– Ta nói này Vu tiểu tử, thứ lúc trước ngươi chuẩn bị cho Tinh linh ngoan
ngoãn nghe lời đâu?
Tư Mã Tường rất muốn khóc. Huyền khí của Tư Mã Tường mạnh hơn Vu Nhai nhiều
nhưng cách gã đối phó mưa tên thường là mở lồng chụp ma pháp2 chắn tên chứ
không né trái né phải như hắn. Mặc dù không bị thương nhưng Tư Mã Tường biết
đau, vì mũi tên đâm vào lồng chụp huyền khí sẽ chấn động, trừ bị chấn khắp
người đau nhức ra đầu óc sẽ ù vang.
Hết cách, mũi tên bay quá nhiều, Tinh linh tộc rất bạo lực.
Vu Nhai nói với Tư Mã Tường:
– A! Chúng ta không chống cự, để các Tinh linh bao vây đi. Yên tâm, đồ của ta
tuyệt đối hữu dụng.
Vu Nhai rống to:
– Đừng bắn, đừng bắn nữa! Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng . . .
Hừ hừ, trước tiên tỏ ra yếu thế rồi mới lấy mảnh vụn Tinh linh thần nỗ ra, sau
đó các ngươi hãy xin lỗi ta đi!
Qua một lúc lâu Vu Nhai, Tư Mã Tường chật vật bị một đám Tinh linh bao vây, có
nam có nữ, đẹp như trong truyền thuyết. Nam nữ đều đẹp làm người ta tim đập
nhanh, nhưng mỗi khuôn mặt xinh đẹp đều cầm cây cung hoặc tên, biểu tình tức
giận như thể Vu Nhai, Tư Mã Tường là kẻ thù giết phụ thân của bọn họ.
– Nhân loại gian xảo, đừng tưởng rằng không phản kháng thì chúng ta sẽ bỏ qua
cho các ngươi!
Một Tinh linh nam lạnh lùng nói:
– Tự mình đánh gãy hai tay hai chân đi, nếu không đừng trách chúng ta bắn các
ngươi thành nhím.
– Sao Tinh linh tộc có thể làm chuyện như vậy . . .
Tinh linh nam cắt ngang:
– Ở trước mặt nhân loại các ngươi Tinh linh tộc làm chuyện gì đều là đơn
thuần!
Các Tinh linh gật đầu theo, thù hận quá sâu, đặc biệt là gần đây có bao nhiêu
tộc nhân quen thuộc bị nhân loại bắt đi.
– Nhân loại cũng có tốt có xấu, chúng ta vô cùng tiếc nuối trong nhân loại
chúng ta có kẻ xấu, vô cùng xin lỗi các ngươi. Nhưng chúng ta thật sự có điều
yêu cầu. Được rồi, cho các ngươi xem cái này trước. Sau khi thấy nó các ngươi
sẽ không cho rằng chúng ta là người xấu, chúng ta là người được thánh thụ Tinh
linh viễn cổ công nhận.
Tinh linh tộc rất ghét nhân loại nói nhiều, trong định nghĩa của bọn họ đây là
tượng trưng của gian xảo, giả dối. Vu Nhai nói lải nhải mãi sẽ gặp khổ, hắn
vội lấy mảnh vụn Tinh linh thần nỗ ra, nghiêm nghị nói.
– Đây là cái gì?
Tinh linh tộc vẫn cực kỳ cảnh giác, mãi khi Vu Nhai lấy mảnh nhỏ Tinh linh
thần nỗ ra mới nghi ngờ, bởi vì hơi thở làm bọn họ rất quen thuộc, quyến
luyến. Nhưng trong phút chốc Tinh linh tộc không phản ứng lại, không biết đó
là cái gì.
– Đây . . . Là mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ. Chết tiệt, hai nhân loại
này không chỉ bắt cóc tộc nhân Tinh linh tộc chúng ta mà còn trộm đi mảnh nhỏ
thánh thụ!
Có một Tinh linh nhận ra lai lịch ảnh nhỏ, la hoảng lên:
– Với tính cách của nhân loại gian xảo chắc chắn muốn dùng mảnh nhỏ thánh thụ
Tinh linh viễn cổ uy hiếp chúng ta hiến dâng nhiều tộc nhân hơn nữa. Tuyệt đối
không để bọn họ thực hiện được, giết, giết bọn họ!
– Mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ . . .
Cả đám Tinh linh mờ mịt sau đó mắt bắn ra tia sáng. Điên cuồng, các Tinh linh
phát đinê. Mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ chỉ còn lại chút ít, đó là gốc
của Tinh linh, là vảy nghịch của bọn họ, vậy mà nhân loại . . .
– Giết!
– Chờ chút, không phải ta trộm, đó là . . . Cha nó, chẳng lẽ các ngươi bị Ải
Nhân tộc nhập, chỉ biết dùng cơ bắp suy nghĩ?
Phát điên, Tinh linh tộc nhân đều điên rồi. Bây giờ Vu Nhai nói gì cũng vô
dụng. Mấy ngày nay Tinh linh tộc bị tổn thương rất lớn, nhiều tộc nhân bị bắt
đi đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, bọn họ chỉ biết là nhân loại làm.
Trước kia chỉ có một, hai nhân loại, Tinh linh tộc ráng nhịn. Bây giờ nhân
loại càn rỡ kéo bè kéo rũ đến bắt cóc, không để Tinh linh tộc vào mắt.
– Tuyệt chiêu thất bại, Tư Mã tiền bối, nhanh lên, chuồn!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Tiểu tử, hình như không chỉ thất bại mà ngươi còn đổ dầu vào lửa!
Tư Mã Tường chưa từng buồn bực thế này, gã tạo lồng ma pháp2 ngoài người. Mưa
tên bắn ầm ầm, người Tư Mã Tường run bần bật.
– Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Chạy mau, nếu không chạy sẽ không
kịp!
Vu Nhai cười lúng túng. Trời biết tại sao đám Tinh linh này điên cuồng như
vậy. Vu Nhai không biết chuyện xảy ra gần đây với Tinh linh tộc.
Dù sao thì chạy trước là hơn, Vu Nhai tiện tay lấy mảnh nhỏ về. Tinh linh thần
nỗ là Khắc Liệt Luân Tư của Vu Nhai nên hắn phải triệu hồi về, không có gì
khó, đây là lý do tại sao hắn trực tiếp đưa cho Tinh linh tộc xem.
Nhưng hành động của Vu Nhai càng làm Tinh linh bạo động, cảm xúc điên cuồng
nâng lên độ cao cực hạn.
Một Tinh linh hét to:
– Quả nhiên, hắn đúng là dùng mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ uy hiếp
chúng ta! Không biết hắn dùng quỷ thuật gì triệu hoán mảnh nhỏ thánh thụ Tinh
linh viễn cổ về được, giết! Không thể để hắn chạy!
Vu Nhai tức giận quát:
– Các ngươi nói không đi là ta không được đi sao? Đám người hung dữ mà thiếu
não!
Dù là ai đầy nhiệt tình đến bái phỏng kết quả bị đối xử như vậy đều thấy tức
giận. Huống chi lúc trước Vu Nhai tưởng tượng nhiều cảnh đẹp, giờ giấc mơ tan
vỡ. Vu Nhai phớt lờ Tinh linh nam, hét to với Tinh linh nữ bộ ngực không quá
lớn.
Tuy ngực các Tinh linh nữ không lớn nhưng cũng không nhỏ, cỡ vừa.
Chợt một thanh âm lạnh lùng nói:
– Đi? Các ngươi định đi? Nhân loại vô sỉ!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thanh âm trong trẻo nhưng nghe như phụ nữ trung niên. Vu Nhai đang tưởng tượng
nữ nhân trung niên của Tinh linh tộc có hình dạng gì thì hai mũi tên ánh sáng
càng nhanh, càng mạnh bắn hướng hắn và Tư Mã Tường. Tuy không nguy hiểm đến
tính mạng nhưng nếu bị bắn trúng thì đừng mơ chạy thoát.
– Chết tiệt, Tư Mã tiền bối cẩn thận!
Vu Nhai không lo cho mình, mặc dù mũi tên rất đáng sợ nhưng hắn còn né được.
Vu Nhai ngược lại lo Tư Mã Tường không có kinh nghiệm chiến đấu sẽ gặp nguy
hiểm. Thực lực của người bắn tên đã đến cảnh giới gần thiên binh sư.
Rầm!
Quả nhiên, lồng chụp huyền khí của Tư Mã Tường đại sư xui xẻo bị bắn thủng,
tuy gã lập tức mở cái lồng thứ hai chặn mũi tên lại nhưng vẫn bị đánh bay ra
ngoài. May mà Tư Mã Tường không bị thương, nhưng gã té vào đám Tinh linh tộc,
rời xa Vu Nhai, có thể tưởng tượng kết cuộc của gã. Tư Mã Tường bị các Tinh
linh dùng vô số mũi tên chặn lại chỉ cách mấy tấc.
Tinh linh tộc dùng cái lưới bện từ cây gì đó bao Tư Mã Tường lại ngay.
Vu Nhai né thoát một mũi tên định đi cứu Tư Mã Tường.
Giọng phụ nữ trung niên lạnh lùng nói:
– Đừng giết hắn, bắt làm con tin. Còn tên gian xảo kia dễ đối phó.
Đám người Tinh linh tộc chuẩn bị ‘hành hạ’ Tư Mã Tường ngừng tay, quay sang
nhìn Vu Nhai chằm chsằm.
Vu Nhai nghe lời phụ nữ trung niên nói xong thì không định cứu Tư Mã Tường
nữa:
– Cái kia . . . Tư Mã tiền bối, ta sẽ tìm cách cứu người, chắc chắn!