muốn tới gần xem xét nhưng không dám hành động.
Trong đám người cường giảmạnh nhất chỉ đến đẳng cấp chưởng binh sư dễ dàng bị
người bóp chết.
Giọng Vu Nhai khàn khàn hỏi:
– Bây giờ ta nên làm như thế nào?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mười ba ngày tu luyện không ngừng nghỉ, Vu Nhai mệt muốn nằm sấp xuống nhưng
lòng dạt dào hưng phấn. Mới rồi Vu Nhai không ôm hy vọng gì lớn, đứng ở chỗ Cổ
Đế Long Linh chỉ định luyện kiếm thử. Vu Nhai không ngờ thật sự thành công,
lúc trước Vu Nhai nhiều lần luyện kiếm không phải chỗ Cổ Đế Long Linh chỉ
định, trời biết kiếm của hắn có khi nào phá hỏng vài long văn còn sót lại, nên
mọi người mới thấy mấy ngọn núi bị phá lởm chởm.
Mỗi sáng sớm tỉnh dậy Vu Nhai sẽ đến thử một lần, không thành công thì tiếp
tục luyện kiếm quanh các núi, mỗi ngày tu luyện giống như nhau. Vu Nhai không
ngờ long văn ngày hôm qua vẫn không có phản ứng gì đến hôm nay đã bị kích
hoạt.
Giọng Cổ Đế Long Linh khào khào:
– Cách mười thước, góc ba mươi độ hố to, tiếp tục dùng kiếm kỹ kích hoạt.
Nói thật là mười mấy ngày nay Vu Nhai làm Cổ Đế Long Linh rất giật mình. Có lẽ
khi Vu Nhai chăm chú tu luyện không cảm giác được gì nhưng Đế Long kiếm kỹ
thuộc về Cổ Đế Long Linh, làm sao nó không cảm giác được? Mỗi ngày Cổ Đế Long
Linh thấy Vu Nhai tiến bộ, mỗi ngày đều giật mình. Sao lúc trước nó không cảm
giác ra thiên phú của tiểu tử này?
– Hừ! Tiểu tử khốn kiếp này không hay biết thiên phú của mình, tuy tu luyện
rất nghiêm túc nhưng luôn có tâm lý tự ti là lạ. Chính tiểu tử này đều công
nhận toàn dựa vào Huyền Binh Điển mới có thành tựu như hôm nay.
Hai ngày trước Cổ Đế Long Linh không kiềm được thảo luận với Thôn Thiên Kiếm.
Kết quả Cổ Đế Long Linh nghe Thôn Thiên Kiếm tuyên bốn như vậy. Nói thật là
Thôn Thiên Kiếm hơi đắc ý, hình như nàng cũng bị Vu Nhai dẻo miệng làm ăn bồ
hòn nhiều lần, giờ vui vẻ chia sẻ những gì nàng biết về hắn cho Cổ Đế Long
Linh nghe. Có một đoạn thời gian dài Thôn Thiên Kiếm chung cảm giác với Cổ Đế
Long Linh, khinh thường thiên phú của Vu Nhai. Nhưng sự thật chứng minh rằng
Thôn Thiên Kiếm, Cổ Đế Long Linh sai lầm.
Phong Doanh lên tiếng:
– Đúng vậy! Chủ nhân rất lợi hại, hắn học Phong Doanh kiếm pháp một lần là
biết, tuy cũng nhờ truyền thừa nhưng nếu thiên phú không tốt thì không phải ai
cũng nhận truyền thừa ngay được.
U Hoang mở miệng nói:
– Đúng, chủ nhân thậm chí không rõ thiên phú của mình, giết người là dễ dàng
sao?
Cổ Đế Long Linh nghe đám binh linh giải thích mới chợt nghĩ ra. Đúng vậy,
truyền thừa cũng cần chọn đúng người.
Nếu ngươi truyền thừa cho người có thiên phú rất kém, dù khắc kỹ hình ảnh
trong đầu thì hắn tay chân vụng về vẫn không học được. Vu Nhai thì dù là kỹ
năng gì khi nhận truyền thừa là hắn đều biết. Vu Nhai kém?
Thôn Thiên Kiếm nói tâm lý tự ti là bi kịch của trạch nam.
Trong tiềm thức Vu Nhai vẫn cho rằng chữ thiên tài là đường thẳng song song
với hắn. Vu Nhai là người xuyên việt, hắn không biết nhận truyền thừa cần có
thiên phú cường đại.
Vì vậy Vu Nhai luôn cảm giác khi nhận truyền liền giỏi ngay là chuyện đương
nhiên.
Có lẽ sau này Vu Nhai phát hiện thiên phú của mình không tệ nhưng hắn cảm thấy
đó là nhờ cơ thể này. Nhi tử của Độc Cô Chiến Phong có thiên phú, chuyện bình
thường. Vì vậy Vu Nhai thản nhiên nhận, không cảm thấy linh hồn mình có gì đặc
biệt.
Tín niệm biến mạnh của Vu Nhai luôn là:
– Ta di truyền thiên phú của Độc Cô Chiến Phong, có lẽ không cường đại như
Độc Cô Chiến Phong nhưng vẫn không tệ, lại có binh linh trong Huyền Binh Điển
trợ giúp, ngày nghịch thiên sắp tới.