– Hàng chữ nhắc nhở đó không đem lại tác dụng gì, uy tín của nàng trong Tinh
linh tộc bằng không, viết mấy câu kia chẳng qua là đặt nền móng cho sau này
nàng vạch mặt Thú Đằng tộc.
Vu Nhai cười khẽ:
– Đừng lo, hắn vừa mở miệng là ta đoán được kế hoạch ngay. Rất nhanh Ứng
thiếu soái sẽ lộ ra răng nanh, ta tin trưởng lão các người sẽ không ngốc như
vậy.
Đại nữ vương Tinh linh đã nhận mệnh. Vu Nhai há mồm ngậm miệng nói Tinh linh
tộc ngốc, Tuyết Đế Nhi không cách nào cãi lại.
Khoảng hai canh giờ sau, Tuyết Đế Nhi nghi ngờ viết vào tay Vu Nhai:
– Ủa? Tinh linh thần nỗ chúng ta đã đóng.
– Xem ra Tinh linh tộc các người đã thảo luận xong, chuẩn bị nghênh đón Thú
Đằng tộc vào lãnh địa.
Vu Nhai gật đầu, nói:
– Đừng căng thẳng, sau khi vào trong là địa bàn của các người, muốn xoa nắn
thế nào tùy ý.
Vu Nhai nói xong không quan tâm Tuyết Đế Nhi có phản ứng gì, đưa mắt nhìn Ứng
thiếu soái.
Thật khâm phục tiểu tử này, nhiều nước miếng quá, lâu như vậy Ứng thiếu soái
vẫn nói cười với các Tinh linh tộc nhân, lải nhải không đứt. Xem bộ dáng Tinh
linh tộc nhân đã xem Ứng thiếu soái là bằng hữu tốt nhất, ngời như vậy nếu bị
làm cho thân bại danh liệt chắc là cảm giác rất thích.
Lại qua một đoạn thời gian, có Tinh linh đi ra, là hai trưởng lão. Trong đó có
một người Vu Nhai quen, Sương trưởng lão, người kia là Lý trưởng lão, Tinh
linh nữ, hắn chưa từng thấy mặt.
Ứng thiếu soái lại nói một tràng biểu minh rõ lập trường, thành ý của mình.
Sương trưởng lão mặt lạnh như tiền chậm rãi nói:
– Chúng ta có thể bàn vấn đề hợp tác, đa tạ ngươi đã giải cứu Tinh linh tộc
nhân chúng ta. Nhưng thành ý của ngươi chưa đủ, ta muốn ngươi giao mấy Tinh
linh tộc nhân kia cho chúng ta trước.
– Đương nhiên, mau, trả người lại cho minh ưhũ tương lai của chúng ta!
Ứng thiếu soái vẫn cười tươi như hoa, không chút do dự giao cái hòm lớn cho
Sương trưởng lão.
Ứng thiếu soái không đợi Sương trưởng lão, Lý trưởng lão nói gì đã bảo:
– Bọn họ còn đang hôn mê, tuy không nguy hiểm sinh mạng nhưng không biết làm
sao kêu dậy. Người cũng biết nhân loại rất giỏi chế độc, đương nhiên Tinh linh
tộc các người cũng rất lợi hại về luyện chế dược, tin tưởng sẽ có cách cứu
tỉnh bọn họ.
Đám người Sương trưởng lão nuốt vào câu hỏi, ra lệnh người đưa mấy Tinh linh
tộc nhân hôn mê xuống, nhìn hướng mấy nhân loại.
– Trên người bọn họ không có giải dược sao?
Ứng thiếu soái thở dài lắc đầu, nói:
– Nếu có thì tốt rồi, chúng ta chỉ bắt được lâu la, mấy cao tầng nhân loại
khác quá lợi hại. Lúc chúng ta gặp bọn họ không thể nương tay nếu không người
chết là chúng ta, vì vậy bọn họ đã bị giết hết.
Ứng thiếu soái vẫy tay, người phía sau hiểu ý mở cái hòm chứa đầy đầu người
ra.
Không đợi Tinh linh tộc kêu ra tiếng, Ứng thiếu soái tiếp tục bảo:
– Đây cũng là thành ý của chúng ta, giao cho các vị xử lý, hy vọng sẽ khiến
Tinh linh các người dễ chịu hơn chút.
Tuy Tinh linh tộc cũng sẽ giết người nhưng hầu như không làm chuyện cắt đầu
người, trưởng lão sống mấy trăm tuổi chưa chắc thấy một rương đầu người. Chớp
mắt trừ Sương trưởng lão, Lý trưởng lão ra các tộc nhân khác mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Ứng thiếu soái nhìn thấy nỗi sợ trong mắt Tinh linh tộc nhân, hiên ngang chính
nghĩa nói:
– Hừ! Nhân loại xem chúng ta là dị tộc, giết chúng ta như súc sinh, còn ngược
đãi đủ điều. Ta chẳng qua là ăn miếng trả miếng.
Ứng thiếu soái nói một câu kéo theo cảm xúc cùng chung mối thù, Tinh linh tộc
nhân vốn thấy sợ gã giờ lại thích.
Đúng vậy, tại sao chỉ cho nhân loại giết chúng ta, chúng ta không thể giết bọn
họ?
lúc trước Ứng thiếu soái nói chuyện tạo hảo cảm, giờ là cảm xúc chung mối thù
khiến các Tinh linh cảm giác gã là người tốt trong truyền thuyết, có lẽ là cứu
tinh của Tinh linh tộc.
Tuy nhiêu nhiều đầu người vẫn khiến Tinh linh tộc thấy sợ Thú Đằng tộc.
Sương trưởng lão, Lý trưởng lão liếc nhau, mắt chứa nghi ngờ. Bọn họ không
phải Tinh linh tộc nhân trẻ tuổi, nhìn thấu Ứng thiếu soái mang theo mục đích
rất lớn đến đây. Hợp tác? Chẳng bằng nói là đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi
của.
Bây giờ nữ vương Tinh linh bệnh nặng hôn mê, đại nữ vương đột nhiên mất tích,
bọn họ phải làm sao?
– Tuyết Đế Nhi . . .
Nghĩ đến đại nữ vương, Sương trưởng lão, Lý trưởng lão nhớ ngay hàng chữ đại
nữ vương Tinh linh để lại trong nhà gỗ. Thú Đằng tộc thật sự đến, nhưng làm
sao đại nữ vương biết Thú Đằng tộc sẽ tới? Chẳng lẽ đại nữ vương không đơn
thuần như mặt ngoài?
Sương trưởng lão, Lý trưởng lão lắc đầu. Không cần biết đại nữ vương Tuyết Đế
Nhi là người thế nào, hôm nay phải mời Thú Đằng tộc vào, vì mấy trăm Tinh linh
tộc nhân mất tích. Thêm nữa không cần biết mục đích của Thú Đằng tộc là gì,
chờ đến lúc ra quyết định không phải đại nữ vương mà là các trưởng lão Tinh
linh tộc. Bọn họ tin tưởng Thú Đằng tộc vào lãnh địa Tinh linh tộc thì đó là
sân nhà của bọn họ.
– Đa tạ Ứng thiếu soái nghĩa hiệp giúp đỡ, hợp tác cụ thể thế nào chờ vào
hoàng cung Tinh linh tộc ta rồi bàn tiếp.
Ứng thiếu soái khá nổi tiếng trong khu vực này, như trong gia tộc nhân loại có
thiên tài nào thì không chỉ gia tộc đó biết mà tiếng tăm của thiên tài đồn ra
xa.
Đang lúc Ứng thiếu soái mang theo mấy trăm Thú Đằng tộc nhân đi cùng đám Sương
trưởng lão, Lý trưởng lão vào rừng Tinh linh thì bỗng một thanh âm ồm ồm phát
ra từ rừng rậm.
– Chờ chút!
Mấy chục người mặc giáp da màu đỏ, vóc dáng lùn mà thô to xuất hiện, là Ải
Nhân tộc. Mọi người con ngươi co rút. Tại sao Ải Nhân tộc đột nhiên xuất hiện
ở đây?
– Hì hì, không ngờ tình cờ gặp Thú Đằng tộc các ngươi cũng đến bái phỏng Tinh
linh tộc, ha ha ha ha ha ha! Nghe nói gần đây Tinh linh tộc liên tục bị nhân
loại chết tiệt quấy rầy bắt cóc. Chúng ta có bắt vài nhân loại mong đổi mấy
cốc rượu trái cây Tinh linh để uống.
Ải Nhân tộc mặt mũi rất khó chia ra ai là ai, chỉ có thể phân biệt từ bộ giáp
bọn họ mặt.
Người nói chuyện chắc là thủ lĩnh của Ải Nhân tộc, gã mặc khôi giáp xen lẫn
trắng đen, có thêu huy chương vàng. Ải Nhân tộc khác chỉ mặc giáp da. Các Ải
Nhân tộc ném mấy nhân loại bị trói chặt ra, ai nấy ủ rũ như nhân loại bị Thú
Đằng tộc bắt đều, trong mắt đầy tử khí, bộ dạng nhận mệnh.
Ứng thiếu soái con ngươi co rút nhìn Ải Nhân tộc đột nhiên xuất hiện, gã đánh
giá một lúc lâu mới nhận ra.
– Ủa? Đây chẳng phải là Bố Ân Đặc công tử của Kim Chuy đại bộ lạc Ải Nhân tộc
sao?
Bố Ân Đặc cũng quen Ứng thiếu soái nhưng không rất thân, gã gọi thẳng tên:
– Thì ra là Ứng thiếu soái, đã lâu không gặp, các ngươi làm gì vậy?
Bố Ân Đặc hỏi thẳng tỏ rõ tính cách bộc trực của Ải Nhân tộc.
Ứng thiếu soái khiêm tốn cười nói:
– Bố Ân Đặc công tử chê cười, gọi ta Ứng Đằng là được. Thiếu soái chẳng qua
là trong bộ lạc cất nhắc cho ta danh hiệu.