– Đây là huyền linh chi nhãn của Tinh linh tộc các ngươi, này là linh khí hóa
tiễn, này là huyễn nỗ . . .
Vu Nhai không ngừng sử dụng tuyệt kỹ tinh thuần nhất của Tinh linh thần nỗ
viễn cổ, còn thuần túy hơn cả Tinh linh tộc bây giờ. Đương nhiên bởi vì Tinh
linh dùng linh lực khác với huyền khí nên nói thuần túy là về mặt kỹ xảo.
– Trước khi tàn hồn tán đi đã xin nhờ ta bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Tinh
linh tộc nên ta mới đến.
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
– Nhưng khi ta đặt chân vào Tinh linh tộc nhận được mũi tên từ các ngươi,
thậm chí đồng bạn của ta đã bị các ngươi bắt đi.
Tinh linh tộc nhân run rẩy trong lòng. Những Tinh linh lúc trước tham gia vây
công Vu Nhai đều gục mặt xuống. Tuyết Đế Nhi mờ mịt.
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
– Hèn gì hắn có thể lẻn vào chỗ sâu nhất trong Tinh linh tộc, hèn gì Tinh
linh thần nỗ không bắn hắn. Trên người hắn có một phần nhỏ truyền thừa từ Tinh
linh thần nỗ viễn cổ thì sao Tinh linh thần nỗ có thể bắn hắn?
– Nhưng chết tiệt, tại sao hắn không nói sớm? Chờ ăn hiếp mình xong mới nói.
Khốn kiếp, đồ khốn!
Đại nữ vương Tinh linh đã quên lúc trước Vu Nhai căn bản không có thời gian,
hơn nữa nàng vào trước là chủ, dù hắn có giải thích chưa chắc Tuyết Đế Nhi
nghe lọt tai. Không có Thú Đằng tộc áp lực e rằng Vu Nhai mới xuất hiện đã bị
Tinh linh tộc tiêu diệt.
Thêm nữa ngày hôm qua Vu Nhai không cảm ngộ hơi thở sự sống, linh Doanh không
lợi hại như bây giờ. Khi đó Vu Nhai không cách nào làm hành động giống như lúc
này, có lẽ Thánh thụ Tinh linh sẽ phướt lờ hắn.
Ngày hôm qua Vu Nhai không nắm chắc được Tinh linh tộc tin tưởng, bảo đảm an
toàn cho mình.
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
– Bây giờ các ngươi còn cho rằng ta là ăn trộm không?
Không Tinh linh tộc nhân nào dám phản bác.
Không nói đến Thánh thụ Tinh linh thay đổi, Vu Nhai thi triển các tuyệt kỹ
huyền linh chi nhãn đã chứng minh những mảnh nhỏ Thánh thụ Tinh linh viễn cổ
không phải bị ăn trộm từ Tinh linh tộc.
Trong Tinh linh tộc chứa những mảnh nhỏ không có tàn hồn Tinh linh thần nỗ
viễn cổ tồn tại, càng không có truyền thừa!
– Cái này cũng khó nói. Có lẽ ngươi thật sự được mảnh nhỏ và truyền thừa từ
Tinh linh thần nỗ viễn cổ nhưng nếu là tàn hồn tất nhiên không thể tự do lựa
chọn ai, nếu không Tinh linh thần nỗ viễn cổ đã chẳng chọn nhân loại như
ngươi!
Ứng thiếu soái biết tuyệt đối không được để Vu Nhai nói tiếp, nếu không thì
thế cục Thú Đằng tộc sẽ biến bị động.
– Rất có thể ngươi có được mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ viễn cổ rồi mượn cơ hội
này làm hành động xấu xa với Tinh linh tộc. Theo ta thấy mấy trăm Tinh linh
tộc bị ngươi bắt, ngươi là kẻ đứng sau màn!
Bố Ân Đặc thêm mắm dặm muối:
– Đúng vậy! Ải Nhân tộc chúng ta thường hay giao tiếp với nhân loại, bình
thường nhân loại được nước lấn tới, lòng tham không đáy!
Mới rồi Bố Ân Đặc không có cơ hội xen vào giờ gã có thể lên tiếng nói.
Đúng vậy, nhân loại cực kỳ gian xảo, không chừng đúng như Ứng thiếu soái đã
nói.
Bây giờ Tinh linh tộc đã choáng váng, không biết nên tin ai, bốn bề thọ địch.
– Ngươi câm miệng lại! Từ khi nào Ải Nhân tộc lưu lạc đến nông nỗi liếm ngón
chân của Thú Đằng tộc? Suốt ngày cứ rống gì mà Ải Nhân tộc vĩ đại, ngươi là sỉ
nhục của Ải Nhân tộc!
Vu Nhai không quên lời dặn của Khắc Liệt Luân Tư, lời nói chanh chua khắc
nghiệt. Nhưng bây giờ chưa phải lúc đối phó Ải Nhân tộc, phải giải quyết Thú
Đằng tộc trước.
Bố Ân Đặc tức giận quát:
– Ngươi . . .!
Bố Ân Đặc chỉ đến theo lời mời của Ứng thiếu soái, được hứa rất nhiều ích lợi.
Bị Vu Nhai nói là liếm ngón chân Ứng thiếu soái làm Bố Ân Đặc tính tình nóng
nảy suýt nhảy cẫng lên.
Vu Nhai cắt ngang:
– Ngươi cái gì mà ngươi? Tránh qua một bên, bây giờ chưa đến lượt ngươi bước
ra!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Không đợi Bố Ân Đặc trả lời, Vu Nhai nhìn hướng Ứng thiếu soái, mở miệng nói:
– Ngươi muốn ta đưa ra chứng cứ chỉ tội Thú Đằng tộc các ngươi đúng không? Ta
thừa nhận ta không có chứng cứ gì, ít nhất bây giờ không có nhưng rất nhanh sẽ
có. Ta có mấy trăm nhân chứng!
Bố Ân Đặc định nổi khùng nhưng nghe Vu Nhai nói lời này thì im miệng.
Ứng thiếu soái ngẩn người. Mấy trăm nhân chứng? Là sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Đừng quên đây là dâu, chỗ này là lãnh địa của Tinh linh tộc, địa bàn thuộc
về Tinh linh tộc. Chỉ cần giam các ngươi lại ép cung, ta không tin các ngươi
dám không nói thật!
Ứng thiếu soái biến sắc mặt.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
– Ứng thiếu soái nhà ngươi muốn thu mua lòng người nên nói hết đa số kế hoạch
cho thuộc hạ nghe. Ngươi không nói cũng không được, còn thuộc hạ của ngươi
phối hợp hành động với ngươi. Vì vậy chỉ cần một trong số các ngươi nói ra sự
thật thì chẳng phải là có chứng cứ?
– Ngươi dám?
Vẻ mặt Ứng thiếu soái luống cuống. Lúc trước Ứng thiếu soái không bao giờ ngờ
âm mưu sẽ bị vạch trần, sau khi bị vạch mặt Ứng thiếu soái không nhớ ra vấn đề
mấy trăm thuộc hạ, gã tràn đầy lòng tự tin đối đáp kết quả bị Vu Nhai chỉ
điểm. Ứng thiếu soái muốn khùng.
– Tuyết Đế Nhi, nàng nói xem nàng có dám không? Vì mấy trăm Tinh linh tộc,
nàng dám không?
Ánh mắt đại nữ vương Tinh linh kiên quyết nói:
– Đương nhiên dám, ta đã giết mấy chục Thú Đằng tộc nhân còn gì không dám?
Tuyết Đế Nhi đã hoàn toàn tin lời Vu Nhai, nói:
– Tất cả vệ binh nghe lệnh, bắt toàn bộ Thú Đằng tộc lại, ai chống cự thì
giết không tha!
Ứng thiếu soái luống cuống tay chân:
– Các ngươi dám? Các ngươi đang tuyên chiến với Thú Đằng tộc ta . . .
Ứng thiếu soái bối rối quên hận Vu Nhai.
Tuyết Đế Nhi lạnh lùng nói:
– Thú Đằng tộc các ngươi đã muốn nuốt Tinh linh tộc ta chẳng phải là tuyên
chiến sao?
Bởi vì Vu Nhai ảnh hưởng đủ mặt tiềm thức nên Tuyết Đế Nhi ngày càng có tướng
nữ vương, chỉ mới có một ngày nàng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đại nữ vương Tinh linh nói xong xoay người nhìn các trưởng lão Tinh linh tộc
đứng sau lưng mình.
Tuyết Đế Nhi lên tiếng:
– Xin các trưởng lão ra tay bắt cao thủ thiên giai bên cạnh Ứng thiếu soái!
Các trưởng lão Tinh linh tộc liếc nhau, bắt chước vệ binh xóa mất chữ ‘đại’,
– Tuân lệnh! Nữ vương!
Thật ra các trưởng lão Tinh linh tộc không xấu bụng, chẳng qua cậy già lên
mặt, thêm vào trong tiềm thức xem Tuyết Đế Nhi như thiếu nữ không hiểu chuyện,
phớt lờ lời nàng nói. Nay Vu Nhai nhắc nhở, các trưởng lão Tinh linh tộc phản
ứng lại. Tuyết Đế Nhi đã không còn là con nít.
Dù Tuyết Đế Nhi là con nít đi nữa, nay nữ vương Tinh linh bệnh nặng, phải bồi
dưỡng nàng thành nữ vương mới hợp cách.
– Tuân lệnh! Nữ vương!
Giọng các trưởng lão Tinh linh tộc không lớn nhưng gõ mạnh vào tim Tuyết Đế
Nhi. Lúc trước các vệ binh kêu Tuyết Đế Nhi chưa có cảm giác gì, nhưng thanh
âm chân thành của các trưởng lão Tinh linh tộc khiến nàng có cảm giác trọng
sinh, mọi tự ti, yếu đuối biến mất hết.