Tuy Liễu Mị Nhi muội muội ‘Không có’ hứng thú với Vu Nhai, ít nhất hai cây
thiết côn nghĩ vậy, nhưng hắn có thân phận phù văn sư lại được Liễu đại sư chú
trọng. Lần trước Liễu đại sư còn đòi gả Liễu Mị Nhi cho Vu Nhai, nếu lão mở
miệng, Vu Nhai đồng ý thì chuyện này thành công. Tuy nhiên có lời hứa này thì
dù Liễu đại sư muốn gả Vu Nhai cũng không dám nhận, không thể nhận.
– Được!
Vu Nhai không có vấn đề gì, hắn chỉ sợ hai cây thiết côn không dám chơi. May
mắn có tuyệt chiêu Liễu Mị Nhi, Vu Nhai không cần tốn nhiều nước miếng.
Tiếp theo là cuộc chiến rèn một chọi hai bắt đầu, hai cây thiết côn cung cấp
huyền hoàng kim tinh. Mới rồi khi Vu Nhai chọn chiến lợi phẩm thấy hai cây
thiết côn có nhiều thứ tốt, chỉ nói huyền hoàng kim tinh có thể rèn huyền binh
ngũ giai cũng cực kỳ quý giá. Mặc kệ thế nào, Vu Nhai hành động, vẫn là bộ
pháp đẹp tuyệt.
– Vu Nhai chết tiệt, tên khốn, thật muốn lao xuống băm chặt hắn ra, giết hắn
cho rồi!
Liễu Mị Nhi ngồi ngay bên cạnh Tam công chúa, nghe đoạn đối thoại của hai cây
thiết côn, Vu Nhai, lòng rất căm hận. Có ai lại đi lấy người khác ra làm món
đồ giao dịch một lần, hai lần? Liễu đại sư không đến, lão bạn nghiên cứu những
phù văn đưa, chẳng biết khi nào lão mới xuất quan.
Tam công chúa cười tủm tỉm nói:
– Hì hì, ta thì thấy Vu Nhai đang giúp ngươi.
Từ khi gặp họ Vu thì Liễu Mị Nhi liên tục chịu thiệt, đây là chuyện trước kia
chưa từng có. Mỗi lần Liễu Mị Nhi chửi người là Tam công chúa lại thấy buồn
cười. Tam công chúa biết tuy Liễu Mị Nhi tức giận nhưng còn chút tình cảm.
Tam công chúa thầm nghĩ:
– Nếu có thể tác hợp nàng và Vu Nhai có lẽ thất đệ sẽ nắm giữ Vu Nhai trong
tay.
– Giúp ta? Hắn giúp ta thế nào?
– Hai cây thiết côn luôn dây dưa ngươi đúng không? Nếu hắn thắng thì ngươi
không cần phiền nữa.
Tam công chúa thản nhiên nói:
– Hì hì, hắn săn sóc như vậy ngươi phải hiểu cho hắn, Vu Nhai nói như thế
chẳng phải là công khai . . . Hì hì.
Liễu Mị Nhi ngẩn ra, mặt đỏ rực nói:
– Hắn có Đan Tinh Tinh của công hội võ học rồi, ta . . .
– Nam nhân đều lăng nhăng, cái này phải xem bản thân ngươi thế nào.
Liễu Mị Nhi không nói tiếp, nhỏ giọng nói:
– Hắn có thể thắng không?
Tam công chúa nhún vai nói:
– Chuyện này ta không biết.
Tam công chúa nhíu mày. Nếu Vu Nhai dám nêu điều kiện chắc có tự tin chiến
thắng. Nhưng hai cây thiết côn đã thấy huyền hoàng kim tinh kiếm ngũ giai của
Vu Nhai còn dám khiêu chiến thì cũng có tự tin hai huynh đệ hợp sức sẽ thắng.
Trận chiến rèn này sẽ rất đặc sắc.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Dù là siêu đại nhân vật hay khán giả bình thường, cao tầng Huyền Thần điện,
đám kỵ sĩ kiềm không được chú ý trận chiến đặc biệt này, khác hẳn với tình
huống trước đó.
Tiếng keng keng không dứt, Vu Nhai vẫn dùng bộ pháp của hắn rèn kiếm. Bộ pháp
này không phải của Ải Nhân tộc, ít nhất không đơn thuần là bộ pháp rèn của
người lùn mà là Khắc Liệt Luân Tư kết hợp phong túng bộ, ám ảnh tiệt sát, thí
thần tà ảnh bộ sáng tạo ra. Sau khi Khắc Liệt Luân Tư sáng tạo bộ pháp thì
truyền lại cho Vu Nhai, hắn không cần học, chỉ cần quen bộ pháp là được.
Đây chính là ích lợi khi có binh linh, là ích lợi của Huyền Binh Điển. Nếu Vu
Nhai chỉ có một huyền binh bản mệnh thì Khắc Liệt Luân Tư làm sao học những bộ
pháp này? Không chỉ là Khắc Liệt Luân Tư, Phong Doanh, U Hoang, Xích Thố, cả
đám không ngừng học tập, tiến bộ siêu nhanh, không ai muốn bị tụt hậu. Như
Thôn Thiên kiếm nói, tiếp theo Vu Nhai cần thu gom đẳng cấp thần binh.
Nếu Huyền Binh Điển cho Thôn Thiên kiếm được lợi thì huyền binh khác tất nhiên
cũng được chia một chén canh.
Khắc Liệt Luân Tư không quen thuộc những bộ pháp này hơn Vu Nhai, nàng không
ngừng rèn, đã vượt qua chính gã là người sáng tạo. Kết hợp ba loại bộ pháp
cùng với thuật rèn của Ải Nhân tộc, cơ thể Vu Nhai ngày càng hư vô, càng có
thần vận. Vu Nhai từ từ rơi vào trạng thái kỳ diệu, cảm giác như vào biển hoa
lúc trước.
Vu Nhai không ngừng dung hòa thuật rèn thuộc về Khắc Liệt Luân Tư, cảm giác
tinh diệu xuất hiện càng nhiều hơn trên người hắn.
– Đây là . . . Lại là địa diễn mệnh luân sao?
Vu Nhai chợt ngừng, lấy một quyển sách ra khỏi không gian giới chỉ. Vu Nhai mở
sách ra, trước mắt hắn xuất hiện biển hoa xinh đẹp. Biển hoa vẫn đầy sương mù,
chợt có luồng sáng vàng đâm xuyên sương mù, đó là kiếm quang sắc bén, kiếm
quang mang theo sự sống.
Trong khoảnh khắc đó ánh sáng vàng tràn ngập như mặt trời mới mọc chiếu sáng
nguyên biển hoa.
Ánh sáng vàng không thể xua tan hết sương mù, đây là cảm ngộ thứ hai thuộc về
địa binh sư của Vu Nhai. Sách trong tay Vu Nhai là Thần Huyền Khí Điển, người
khác không biết đây là sách gì, hắn không sợ bị người thấy.
Người bên ngoài nhìn Vu Nhai đang rèn đột nhiên lấy quyển sách ra, đứng thẫn
thờ tại chỗ. Không biết Vu Nhai đang nhìn cái gì, chẳng lẽ hắn không biết rèn
ra sao nên bổ sung tri thức tại chỗ?
– A? Vu Nhai, rốt cuộc để ta gặp ngươi.
Ngay khi Vu Nhai ngẩn người đọc sách thì một bóng người lao ra từ cửa phía
nam, người này là Vệ Hiên. Sau khi Vệ Hiên bước vào, gã phát hiện Vu Nhai đứng
ngây tại chỗ, cũng thấy hai cây thiết côn bận rộn rèn. Vệ Hiên thừ người sau
đó mắt sáng rực, nhìn đài rèn trước mặt Vu Nhai.
Vệ Hiên là người rất thông minh, nhìn sơ gã hiểu ngay chuyện xảy ra nơi đây.
Mắt Vệ Hiên lấp lóe, gã tạm thời không biết nên làm sao.
Vệ Hiên tự tin mình không thua bất cứ thiên tài thượng lục tỉnh nào, niềm kiêu
hãnh không thua ai. Vệ Hiên cũng có tư cách kiêu ngạo. Rất nhanh Vệ Hiên phát
hiện Vu Nhai, hai cây thiết côn chìm trong trạng thái kỳ diệu.
Dù là phù văn sư, đoàn tạo đại sư hay dược sư đều dễ nhập thần, ‘Không quan
tâm chuyện bên ngoài’. Tính cách hai cây thiết côn ngay thẳng nên càng tập
trung hơn, bọn họ không phát hiện có thêm người xuất hiện trong gian hình
vuông.
Vu Nhai bận cảm ngộ địa binh sư thuộc về mình, không nhận ra Vệ Hiên đến. Đám
binh linh không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không nhắc nhở Vu Nhai.
Vì có binh linh nên Vu Nhai mới dám tập trung tinh thần vào cảm ngộ địa binh
sư.
Vệ Hiên âm trầm thầm nghĩ:
– Ha ha ha ha ha ha! Thật không ngờ ta gặp phải cơ hội tốt thế này. Giải
quyết Vu Nhai trước hay hai tên kia? Hai tên Thần Tượng hành tỉnh không có gì
uy hiếp, xử lý Vu Nhai trước thì hơn. Không, không thể cho Vu Nhai chết tốt.
Phải đánh gãy hai tay hai chân của hắn, để Vu Nhai không có sức chống cự, mọi
thứ nằm trong tay ta!
Vệ Hiên không để bụng chuyện Vệ Vi Vi nhưng Vu Nhai không chừa mặt mũi cho Vệ
gia Thuẫn lĩnh, còn giết người trước mặt gã làm Vệ Hiên cực kỳ tức giận. Vệ
Hiên ghen tỵ Vu Nhai, gã vốn muốn liều đấu với Tiễn vực nhưng ai ngờ thua Vu
Nhai, thua không lời nào để nói. Niềm kiêu hãnh của Vệ Hiên bị đả kích, khi gã
đến đế đô luôn bị người xì xầm bàn tán.
Vệ Hiên luôn muốn chứng minh gã là mạnh nhất trong thế hệ trẻ.