– Bỏ Huyền Binh của ngươi xuống. Hiện tại nó đối với ngươi mà nói chỉ là gánh
nặng. Sử dụng nắm đấm của ngươi đánh. Sử dụng hai chân ngươi né tránh công
kích của đối thủ. Đây là hy vọng duy nhất của ngươi!
Vu Nhai không để ý đến bọn họ, nhìn chằm chằm vào Răng Lớn nói:
– Có nhớ ta đã từng nói gì hay không? Có đôi khi lui mới là tiến. Bỏ Huyền
Binh của ngươi xuống chính là lui. Chiến sĩ nên có tinh thần quyết tiến không
lùi. Nhưng không phải cứ xông lên đưa đầu ra cho kẻ địch chém.
Ánh mắt Răng Lớn vốn mờ mịt, từ trở lại tinh anh. Đám người của tổ Kỳ Binh lại
mờ mịt nhìn chằm chằm vào dã nhân kia, vặn óc suy nghĩ.
– Lẽ nào đây là cao thủ trong truyền thuyết. Hắn coi trọng Răng Lớn sao?
Chỉ có Thủy Tinh nhìn chằm chằm vào hắn, thân thể có chút run rẩy, không biết
là do tức giận, hay là kích động.
– Ta biết rồi!
Răng Lớn rống lên một tiếng, đột nhiên ném bánh răng trên người hắn tới, đồng
thời nhảy lên, nắm chặt nắm đấm đuổi theo bánh răng điên cuồng lao về phía Hắc
Hùng.
Ầm.
Một tiếng động phát ra. Bánh răng bị đập bay trở về.
Theo lẽ thường mà nói, Răng Lớn hẳn sẽ lập tức đón lấy bánh răng. Nhưng lần
này hắn lại không làm như vậy, mà trực tiếp vọt tới. Hắn cũng không liếc mắt
nhìn bánh răng lấy một cái. Dường như bánh răng này không phải là Huyền Binh
bản mệnh nhập thể của hắn vậy. Bởi vì có bánh răng chắn, thoáng cái Răng Lớn
đã ép đến gần Hắc Hùng, vung nắm đấm, đập xuống!
– Oa…
Nắm đấm của Răng Lớn nặng bao nhiêu, hiện tại Hắc Hùng đã cảm nhận được. Hắn
mang theo hai viên Lưu Tinh Chùy nặng nề đập xuống mặt đất. Chỉ có điều gia
hỏa này cũng có sức lực lớn. Hắn nhảy một cái lại lập tức đứng dậy, đồng thời
dùng hai Lưu Tinh Chùy đánh tới.
– Ném Huyền Binh đi, lấy lui làm tiến. Lời dã nhân này nói ngươi cũng tin
sao? Ngươi ôm bánh răng này có lẽ ta không có cách nào bắt được ngươi, không
phế được ngươi. Hiện tại ta sẽ khiến ngươi kiếp sau cũng phải nằm ở trên
giường.
Hắc Hùng nổi giận, hắn lại bị một con kiến hôi như vậy đánh ngã xuống đất.
Lưu Tinh Chùy điên cuồng tập kích. Răng Lớn chịu không nổi bắt đầu lui về phía
sau, không ngừng né tránh, chật vật dị thường.
– Lui cũng có thể gọi là nhu. Nhớ lại xem trước đây bộ quyền pháp này biến
hóa ra sao, biến hóa ra sao. Bởi vì bên trong có nhiều nhu. Lấy nhu kình của
ngươi đón lấy chùy. Nếu như tên kia mất đi hai cái chùy, còn không phải sẽ mặc
cho ngươi sâu xé sao?
Vu Nhai mở miệng lần nữa.
Tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu si.
Dã nhân này từ đâu tới, hiện tại lại nói dùng nắm đấm mới có thể có hi vọng.
Nếu như sử dụng hai tay đi đón lấy chùy, đây không phải là muốn chết người
sao?
Nếu như đổi lại là một người khác khẳng định cho rằng làm như vậy là chết
chắc. Nhưng người chiến đấu lại là Răng Lớn. Chỉ cần hắn cảm thấy bội phục một
người, sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Trong sân, ngoài trừ hắn và Thủy Tinh ra, không có người nào biết dã nhân này
chính là Vu Nhai. Mức độ tin phục của hắn đối với Vu Nhai đã dần dần đuổi kịp
Thủy Tinh. Trong giây lát, hắn đưa tay ra hướng về phía Lưu Tinh Chùy, nắm
lấy.
Máu từ tay hắn nhỏ xuống. Không thể đỡ được. Hắn nhếch miệng khẽ kêu lên một
tiếng, tiếp tục lui lại.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Lực khống chế, dùng nhu thắng cương, vừa nhẹ nhàng bẻ cong. Trong nhu có
lực đàn hồi. Giống như… ngực của vị tiểu thư trúng tên kia. Ngươi ra lực lớn
hơn nữa, cũng sẽ khôi phục thành hình dạng ban đầu.
Trong lúc nhất thời, Vu Nhai thật sự không biết nên sử dụng cái gì làm ví dụ.
Tiễn Linh thiếu chút nữa tức giận phun máu ngất đi. Tên dã nhân này từ đâu tới
vậy? Thủy Tinh nếu không phải nhìn tình hình đang khẩn trương như vậy, nhất
định gọi ra hai mươi bảy trận thế, à không, tám mươi mốt trận thế, trực tiếp
dần hắn ra bã.
Giữa sân, ngoại trừ Răng Lớn ra, người duy nhất có cảm giác đối với lời Vu
Nhai nói chính là Lữ Nham. Hắn đột nhiên nhớ tới Vu Nhai, nhớ tới quyền pháp
mềm dẻo cổ quái kia. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào dã nhân. Đôi mắt từ từ
sáng lên. Hắn đã biết người này là ai. Giọng nói tuy rằng khàn khàn, nhưng
người quen vẫn có thể nghe ra được.
Đầu óc Răng Lớn không quá linh mẫn, nhưng thiên phú võ học của hắn lại rất
cường đại. Bằng không trước đây khi Vu Nhai dạy hắn quân thể quyền, hắn cũng
không có khả năng học được nhanh như vậy. Tính mềm dẻo vang vọng trong đầu
hắn. Hắn có chút hiểu ra.
Hắn thoáng động đôi tay. Máu tươi lại chảy ra. Hắn lui lại thật nhanh. Không
từ bỏ, vĩnh viễn không từ bỏ. Răng Lớn thật thà không hiểu cái gì là đạo lý
lớn. Hắn chỉ tin vào thắng lợi. Đánh nhau chính là muốn thắng. Trong nháy mắt
đó hắn đã có cảm giác.
Sau khi lui lại mấy bước, hắn lại đột nhiên lao về phía trước, hướng về phía
Lưu Tinh Chùy. Trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, tay hắn đột nhiên đập
mạnh vào cái chùy đang di chuyển. Một chưởng nối tiếp một chưởng, thân thể lại
lui về phía sau. Không biết sau khi hắn đập được mấy cái, cuối cùng cầm cây
chùy, tay nhẹ nhàng trượt đi. Sau đó hắn lại nắm lấy dây xích phía dưới Lưu
Tinh Chùy. Chùy thứ hai theo sát lao tới…
Thực hiện đúng cách, trong khi Răng Lớn gầm lên giận dữ, Lưu Tinh Chùy lại bị
hắn nắm được. Trên tay hắn không ngừng chảy máu. Hiện tại hắn làm sao còn nhớ
được trên tay có máu, trên mặt lặng lẽ cười, vẫn hàm hậu như vậy. Chỉ có điều
hắn dùng lực vung lên…
Lúc này Hắc Hùng còn đang sững sờ. Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao phải làm
như vậy. Hắn càng không nghĩ ra điều dã nhân này nói làm sao có thể trở thành
sự thật. Trong thoáng chốc, toàn thân hắn bị ném mạnh ra, đập xuống đất, hét
thảm một tiếng. Không đợi hắn đứng lên, trên đầu đột nhiên xuất hiện thêm hai
bóng đen!
– A…
Lưu Tinh Chùy nặng nề đập xuống hai chân của Hắc Hùng. Hai tiếng răng rắc vang
lên. Chỗ đầu gối trực tiếp biến thành máu và thịt mơ hồ.
– Tiểu tặc, ngươi muốn chết…
Đám người Thái ca cũng kinh sợ trước tất cả mọi chuyện vừa phát sinh. Mãi đến
khi Hắc Hùng hét thảm một tiếng, bọn họ mới sực tỉnh, muốn xông về phía Hắc
Hùng. Lữ Nham còn đang lĩnh hội ý cảnh lập tức tỉnh táo, đưa kích chắn ngang
chặn bọn họ lại.
– Lữ huynh, huynh tránh ra. Tên to xác này lại dám phế Hắc Hùng!
– Hắn vừa muốn phế ta, cho nên ta phế hắn!
Răng Lớn thật thà nói. Chỉ có điều hiện tại lời hắn nói khiến người ta có chút
ớn lạnh.
– Muốn chết. Đồ rác rưởi như ngươi sao dám so sánh với chúng ta. Ngươi xong
rồi. Ngươi hoàn toàn xong rồi!
– Ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Các ngươi có thể phế bỏ người khác,
người khác lại không thể ăn miếng trả miếng sao? Thật nực cười. Ngươi cho rằng
đại lục Thần Huyền là nhà của ngươi sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói. Giả vờ dã nhân thật sự làm cho người khác chú ý.
– Ngươi là ai? Ngươi cũng có phần. Ngày hôm nay không quan tâm ngươi từ đâu
xuất hiện, cũng đừng mong được toàn mạng!
Thái ca nhìn chằm chằm vào dã nhân. Nếu không có gia hỏa này đột nhiên xuất
hiện, Hắc Hùng làm sao có thể bị tàn.