Chết sẽ không làm những Thú Đằng tộc nhân ôm mộng tưởng vĩ đại sợ một chút
nào, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?
Thú Đằng tộc nhân bị Vu Nhai đá bay đã xỉu, hắn mặc kệ gã. Ngất xỉu thì không
còn cách nào tự sát.
Vu Nhai nhìn hướng Ứng thiếu soái, cười âm hiểm nói:
– Ta nói này Ứng thiếu soái, hãy ngoan ngoãn khai thật đi. Ngươi ôm giấc mơ
vĩ dại đúng không? Ví dụ như thống nhất bách tộc loạn địa, thành vua bách tộc
loạn địa, hay ngươi thậm chí muốn đặt chân vào ánh mắt nhân loại, gạt bỏ huyền
binh, ma pháp của nhân loại biến thành bản mệnh thú đồ đằng của các ngươi?
Trong phút chốc vô số Thú Đằng tộc nhân biến sắc mặt.
Không chỉ là Thú Đằng tộc nhân, đám Ải Nhân tộc với 71e dẫn đầu biến sắc mặt.
Tinh linh tộc không có nhiều cảm giác, bây giờ bọn họ không quan tâm Ứng thiếu
soái có giấc mơ vĩ đại gì.
Vu Nhai nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục bảo:
– Nếu ngươi đã ôm giấc mơ vĩ đại như vậy tin tưởng tương lai sẽ thành một
danh quân . . . Danh quân đương nhiên phải có ngực rộng, chủ yếu nhất là biết
thương thuộc hạ. Dù sao hôm nay ngươi không nói cũng phải nói, muốn nói vẫn
phải nói. Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình bị hành hạ chết
sao?
Ứng thiếu soái ngẩng đầu lên, nhìn Vu Nhai chằm chằm, biểu tình không thay đổi
nhưng ánh mắt đã bán đứng gã. Trong mắt Ứng thiếu soái nhiều nhất là hận, sau
đó vô cùng lo lắng. Nhân loại này gian xảo hơn Ứng thiếu soái tưởng tượng rất
nhiều.
Ứng thiếu soái không thấy lạ tại sao Vu Nhai biết giấc mộng của gã, vì hắn đã
lẻn vào đội của gã.
Ứng thiếu soái lạnh lùng nói:
– Hừ! Nhân loại, đây chỉ là thuật ly gián của ngươi, vô dụng với ta.
Vu Nhai nói thẳng:
– Ta biết vô dụng với ngươi nhưng hữu dụng với thuộc hạ của ngươi!
Ứng thiếu soái biến sắc mặt.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
– Được rồi, ta công nhận lúc trước ta nói những lời đó chính ta còn không
tin. Danh quân đúng là phải có ngực rộng vĩ đại nhưng lúc cần độc thì phải ác.
Ngực quá rộng thường là chết nhanh nhất, Ứng thiếu soái nhà ngươi là chứng
minh tốt nhất. Hay nhất là làm được khi cần rộng ngực thì rộng, khi cần độc
thì ác, khi nên hy sinh thuộc hạ cũng không nháy mắt cái nào!
Vu Nhai dứt lời, hắn liếc hướng tất cả Thú Đằng tộc nhân, ai nấy liên tục thay
đổi sắc mặt. Có ia không sợ chết? Lúc trước Thú Đằng tộc nhân nhờ vào lý tưởng
kiên quyết nên không sợ, nhưng lý tưởng trong cơ thể bị người kéo ra, suy nghĩ
của Ứng thiếu soái cũng bị phơi bày thì lại là chuyện khác.
Vu Nhai mỉm cười thu về ánh mắt nói:
– Tinh linh tộc khờ khạo có lẽ còn hơi choáng, để ta giải thích cho bọn họ
tại sao nói ngươi độc ác. Đầu tiên chuyện của ngươi bị ta vạch trần, tùy thời
bị Tinh linh bắn không còn một mẩu xương nên ngươi bày ra phong độ danh quân,
cnắ chết Tinh linh tộc ngu ngốc, mềm lòng không dám sử dụng các loại hình phạt
độc ác. Ngươi hy sinh mấy thuộc hạ có cũng được, không có cũng không sao.
Ngươi lợi dụng tâm lý cẩn thận ngoại giao của Tinh linh tộc để chấn nhiếp bọn
họ, sau đó lợi dụng nhân loại từng tổn thương Tinh linh tộc, dùng các loại
ngôn ngữ làm hỗn loạn suy nghĩ của Tinh linh tộc.
Tinh linh tộc nhân trợn tròn mắt nhìn, bọn họ không nghe hiểu Vu Nhai đang nói
gì nhưng có hiểu hai chữ. Nhân loại khốn kiếp, ngươi định nói bao nhiêu lần
Tinh linh tộc thật ‘ngu’ mới chịu thôi?
Các trưởng lão, Tuyết Đế Nhi yên lặng nghe. Bọn họ nghe hiểu hết, nhưng qua sự
hỗn loạn lúc trước nên bây giờ bọn họ không biết tin ai, không tỏ thái độ, cứ
để nhân loại nam làm gì thì làm.
– Ngươi làm không sai, Tinh linh tộc đúng là bị ngươi làm lẫn lộn. Nhưng có
một khâu ngươi không làm tốt, đó là ngươi phải giết ta rồi mới làm mọi chuyện
này kín không kẽ hở. Tinh linh tộc không dám sử dụng hình phạt tàn nhẫn nhưng
nhân loại ta thì dám.
Vu Nhai như kể chuyện không ngừng vạch mặt Ứng thiếu soái.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Vì vậy ta chạy đi thay quần áo trong lúc ngươi đặt ra kế hoạch này. Ài,
cường giả thiên giai rất đáng sợ, ta chưa phải là đối thủ của bọn họ.
Ứng thiếu soái vẫn bình tĩnh nhưng gã đã nổi gân xanh, đó là cảm giác thất bại
bày mưu lập kế rồi bỗng nhiên có người giành đi trước, loại đả kích này sánh
bằng ‘cuộc chiến thiên tài trẻ’ hay thmậ chí càng tàn nhẫn hơn.
Vu Nhai nói nhiều như vậy không phải muốn giải thích cho Tinh linh tộc mà là
nói với Ứng thiếu soái. Kế hoạch của ngươi đều nằm trong bàn tay ta, ngươi
không thể trốn thoát, ở trước mặt ta thủ đoạn của ngươi không có bất cứ tác
dụng gì.
lúc trước Vu Nhai nói đối phó người như Ứng thiếu soái chỉ cần phá vỡ tự tin
hăọc điều gã đắc ý nhất, tự phụ nhất mới là sung sướng.
Các trưởng lão Tinh linh tộc cũng nghiệm ra, lại biến sắc mặt. Đặc biểt mấy
trưởng lão lúc trước quát Vu Nhai, bọn họ cảm thấy rất bực tức. Thì ra tiểu tử
này thay quần áo là có mục đích, không phải loại biến thái trong nhân loại,
hóa ra bọn họ đã hiểu lầm hắn.
Nhưng sao tiểu tử này không nói sớm? Không lẽ Tinh linh tộc thật sự ngốc? Bao
gồm trưởng lão ta đây?
Vu Nhai khẽ thở dài:
– Ài, đến bước này rồi chẳng lẽ ngươi vẫn không muốn thừa nhận sự thật là
ngươi bắt cóc mấy trăm người của Tinh linh tộc sao? Ngươi muốn ta thực hiện
lời nói cho ngươi nhìn thuộc hạ bị ta hành đến chết?
Thú Đằng tộc nhân bản năng nhìn Ứng thiếu soái, đây là bản năng của sinh mệnh
trí tuệ. Các Thú Đằng tộc nhân biết rõ kế hoạch của Ứng thiếu soái nên rất
quan tâm thái độ của gã vào lúc này. Tuy Thú Đằng tộc nhân không bị dao động
vì lời Vu Nhai nói, vẫn sẽ cam lòng chết vì Ứng thiếu soái nhưng trong thâm
tâm bọn họ muốn được gã quan tâm, xem trọng.
Như tâm lý lúc trước của đại nữ vương Tinh linh, biết cac trưởng lão Tinh linh
tộc không xấu nhưng nàng vẫn tự ti, yếu đuối.
Làm sao Ứng thiếu soái có thể từ bỏ vào lúc này?
– Nhân loại gian xảo, ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Thứ dễ như trở bàn tay, nói kế hoạch ra là toàn bộ hùng tâm tráng chí xong
đời!
Vu Nhai không quan tâm Ứng thiếu soái, chuyển hướng sang đám cao tầng Tinh
linh tộc.
Vu Nhai kêu lên:
– Tinh linh tộc ngốc . . . À không, các bằng hữu. Ta nghĩ nhìn biểu tình của
đám tuhộc hạ Ứng thiếu soái chắc các ngươi đã đoán được? Bây giờ không biết
các ngươi còn tin ta không?
Đúng vậy, nhìn biểu tình của Ứng thiếu soái, thuộc hạ Thú Đằng tộc nhân của gã
là đoán được ai mới là kẻ thù thật sự của Tinh linh tộc, không cần chứng cứ.
Tuyết Đế Nhi biết Vu Nhai rất vênh váo, mỗi lần đều muốn người ta phải tin
tưởng vô điều kiện. Bản thân hắn biểu hiện rất ác ma nhưng đòi người ta phải
tin hắn là người tốt, nhưng có vẻ hắn đúng là người tốt.
– Ta tín ngươi!
Vân đại trưởng lão lên tiếng:
– Nhân loại bằng hữu, ta là đại trưởng lão của Tinh linh tộc thỉnh cầu ngươi
giúp chúng ta tìm tộc nhân về.
Thanh âm già nau vang vọng khắp quảng trường cung điện. Tuy tuổi của Vân đại
trưởng lão lớn nhất, tuy nàng cũng bàng hoàng nhưng sao có thể không thấy biểu
tình của các Thú Đằng tộc nhân khi Vu Nhai nói chuyện?