Các Tinh Linh tộc nhìn nhau. Ải Nhân tộc lớn giọng nên Tinh Linh tộc nhân đều
nghe thấy, sau đó bọn họ giật nảy mình.
Tuyết Đế Nhi mừng rỡ và càng khó hiểu về nhân loại này hơn. Tại sao hắn biết
cả kỹ xảo rèn?
Thú Đằng tộc nhân không tâm tình quan tâm chuyện gì đang diễn ra nhưng bị lời
của Ải Nhân tộc hấp dẫn. Thú Đằng tộc nhân cảm giác chính mình mới ngốc, tại
sao vừa rồi sinh ra các loại nghi ngờ về nhân loại này?
Bố Lôi phản ứng lại nhanh vội chạy tới bên cạnh Bố Ân Đặc, lớn tiếng nhắc nhở:
– Công tử, nhân loại này không dễ đối phó, xin đừng khinh địch!
– Bố Lôi, ngươi không biết lúc ta rèn không được quấy rầy sao? Dù là khi đối
phó với nhân loại ngu ngốc kia.
Bố Ân Đặc không thèm để ý đến Bố Lôi, túc tục giã thanh kiếm trong tay, động
tác rất quen tay, phối hợp lợi hại hơn hai cây thiết côn nhiều. Huyền hoàng
kim tinh kiếm như có sự sống nhảy múa trong lửa.
Ngu ngốc? Bây giờ những người có mặt chỉ một mình Bố Ân Đặc là nghĩ nhân loại
kia ngu ngốc.
Bố Lôi bất đắc dĩ nhìn huyền hoàng kim tinh kiếm của Bố Ân Đặc, thở phào.
Bố Lôi thầm nghĩ:
– Bố Ân Đặc thiếu gia không khinh địch, dường như muốn nhân loại này thua
thật thảm, đả kích hắn không còn manh giáp. Có lẽ mình quá lo lắng?
Bố Lôi ngẩng đầu nhìn nhân loại kia, cơ mặt giãn ra lại căng cứng.
– Không thể . . .
Cùng với tiếng hét của Bố Lôi, mọi người nhìn nhân loại bận rộn rèn, dù là
người hiểu rèn hoặc không đều trợn to mắt.
Từ khi nào hơi thở Thánh thụ Tinh Linh trên người Vu Nhai càng đậm đặc hơn,
sắc xanh quay quanh người hắn rõ rệt. Khủng khiếp hơn là sắc xanh chẳng những
nhập vào người Vu Nhai còn dung hợp vào huyền hoàng kim tinh kiếm trong tay
hắn.
Sự sống.
Mọi người đều cảm giác được sự sống mãnh liệt trong huyền hoàng kim tinh kiếm.
Các Tinh Linh tộc nhân choáng váng nhìn. Đám Ải Nhân tộc cũng chóng mặt. Bọn
họ kinh hoàng không nói nên lời.
– Xong xuôi, nhân loại, ngươi . . .
Không lâu sau thời gian Bố Ân Đặc đã rèn xong, một loại tài liệu không cần tốn
nhiều thời gian. Huyền hoàng kim tinh kiếm ngũ giai mang theo chút sự sống đủ
khiến người không theo kịp. Tuy Bố Ân Đặc có thể rèn thanh kiếm này thành
chuẩn lục giai nhưng không cần thiết, bấy nhiêu đây đủ đả kích nhân loại đó
tơi tả. Bố Ân Đặc rèn xong nghỉ ngơi, gã muốn xem nhân loại làm trò hề.
Theo kinh nghiệm trước kia thì lúc Bố Ân Đặc rèn xong đối thủ còn chưa đúc
được hình dạng thanh kiếm.
Nhưng khi Bố Ân Đặc ngẩng đầu lên, gã cảm thấy kỳ dị. Không khí tĩnh lặng. Bố
Ân Đặc nhìn mấy chục Ải Nhân tộc bên cạnh, ai nấy như bị hóa đá. Bố Ân Đặc
phản xạ nhìn theo ánh mắt các Ải Nhân tộc.
– Không thể nào!
Bố Ân Đặc giống như Bố Lôi, khi thấy nhân loại kia ánh mắt đầu tiên là hét
lên. Bố Ân Đặc không ngạc nhiên vì kỹ xảo rèn mà là sự sống cực kỳ dồi dào,
thanh kiếm không thành hình trong tưởng tượng của gã đã biến thành kiếm màu
vàng, sắc xanh nhảy múa bên trên.
Bốp!
Bố Ân Đặc cảm giác gã đang nằm mơ, gã tát mình một cái rõ to. Đau đớn khiến Bố
Ân Đặc hiểu ra đây tuyệt đối không phải là mộng. Bố Ân Đặc vọt tới trước mặt
Vu Nhai, không quan tâm xung quanh nóng bức, mắt nhìn chằm chằm vào huyền
hoàng kim tinh kiếm. Ngũ giai, Bố Ân Đặc cảm giác được thanh kiếm này tuyệt
đối đã vào ngũ giai, thậm chí mạnh hơn gã.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Cảm giác chưa từng có dâng trào trong lòng, cảm giác như có loài bò sát cọ da
làm Bố Ân Đặc buồn nôn.
Bố Ân Đặc là thiên tài của Ải Nhân tộc, gã tuyệt đối không cho phép mình thua
nhân loại, phải biến huyền hoàng kim tinh kiếm tất thắng càng mạnh hơn. Bố Ân
Đặc vội quay người lại, gã phải trở về đài rèn tiếp tục nâng thanh kiếm lên
chuẩn lục giai. Nhưng khi Bố Ân Đặc ngoái đầu thấy thuộc hạ kỳ dị huơ nắm tay,
tư thế gõ búa, cong người khi rèn.
Bố Ân Đặc hét to:
– Các ngươi đang làm gì?
Bị Bố Ân Đặc quát, các Ải Nhân tộc khựng lại, luống cuống nói:
– Bố Ân Đặc công tử, chúng ta . . .
Dù vậy nhưng các Ải Nhân tộc không kiềm lòng được nhìn hướng Vu Nhai, nhìn mỗi
động tác của hắn. Các Ải Nhân tộc muốn học, bản năng muốn học.
Mới đầu Bố Ân Đặc khó hiểu tại sao các Ải Nhân tộc làm như vậy, tình huống này
chỉ có khi trưởng lão công khai rèn. Bố Ân Đặc là người Kim Chuy bộ lạc, bộ
lạc thông minh nhất Ải Nhân tộc. Chớp mắt Bố Ân Đặc nghĩ đến một điều, gã vụt
ngoái đầu nhìn kỹ mỗi động tác của Vu Nhai sau đó giật nảy mình.
Mới rồi Bố Ân Đặc cứ nghĩ huyền binh sự sống của nhân loại khá lợi hại, giờ gã
mới để ý thấy kỹ xảo rèn của hắn cũng rất mạnh. Bố Ân Đặc như bị bò sát cắn
vài miếng, các loại cảm xúc bùng nổ, trong đó có một nỗi niềm mãnh liệt nhất
là ghen tỵ. Bố Ân Đặc thấy ghen tỵ vì kỹ xảo rèn của nhân loại?
Bố Ân Đặc gào thét:
– Đứng yên đừng nhúc nhích! Làm Ải Nhân tộc chúng ta mất hết mặt mũi! Các
ngươi còn nhúc nhích thì đừng về tộc nữa!
Lúc Bố Ân Đặc rèn cũng có nhiều Ải Nhân tộc vây xem nhưng không giống tình
huống trước mắt, chẳng ai không kiềm lòng nổi học theo. Bố Ân Đặc không làm
được thì nhân loại này dựa vào cái gì làm được?
Các Ải Nhân tộc cứng người, đành nhìn theo Bố Ân Đặc quay về đài rèn tiếp tục
rèn.
Ồn ào!
Tinh Linh tộc xôn xao, nếu bây giờ bọn họ còn không đoán được tình huống trước
mắt thì ngu thật. Kỹ xảo rèn của nhân loại này khiến Ải Nhân tộc không kiềm
lòng nổi học theo? Quá sức tưởng tượng.
Tuy Tinh Linh tộc rất ghét nhân loại hay gọi bọn họ là ngu, nhưng Tinh Linh
tộc nhân càng ghét hay thậm ghí là căm thù đám Ải Nhân tộc bỏ đá xuống giết.
Lúc trước Tinh Linh tộc giận mà không dám nói gì, không dám đắc tội Ải Nhân
tộc nhưng không có nghĩa là trông thấy người lùn mắc nghẹn thì bụng các Tinh
Linh không mừng thầm. Có Tinh Linh tộc nhân lộ biểu tình sung sướng ra mặt.
Tuy nhân loại này rất đáng ghét nhưng ít ra hắn đứng về phía Tinh Linh tộc,
còn được truyền thừa tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ.
Nói sao thì sự sống trên người nhân loại là của Thánh thụ Tinh Linh, như thể
Tinh Linh tộc sóng vai chiến đấu cùng hắn.
Vân đại trưởng lão liếc Tuyết Đế Nhi. Đại nữ vương Tinh Linh kiếm đâu ra nhân
loại đáng sợ như vậy?
Vân đại trưởng lão cáo già, nàng rất nghi ngờ câu chuyện Tuyết Đế Nhi làm vai
chính. Vân đại trưởng lão có trực giác tất cả mọi chuyện do nhân loại đạo
diễn, đừng quên khi đại nữ vương Tinh Linh ra tay thì nhân loại nhắc nhở mấy
câu.
Tómlại là trong khoảnh khắc này các Tinh Linh tộc nhân không thấy nhân loại
đáng ghét nữa.
Vu Nhai không biết cảm quan của người ba tộc liên tục thay đổi vì hắn. Vu Nhai
chỉ muốn hoàn toàn phát huy những gì được Khắc Liệt Luân Tư dạy, không chỉ Bố
Ân Đặc muốn đánh hắn tơi bời mà Vu Nhai cũng muốn đập dẹp gã.
Khắc Liệt Luân Tư đã nói muốn thu chút tiền lời thì Vu Nhai nên dùng lực lượng
mạnh nhất.