Nếu không phải quân lệnh như núi thì Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn đi ngay, chờ
mong Vu Nhai quay về giết người.
Hoàng Phủ Nhàn tức giận quát:
– Ta kêu ngươi đi thì mau đi!
Những người khác quá vô dụng, chỉ có người U linh kiếm các mới giúp ích.
Độc Cô Đoạn Nghịch vẫn không nhúc nhích, hai mẫu tử tức giận suýt nổi điên
đánh khúc gỗ này.
Có lẽ Độc Cô Cửu Dương mất lý trí nhưng Hoàng Phủ Nhàn thì còn. Độc Cô Đoạn
Nghịch là sát thủ của U linh kiếm các, Hoàng Phủ Nhàn chịu bó tay, đành căm
hận chửi Độc Cô Chiến Phong. Nhi tử đã thành ra thế này mà Độc Cô Chiến Phong
vẫn thờ ơ.
Trong lòng Hoàng Phủ Nhàn thấy sợ hãi.
Độc Cô Chiến Phong rất chú trọng huyết mạch Độc Cô gia, rất coi nặng huyết
mạch của mình. Bây giờ nhi tử bị phế, không biết nam nhân vô tình đáng sợ kia
sẽ làm gì? Mấy ngày qua Độc Cô Chiến Phong chỉ ghé thăm hai lần, lần nào gã
cũng rất lạnh lùng.
Hoàng Phủ Nhàn lắc đầu, tuy nàng hơi sợ nhưng chỉ là lo Độc Cô Chiến Phong ngã
hướng Vu Nhai, nàng không sợ gã xuống tay với mình hoặc nhi tử. Hoàng Phủ Nhàn
càng không sợ Độc Cô Chiến Phong hờ hững, ít nhất phái Độc Cô Đoạn Nghịch đến
tỏ rõ thái độ của gã.
Nhi tử chưa chết, Hoàng Phủ Nhàn là người của hoàng tộc, Độc Cô Cửu Dương
không chết thì có thể sinh tôn tử cho Độc Cô Chiến Phong.
Lần trước Độc Cô Cửu Dương bị Vu Nhai phế ‘ba chân’. Nay hai chân dài đã lành,
‘cái chân thứ ba’ vẫn đang tích cực chữa trị, rất có hy vọng sẽ lành.
Độc Cô Chiến Phong đến hai lần là vì chữa trị cho Độc Cô Cửu Dương, ép ra ma
khí trong cơ thể của gã.
Có lẽ trong mắt Độc Cô Chiến Phong bây giờ Độc Cô Cửu Dương chỉ là công cụ
sinh tôn tử, chỉ cần có tôn tử sẽ được gã xếp vào diện người nhà, đây là Độc
Cô Chiến Phong mà Hoàng Phủ Nhàn biết. Nếu Độc Cô Cửu Dương chết, hoặc ‘chân
thứ ba bị phế’, Hoàng Phủ Nhàn dựa vào thân phận hoàng tộc có lẽ sẽ giữ được
địa vị nhưng chỉ treo danh, mấy năm trời đừng mơ thấy mặt Độc Cô Chiến Phong.
Trừ phi Hoàng Phủ Nhàn lại sinh một đứa con cho Độc Cô Chiến Phong.
Như Vu Thiên Tuyết, nếu lúc trướ Độc Cô Chiến Phong biết Vu Nhai tồn tại thì
đã rước nàng về gia tộc, cho nàng địa vị tương ứng. Chỉ vì quỷ kế của Hoàng
Phủ Nhàn mà vô cùng tiếc nuối, Vu Thiên Tuyết chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh.
– Đây là kim bào họ Vu làm?
Trong Kiếm Dương sơn trang đủ loại người với các các xúc, sắp xếp khác nhau.
Phía trước, nơi thiên binh sư cầm trọng bảo bị thương nặng có nhiều cao thủ
đuổi theo xem kịch vui nhìn gã chằm chằm. Bọn họ nhìn thiên binh sư bị cắt
miếng, nhìn gã hấp hối. Đám người giật mình không nói nên lời, bây giờ còn ai
dám nghi ngờ thực lực của huyền binh giả cục gạch?
Chuyện Vu Nhai là song huyền binh giả chưa truyền vào Độc Cô gia.
Một cao thủ trầm giọng nói:
– Trong khoảnh khắc đâm ra ngàn kiếm, từng kiếm trí mạng. Nếu không phải
chênh lệch đẳng cấp thì người này đã bị xé miếng.
Giọng cao thủ đó run run.
– Hơn nữa trong kiếm ẩn chứa hơi thở khủng bố, hắn rót tất cả tương khí vào
cơ thể người này.
– Ừm! Tương khí thật khủng khiếp, tuy pha tạp nhưng có lớp có lang, không hỗn
loạn.
Một cao thủ khác nói:
– Hèn gì hắn lọt vào mắt xanh của gia chủ. Thực lực địa binh sư chém thiên
binh sư ra nông nỗi này, đáng tiếc, tại sao lúc trước hắn không thể dung hợp
huyền binh kiếm?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Bọn họ không biết Vu Nhai bị phế trừ huyền binh như thế nào, nhưng có lẽ liên
quan đến Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn, nếu không thì tại sao cao thủ kiếm
đạo không dung hợp được huyền binh kiếm?
– Đi đi, chúng ta đến quá chậm. Vở kịch đã kéo màn, không biết còn tập hai
không?
– Đi liền biết.
Các nhóm cao thủ ngóng xem kịch đi tới trước mặt thiên binh sư cầm trọng bảo,
phân tích đủ loại rồi vội vàng rời đi, hy vọng có thể thấy vở kịch khác. Không
ai quan tâm thiên binh sư đáng thương.
Thiên binh sư cầm trọng bảo lúc mới bị cắt còn tưởng mình dư sức đấu một trận,
bây giờ gã mới biết tuy kiếm của Vu Nhai không có độc nhưng huyền khí khủng bố
mang theo hơi thở cực kỳ âm u, tức là Xích Thố mà mấy người kia đã nói. Thiên
binh sư cầm trọng bảo không thể nhúc nhích, không biết khi anò mới hồi phục
huyền khí, chữa lành vết thương được.
Khi Vu Nhai sử dụng ám ảnh tiệt sát thuật sẽ bản năng điều động hơi thở Thí
Thần Ma Nhẫn dung nhập vào tương khí. Mấy trăm năm trước Thí Thần Ma Nhẫn đánh
cao thủ Quang Minh thần điện gần chết, Độc Cô Chiến Phong phải ra tay hai lần
mới bài trừ ma khí ra khỏi cơ thể Độc Cô Cửu Dương được. Chỉ một chút hơi thở
ma khí đủ khiến người khủng hoảng.
Đương nhiên Vu Nhai chém ra nhiều kiếm thì không đơn giản chỉ có một chút ma
khí, nếu chỉ chút ma khí thì không có gì đáng ngại.
– Tiểu tử này rốt cuộc là biến thái gì? Tại sao tiễn pháp của hắn cũng khủng
bố như vậy?
Có Tiểu Thúy nên Vu Nhai không vội vàng, mặt sau có nhiều bia đuổi theo nếu
không dùng Tinh linh binh linh tức là linh Doanh, cho nàng vui chơi một chút
thì rất lãng phí. Vu Nhai lấy cự nỗ ra, từng mũi tên bay đi.
Thiên binh sư còn đỡ, có thể vỗ tan mũi tên huyền khí của Vu Nhai, còn dưới
thiên binh sư thì bi kịch, nhiều người bị nổ bắn chết. Thật lâu sau, mọi người
đã rời khỏi khu vực đệ nhị kiếm hoàn đi tới đệ tam kiếm hoàn.
Cùng lúc đó, xung quanh mấy thiên binh sư không còn thuộc hạ nào, chỉ vài
người lẻ ẻ.
Mấy thiên binh sư cuối cùng đã biết cái gì gọi là tuyệt vọng, thì ra khi bọn
họ đối diện địa binh sư cũng sẽ tuyệt vọng.
Đang lúc các thiên binh sư không biết làm sao thì Vu Nhai cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Ta đã ghiền, không chơi với các ngươi nữa, hẹn gặp lại.
Tọa kỵ chim có đuôi hồ ly quái dị của Vu Nhai nhẹ vẫy đuôi, cuồng phong nổi
lên, tốc độ siêu nhanh bay đi.
Với tốc độ của Vu Nhai chỉ cần ra khỏi khu vực đệ tam kiếm hoàn thì đừng hòng
thấy bóng dáng hắn nữa.
Đã ghiền, chơi . . .
Mấy thiên binh sư rất muốn nổi điên, nhưng hết cách. Đuổi theo? Tất nhiên phải
đuổi theo, ít nhất cố gắng hết sức. Nếu không đuổi kịp thì thì điều tra hướng
đi của Vu Nhai. Thiên binh sư đã phái người tìm ma thú bay nhanh hơn, nếu tìm
được hắn trước khi Vu Nhai ra khỏi khu vực đệ tam kiếm hoàn thì còn hy vọng.
Nhưng rồi ước mơ của thiên binh sư tan vỡ, trước kia bọn họ thấy khu vực mỗi
một kiếm hoàn rất lớn, giờ cảm giác nó quá nhỏ. Khưu phong thú phá tan khu vực
đệ tam kiếm hoàn nhưng thiên binh sư không tìm được ma thú bay nhanh hơn.
Cuối cùng đám thiên binh sư trơ mắt nhìn Vu Nhai biến mất trước mặt bọn họ.
Tiếp theo đành điều tra hướng đi của khưu phong thú, cũng có người báo cáo với
Hoàng Phủ Nhàn. Bước tiếp theo nên làm như thế nào còn chờ Hoàng Phủ Nhàn
quyết định, tóm lại người quay về bẩm báo rất buồn khổ.
– Tiểu tử, con ma thú này của ngươi từ đâu chui ra? Bày bố khi nào?
Thoát khỏi truy sát, Vu Nhai thoải mái hơn.