– Hì hì, tại sao ta phải giết nàng? Nàng đẹp như vậy, nói sao thì ta nên mang
nàng về nhà đã. Có một người ta không ngại giết, ví dụ như lão bà bà trên
giường này.
Nếu đã đến nước này thì cứ khuấy động đi, có ngày sự thật sẽ được phơi bày,
bây giờ Vu Nhai phải đi ngay.
Vu Nhai nhìn rõ ràng nữ vương Tinh linh nằm trên giường, không quá già. Tinh
linh bảo dưỡng rất tốt, bối phạn làm nĩa nãi mà bộ dạng như nữ nhân ba mươi
mấy tuổi. Tóc nữ vương Tinh linh bạc không như Tuyết Đế Nhi màu tuyết sáng lấp
lánh mà trắng nhợt, sợi tóc bạc nói lên tuổi thật của nữ vương Tinh linh.
– Ngươi dám . . .?
– Bây giờ nàng lập tức làm theo lời ta nói, nếu không ta sẽ giết nàng, chẳng
phải nàng gọi ta là ác ma sao?
Vu Nhai quá nhập vai người xấu, đó là trước mặt Tuyết Đế Nhi, nếu là cáo già
như Đan Đạo Hùng, Tư Mã Tường không chừng đã bị vạch mặt. Tóm lại bây giờ
không phải lúc nghĩ nhiều.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Viết theo lời ta nói.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Cha nó, thấy Tuyết Đế Nhi mảnh khảnh thế kia làm không nhẫn tâm, nhưng vì
mạng nhỏ quan trọng hơn, đã làm người xấu thì phải làm đến cùng, không thể
quay đầu.
– Nàng viết trên sàn nhà là: Ta muốn một mình tìm cách giải cứu tộc nhân, xin
đừng lo lắng.
– Ngươi . . .
Vu Nhai bỗng cầm thanh kiếm chỉ hướng nữ vương Tinh linh nằm trên giường, nói:
– Viết mau!
Tuyết Đế Nhi giật nảy mình, vội viết chữ, bộ dạng rất đáng thương.
Có mấy lần Thôn Thiên kiếm không chịu nổi định chui ra đâm thủng người Vu Nhai
mấy lỗ, nhưng nàng biết hắn làm vậy là đúng. Tinh linh thần nỗ thứ hai sắp mở
ra, không chừng Vu Nhai sẽ bị tên bắn thủng tim. Các binh linh đoán ra Vu Nhai
sắp làm điều gì.
Vu Nhai bắt cóc đại nữ vương! Nắm Tuyết Đế Nhi trong tay thì rất an toàn, dù
có xảy ra chuyện gì cũng đàmp hán với Tinh linh tộc được. Vu Nhai ép đại nữ
vương Tinh linh viết mấy chữ này là phòng ngừa đại nữ vương mất tích Tinh linh
tộc sẽ bạo loạn.
Vu Nhai còn phải bảo vệ Tư Mã Tường, nếu Tuyết Đế Nhi bỗng nhiên mất tích thì
gã là người đáng nghi nhất. Có lẽ Tư Mã Tường sẽ bị Tinh linh tộc tức giận xé
nhỏ ra, vậy thì bi kịch.
– Không tệ, cuối cùng viết: Cẩn thận Thú Đằng tộc, ký tên Tuyết Đế Nhi.
Đại nữ vương Tinh linh nghi hoặc hỏi:
– Cẩn thận thú . . .
Vu Nhai ác ma trừng mắt:
– Kêu nàng viết thì cứ viết!
Đại nữ vương Tinh linh ngoan ngoãn viết tiếp. Không đợi đại nữ vương Tinh linh
phản ứng lại đã bị Vu Nhai vác lên vai, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tuyết Đế
Nhi phản xạ muốn hét chói tai nhưng Vu Nhai huơ vớ thối là nàng im miệng ngay.
Không lâu sau thứ này sẽ tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa cho đại nữ vương
Tinh linh.
– Dẫn đường, ta muốn con đường đi hướng Hồng Phong thị trấn gần nhât. Nhớ kỹ,
đừng giở trò gì, nếu không dù ta chết cũng kéo mấy Tinh linh theo cùng. Hừ hừ,
trước khi Tinh linh thần nỗ bắn chết ít nhất ta có thể giết mấy người.
Giờ Vu Nhai đã biết đại nữ vương Tinh linh đơn thuần là không trải sự đời,
nàng không ngốc, thậm chí đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Mắt Tuyết Đế Nhi chớp
mấy cái, bị lời Vu Nhai nói hù sợ. Đại nữ vương cũng rất lương thiện, nàng
tuyệt đối không muốn thấy bất cứ người nào trong Tinh linh tộc chết đi, không
chỉ có nãi nãi của nàng.
Đại nữ vương Tinh linh có thể chết nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tộc
nhân bị giết.
Tuyết Đế Nhi bất đắc dĩ chỉ đường cho ác ma. Vu Nhai dùng tốc độ siêu nhanh,
dù khiêng một người vẫn không ảnh hưởng tốc độ của hắn. Rất nhanh Vu Nhai ra
khỏi khu vực thánh thụ Tinh linh, mau hơn tự mình lần mò.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai theo đại nữ vương Tinh linh chỉ dẫn tiến tới trước. Ở trong mắt Tuyết
Đế Nhi thì Vu Nhai đúng là ma mị trong ác ma, tốc độ, năng lực ẩn giấu quá
đáng sợ, hèn gì hắn có thể lẩn vào trung tâm Tinh linh tộc.
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
– Mau lên, Tinh linh thần nỗ mau bắn đi, tốc độ của hắn quá nhanh.
Tuyết Đế Nhi rất muốn chỉ bậy nhưng sợ bị Vu Nhai phát hiện rồi giận chó đánh
mèo lên tộc nhân, nàng đành . . .
Bốp!
– Ui da!
Tuyết Đế Nhi muốn dùng cách câu giờ, tức là động tác trở nên chậm chạp. Nhưng
đại nữ vương Tinh linh mới chậm chút đã cảm thấy cái mông nóng rát. Ác ma chết
tiệt!
Đại nữ vương Tinh linh không suy nghĩ nhiều, Tinh linh không giống nhân loại
cảm thấy đánh mông là chuyện rất xấu hổ. Cũng không phải Tuyết Đế Nhi không
thấy xấu hổ, chẳng qua bị ác ma đánh mông không làm nàng thấy xấu hổ.
Không cần Vu Nhai nhắc nhở đại nữ vương Tinh linh cũng hiểu tại sao mình bị
đánh. Tuyết Đế Nhi oán hận thành thật chỉ đường, nghiến răng ken két. Không
phải bị đánh mông nên đại nữ vương ngoan ngoãn chỉ đường mà vì Vu Nhai vỗ mông
nhắc nhở nàng đừng giở mánh khóe.
Vu Nhai khiêng đại nữ vương Tinh linh chạy thoăn thoắt trong rừng như con vượn
khỉ.
Sau mấy lần mông nóng rát, Tuyết Đế Nhi không dám giở trò, lòng mắng chửi ác
ma. Đại nữ vương Tinh linh cố gắng nghĩ các cách nhắc nhở tộc nhân, nhưng nàng
chưa trải sự đời làm sao nghĩ ra mưu kế gì? Dù chửi thầm trong bụng thì đại nữ
vương cũng không biết chửi như thế nào, cứ lặp lại mấy từ như ác ma thối, ác
ma xấu xa.
Lúc này đại nữ vương Tinh linh nhớ đến hàng chữ cuối cùng Vu Nhai bắt nàng
viết.
Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:
– Cẩn thận Thú Đằng tộc? Hắn muốn làm cái gì? Không lẽ đây là trò ly gián đâm
thọc của nhân loại như tin đồn? Chết tiệt, ác ma này quá gian xảo, có cách nào
nhắc nhở tộc nhân được không?
Bóc!
Vu Nhai chạy như điên, tâm tình Tuyết Đế Nhi hôn loạn, bỗng vang thanh âm nặng
nề từ chỗ thánh thụ Tinh linh.
Thánh thụ Tinh linh phát ra ánh sáng xanh nóng cháy trong phút chốc dung nhập
vào rừng rậm như chưa từng tỏa ra.
Vu Nhai cảm giác ngay nguy hiểm đậm đặc phát ra từ thánh thụ Tinh linh phương
xa.
Vu Nhai lầm bầm:
– Thi ra Tinh linh thần nỗ ở trên thánh thụ Tinh linh.
Vu Nhai tăng tốc độ nhanh hơn. Tinh linh tộc đã mở ra Tinh linh thần nỗ của
mình, e rằng chớp mắt sẽ phát động tổng kích. Vu Nhai phải chạy khỏi chỗ này
càng xa càng tốt, vẫn còn trong lãnh địa Tinh linh tộc. Theo lời Sương trưởng
lão đã nói nhân loại trong phạm vi Tinh linh tộc đều sẽ bị Tinh linh thần nỗ
công kích.
Tư Mã Tường thì không đáng lo, gã bị nhốt, chắc chắn sẽ không nằm trong diện
bị tiêu diệt. Tinh linh tộc còn cần Tư Mã Tường làm mồi dụ nhiều nhân loại
đến.
– Cuối cùng Tinh linh thần nỗ đã mở. Ác ma, ngươi chết chắc rồi.
Lúc trước đại nữ vương Tinh linh phản đối mở Tinh linh thần nỗ thứ hai nhưng
bây giờ nàng không do dự nữa, chỉ cần giết được ác ma này thì mở ra Tinh linh
thần nỗ là đáng. Tuyết Đế Nhi chưa từng mong muốn giết một người như vậy.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thanh âm lao nhanh như tiếng xé rách không khí, xé gió, xé rách không gian!
Một bóng xanh lao nhanh xuống thánh thụ Tinh linh, mục tiêu bay hướng Vu Nhai.