Đương nhiên trong phút chốc không kịp phản ứng không có nghĩa là vĩnh viễn
không phản ứng được. Có thể tưởng tượng chuyện tiếp theo như thế nào. Tinh
linh nữ giống như nhân loại nữ, nhưng không biết đại nữ vương Tinh linh có hét
chói tai không?
Tóm lại Vu Nhai tuyệt đối không muốn nghe thấy thanh âm này.
Vu Nhai thầm rống to với linh Doanh:
– Linh Doanh, bùng phát lần cuối cho ta, hơi thở sự sống xung quanh đối với
sức lực thật sự của nàng chỉ là một cọng lông trâu!
Vu Nhai bay lên, chớp mắt đến trước mặt đại nữ vương Tinh linh, tay nhanh như
chớp bị t miệng nàng.
– Ư . . . ư . . . ư . . .
Vu Nhai nói nhanh:
– Đừng kêu, đừng kêu, ta không phải người tốt . . . A không. Ta không phải
người xấu, ta là bằng hữu của Tinh linh tộc các ngươi!
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Cha nó, bị đám binh linh trong cơ thể xem thường đã lâu, bản thân cũng nghĩ
mình không phải người tốt.
Vu Nhai tạm không quan tâm cái này có tính là nói lỡ miệng không, hắn quan sát
bản thân, thở phào nhẹ nhõm. Phút cuối cùng linh Doanh đã thành công, hoàn
toàn kết hợp với hơi thở sự sống khủng bố xung quanh, che giấu hơi thở nhân
loại của Vu Nhai trong môi trường này.
– Ư . . . ư . . . ư . . .
Mắt Vu Nhai sáng rực nói:
– Ta thật sự không phải người xấu. Nếu nàng tin ta thì ta sẽ buông tay, ưm,
nếu tin ta thì nàng hãy gật đầu.
Vu Nhai tự cho là bày ra bộ dáng chân thành nhất, biểu tình lương thiện nhất,
thân thiện dễ gần nhất.
Đại nữ vương Tinh linh gật đầu:
– Ư . . . ư . . . ư . . .
Vu Nhai cũng gật đầu, nói:
– Vậy ta buông tay.
Bàn tay Vu Nhai chậm rãi thả lỏng.
Biến cố xảy ra, đại nữ vương Tinh linh vặn người vùng thoát khỏi Vu Nhai kiềm
chế, nàng hé môi, đây là khúc nhạc dạo hét chói tai. Kinh khủng hơn là hình
cây cung dần hiện ra trong tay đại nữ vương Tinh linh phát ra linh lực cường
đại, các hành động mây bay nước chảy.
Vu Nhai sợ teo tim, may mắn hắn đã chuẩn bị trước. Vu Nhai nhanh chóng xông
lên bắt chặt cổ tay cầm hình cây cung của đại nữ vương Tinh linh, tay kia lại
bị t miệng nàng. Tiếng ú ớ tiếp tục vang lên.
Vu Nhai buồn bực nói:
– Cha nó, đã nói ta là người tốt sao nàng không tin? Không đáng yêu như Tiểu
Mỹ nhà ta.
Vu Nhai đã coi thường đại nữ vương Tinh linh, có thể trở thành đại nữ vương
thì sao là người đơn thuần giống Tiểu Mỹ được? Bây giờ Tinh linh tộc đang
trong giai đoạn nguy hiểm nhất, Tinh linh ngây thơ đến mấy trông thấy nhân
loại sẽ như nhìn thấy khuôn mặt có hai chữ: Người xấu.
– Ư . . . ư . . . ư . . .
Vu Nhai tà mị nói:
– Đừng ư a nữa, lần này ta sẽ không thả ra, nàng cứ tiếp tục hôn môi bàn tay
của ta đi. Hừ, cứ tưởng có thể nói chuyện đàng hoàng không ngờ nàng không tin
người, vậy đừng trách lão tử không khách sáo.
Mềm không được, không thể dùng lại cách này. Mới rồi Vu Nhai cảm giác được
thực lực của đại nữ vương Tinh linh không yếu hơn hắn, nếu không phải nàng
cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu như Tư Mã Tường cộng với hắn chiếm tiên cơ
thì thật sự gặp nguy hiểm.
Làm đại nữ vương sao có thể yếu được? Có lẽ đại nữ vương Tinh linh quá trẻ nên
không cường đại bao nhiêu, thói quen của Tinh linh là dùng cung tên, khi tay
nàng bị kiềm giữ thì thực lực sẽ giảm mạnh.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nếu không mềm được thì mạnh bạo!
Vu Nhai bỗng lấy ra hai cọng lông đen toát ra hơi thở hắc ám. Đây là lông của
ma thú hắc ám khủng bố trong Mê Vụ sơn mạch, lúc trước Vu Nhai lấy mấy cọng.
Có hai cọng bị làm dây cung, giờ vẫn còn hai cọng.
Khi Vu Nhai lấy ra thì xung quanh bị hơi thở hắc ám bao trùm, nhưng chỉ là
cọng lông nên hắc ám rất nhạt, chỉ người tiếp xúc với nó mới cảm nhận được.
Lúc này đại nữ vương Tinh linh cảm nhận được điều đó, vì Vu Nhai dùng hai cọng
lông trói nàng, sợ linh lực của nàng sẽ chấn đứt dây thừng bình thường. Trong
phút chốc Vu Nhai không tìm ra vật mềm nào càng rắn chắc hơn, hắn chỉ có hai
cọng lông đen.
Vu Nhai lấy một cái vớ rách ra khỏi không gian giới chỉ, vớ tỏa mùi hôi nồng
nặc, là cái vớ hắn mang nhiều ngày chưa giặt. Vu Nhai giơ vớ gần sát mặt đại
nữ vương Tinh linh, tay vẫn bị t miệng nàng.
– Đại nữ vương đúng không? Nàng tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu còn dám
la lên là ta sẽ nhét cái vớ này vào miệng nàng!
Khi vớ tới gần đại nữ vương Tinh linh suýt xỉu, trong Tinh linh tộc chưa từng
có thứ buồn nôn như vậy. Nếu bị thứ này nhét vào trong miệng thì . . . Thì . .
. Đại nữ vương không dám tưởng tượng.
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
– Nhân loại trước mắt là ai? Sao hắn có thể vào chỗ này? Tại sao cơ thể của
hắn dung hượp vào hơi thở sự sống? Không lẽ hắn thật sự là bằng hữu của Tinh
linh? Không thể nào, thứ dây thừng hắn cột mình thật hắc ám, rất đáng sợ. Mặt
mũi của hắn không giống người tốt, vớ của hắn không giống người tốt sẽ mang.
Hắn muốn làm cái gì?
Vu Nhai hung dữ nói:
– Sao không gật đầu? Nếu đồng ý không hét chói tai nữa thì hãy gật đầu, nếu
dám la lên . . .
Vu Nhai vung vẫy vớ hôi. Đại nữ vương Tinh linh mắt ngấn lệ gật đầu.
Vu Nhai thả lỏng tay ra, xác nhận đại nữ vương Tinh linh thật sự không hét
chói tai mới yên lòng.
Đại nữ vương Tinh linh rụt rè hỏi:
– Ngươi là ai? Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì?
– Bây giờ là nàng bị ta cột hay ta bị nàng cột lại? Làm gì có chuyện ta bị
nàng hỏi?
Bây giờ Vu Nhai quyết định đã ác thì phải ác tới cùng,Không thể giả làm người
tốt dược.
Đây là cách duy nhất giúp Vu Nhai nhanh chóng biết hết những điều muốn biết,
cũng là cách chinh phục đại nữ vương Tinh linh nhanh nhất. Nếu không làm vậy
Vu Nhai phải giải thích nhiều điều, còn bộc lộ ra mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ
viễn cổ. Trời biết sau khi Vu Nhai lộ ra Tinh linh tộc có làm liều nhốt hắn
lại, ‘lấy về’ Tinh linh thần nỗ viễn cổ thuộc về Tinh linh tộc không?
Vu Nhai chỉ có một người, không phải đối thủ của Tinh linh tộc. Tuy Tinh linh
tộc lương thiện nhưng Tinh linh thần nỗ viễn cổ là chuyện cực kỳ quan trọng
với Tinh linh tộc, rất có thể bọn họ sẽ nuốt ngược lương tâm.
Mấy mảnh nhỏ còn đỡ, có nguyên bộ! Đây gần như là nguyên bộ Tinh linh thần nỗ
viễn cổ! Vu Nhai không dám đánh cược.
Dù Tinh linh tộc không ra tay thì bây giờ Vu Nhai không thời gian nói nhiều.
Đại nữ vương Tinh linh trở về nhà gỗ nhỏ, có lẽ các trưởng lão đã ngừng tranh
cãi, không chừng Tinh linh thần nỗ thứ hai sắp khởi động.
Vu Nhai sắp xếp mọi thứ trong đầu, hỏi:
– Tên của nàng là gì?
– Tuyết Đế Nhi.
– Bao nhiêu tuổi?
– Năm mươi ba.
Vu Nhai phun nước miếng:
– Phụt!
Nước miếng dính lên mặt đại nữ vương Tinh linh, nàng mếu máo. Nhân loại thật
sự rất đáng sợ, thì ra nhân loại ghê tởm như vậy. Nước miếng đáng sợ, quả
nhiên nhân loại không có người tốt!