Vu Nhai nhỏ giọng nói:
– Không lẽ cảm ngộ vận mệnh của mỗi người sẽ sinh ra một cầu vồng?
Có lẽ là vậy, thế thì xé sương mù thuộc về địa diễn, cầu vồng trên bầu trời là
mệnh luân. Nhưng khi nào mệnh luân đến cực hạn?
Vu Nhai phải cảm ngộ vận mệnh của bao nhiêu người hoặc binh linh?
Vu Nhai lắc đầu, trước mắt hắn cách cực hạn rất xa, không cần suy nghĩ nhiều,
cứ thuận theo tự nhiên.
– Phải rồi, có lẽ ta có thể ôn tập lại vận mệnh của các binh linh.
Lòng Vu Nhai máy động, nghĩ đến liền làm, hắn dùng Vu Nhai thức vòng quanh cầu
vồng. Vận mệnh thuộc về binh linh liên tục lặp lại, Vu Nhai có cảm ngộ mới,
càng khắc sâu hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ý thức lại một lần nữa bạo phát, thêm vào cảm ngộ ‘Vu Nhai cặn bã’, cảm ngộ về
địa binh sư của Vu Nhai lại tiến bộ hơn, tiến hướng lục đoạn. Huyền khí của Vu
Nhai chưa áp súc đến cực đột nhất nên cảnh giới không đột phá.
– Ra là vậy. Vận mệnh chính là gông xiềng, bầu tròi huyễn ảnh này cũng là
gồng xuyên. Khi nào vận mệnh thuộc về người bình thường, binh linh, ma thú làm
bầu trời nứt vỡ thì chính là cực hạn.
Vu Nhai tiến bộ trong cảm ngộ không có gì bất ngờ, hắn chú ý cực hạn địa diễn
mệnh luân hơn. Vu Nhai đoán được điều gì nhưng nói xong hắn tự lắc đầu, có chỗ
nào đó không thích hợp. Vu Nhai cảm thấy bầu trời hơi to.
Có lẽ trong này liên thông thứ khác thuộc về thiên binh sư, tóm lại là có
phương hướng, cứ đi hai con đường trời và đất.
Vu Nhai mở mắt ra, đập vào mắt là cặp mắt trâu của Tư Mã Tường.
Tư Mã Tường có thói quen trừng người sao?
Vu Nhai chớp mắt lấy làm hỏi:
– A! Ta nói này Tư Mã tiền bối, trợn mắt nhìn ta làm gì?
– Tiểu tử, quyển sách của ngươi là cái gì? Trong đấu trường hoàng gia ngươi
cũng xem nó rồi cảm ngộ, sao lần này cũng vậy?
Tư Mã Tường không đi dạo với Vu Nhai mà ngủ trong nhà Độc Cô Chu, gã mới tỉnh
ngủ bước ra cửa thì thấy Vu Nhai đứng ven đường tiến bộ, tay cầm một quyển
sách.
Chẳng lẽ cánh cửa này có gì đáng cảm ngộ sao? Tư Mã Tường nhìn cả buổi không
phát hiện gì, vậy cảm ngộ chỉ có thể là trong quyển sách Vu Nhai cầm. Nếu
không phải Vu Nhai đang tập trung cảm ngộ thì Tư Mã Tường rất muốn giật lấy
nhìn xem.
– A! Đương nhiên là bình thường. A ha, Chu thẩm, có cơm chưa? Ta đi ăn cơm
ngay.
Vu Nhai bỏ Thần Huyền Khí Điển vào không gian giới chỉ ngay, chạy vào trong
phòng. Tuy Vu Nhai tự tin Tư Mã Tường không biết Thần Huyền Khí Điển, ở Bắc
Đầu hành tỉnh quyển sách này bị gọi là ma điển, hắn có được nó không phải bí
mật gì nhưng cẩn thận là hơn. Bắc Đầu hành tỉnh là nơi nhỏ bé, trời biết các
loại lão bất tử địa phương bên ngoài có nhận biết không.
Vu Nhai tự tin với thân phận của Tư Mã Tường sẽ không rảnh rỗi sinh nông nỗi
dằn dai điều tra.
Khóe môi Tư Mã Tường co giật. Tiểu tử này quá bí ẩn, không biết Vu Nhai giấu
bao nhiêu bí mật. Tuy mỗi người đều có bí mật nhưng của tiểu tử này quá nhiều
đi?
Tư Mã Tường lắc đầu. Như Vu Nhai nói, Tư Mã Tường lười truy tra. Nếu là dược
vật bí ẩn thì có lẽ Tư Mã Tường sẽ đuổi theo không bỏ, gã không mấy hứng thú
về công pháp, lĩnh ngộ thứ gì. Tóm lại chuyến đi này sẽ càng thú vị hơn.
Tư Mã Tường nhíu mày nói:
– Phải rồi, mới nãy bìa quyển sách có những nét nghệch ngoạc phức tạp chắc là
chữ?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Tư Mã Tường cảm thấy mấy nét chữ đó có sức hấp dẫn kỳ lạ, gã bản năng ghi nhớ.
Trong phòng bay ra mùi thơm cơm tối, Tư Mã Tường vội vàng chạy vào.
Lúc ăn cơm chều, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh phong trần mệt mỏi về nhà.
– Chúng ta đã về.
– Tiểu trư!
– Vu Nhai!
Tuy Độc Cô Chu đã đoán được Vu Nhai sẽ chờ gã trong nhà nhưng trông thấy hắn
vẫn làm Độc Cô Chu rất hưng phấn. Dù bây giờ Độc Cô Chu đã có bằng hữu nhưng
vẫn rất cảm kích bằng hữu duy nhất lúc còn nhỏ. Nếu lần trước Vu Nhai không
giải vây giúp thì Độc Cô Chu và người thân không sống đến bây giờ, nay gã
không cần làm công nhân hầm cầu cho người ta, phụ thân cũng đổi công việc nhẹ
nhàng hơn, phụ thân cứ cười suốt ngày. Những tình nghĩa này không thể dùng
ngôn ngữ biểu đạt hết.
Bữa tối rất náo nhiệt. Chu thẩm mua mấy bình rượu lớn, ai nấy uống sang khoái.
Phụ thân Độc Cô Chu chạy về tham gia. Có ân nhân đến, phụ thân Độc Cô Chu làm
gia chủ tất nhiên phải về nhà cảm tạ.
Nhậu nhẹt hai, ba canh giờ cả đám mới ngừng. Phụ thân Độc Cô Chu xỉn quắc cần
câu bị Chu thẩm kéo về phòng.
Tuy Tư Mã Tường rất muốn hòa nhập vào không khí nhưng dù sao 3 lớn tuổi, không
quen biết Độc Cô Chu. Tư Mã Tường không hứng thú với tên mập chân chất nhưng
tính cách không có gì đặc sắc, gã đi ngủ sớm.
Vu Nhai bỗng lên tiếng:
– Tiểu trư, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Vu Nhai, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Ba người say
khướt nhưng đầu óc còn tỉnh táo.
Vu Nhai, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh không dám uống say mềm, lúc uống đều dùng
huyền khí ép rượu ra ngoài cơ thể. Bởi vì lúc Độc Cô Chu trở về biết một tin,
tối hôm nay phòng ở của bọn họ sẽ không yên bình.
Vu Nhai nói thẳng:
– Ta cướp trọng bảo từ tay Độc Cô Cửu Dương, ta muốn đưa về cho mẫu thân.
Nhưng nếu dùng con đường bình thường ta sợ sẽ bị người cố ý chặn giữa đường.
Vu Nhai nói xong nhìn Độc Cô Chu chằm chằm, tuy hắn biết gã không bao giờ hại
hắn nhưng Vu Nhai luôn muốn biết mượn kiếm huynh, Độc Cô Đỉnh ở bên cạnh Độc
Cô Chu có mục đích gì, thuộc tổ chức gì.
Độc Cô Chu gật đầu, cực kỳ tự tin nói:
– Không thành vấn đề, cứ giao cho ta, bảo đảm nhanh hơn con đường bình thường
và an toàn nhiều. Tên khốn Độc Cô Cửu Dương tuyệt đối sẽ không điều tra ra.
Hiếm khi thấy Độc Cô Chu tự tin như vậy, Vu Nhai càng tò mò về tổ chức của bọn
họ.
Không đợi Vu Nhai hỏi Độc Cô Đỉnh đã khai thật:
– Vu Nhai đại nhân, chắc người nhìn ra chúng ta thuộc về một tổ chức, đó là
tổ chức thu thập các loại tình báo, gọi là công hội lữ giả.
– Chúng ta là công hội không bắt mắt, còn vô hình hơn cả công hội võ học,
nhưng dấu chân của công hội lữ giả trải rộng khắp Thần Huyền đại lục, mạng
lưới tình báo tin vặt mạnh hơn tổ chức tình báo của hai đế quốc. Có khi hai đế
quốc công hội võ học còn phải tìm chúng ta.
Vu Nhai nghe Độc Cô Đỉnh giải thích, hắn đã hiểu công hội lữ giả là gì. Nghe
nói ngàn năm trước có mấy người lữ hành tổ chức công hội lữ giả. Khi đó bọn họ
nghèo khó, chán nản, vô tình biết một tin tức quan trọng thế là bán tin đi,
giải quyết vấn đề sinh hoạt. Từ nay bọn họ bắt đầu con đường vĩ đạo sáng tạo
công hội lữ giả.
công hội lữ giả phát triển đến ngày nay như Độc Cô Đỉnh đã nói, mạng lưới tình
báo trải rộng khắp Thần Huyền đại lục.