Không ai cho rằng đó là binh linh, chỉ nghĩ Vu Nhai dùng tuyệt kỹ biến ra. Dù
là vậy nhưng nhiều người chấn động, không phải huyền binh bản mệnh mà phát huy
được lực lượng khủng bố như vậy, Vu Nhai còn dùng tuyệt kỹ của Ải Nhân tộc.
Thủy Tinh nhỏ giọng nói:
– Mãnh thú!
Sau lớp mặt nạ, Thủy Tinh nở nụ cười hạnh phúc.
Thủy Tinh biết Vu Nhai đang làm cho nàng xem, đó là nơi bọn họ từng sóng vai
sinh tử, là ký ức khó quên. Đặc biệt trước vong linh của sư phụ, sư mẫu.
Ba tinh anh hợp tác làm Vu Nhai luống cuống không rảnh phân tâm.
Nhưng Vu Nhai dù sao đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu, tình hình lớn, thậm chí
bị vô số u linh thú vây công, hắn nhanh chóng tìm ra điểm yếu của đối phương.
Ba người chưa từng phối hợp, có nhiều sơ hở, chỉ cần Vu Nhai chưa bị tiêu diệt
ngay là hắn vẫn còn cơ hội.
Vu Nhai vung Thâm Hải Huyền Tinh Chuy oanh giết, nhắm hướng người Tiên vực
hành tỉnh.
Người Tiên vực hành tỉnh không ngừng cổ động, đối với Vu Nhai thì giết ai cũng
chẳng sao, chỉ là phản ứng tiêu diệt chim đầu đàn. Ai bảo ngươi tài lanh ra
oai chỉ huy làm chi?
– Hừ! Chỉ tấn công một mình ta? Ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta bao nhiêu?
Người Tiên vực hành tỉnh rất kiêu ngạo, gã cho rằng chỉ yếu hơn Vu Nhai một
chút xíu.
– Ta bám chân hắn, các ngươi không cần ta dạy chắc cũng biết nên làm sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Ngươi nói nhảm nhiều quá. Ta mạnh hơn ngươi bao nhiêu? Bám chân ta? Ngươi
bám nổi không?
Tương khí cùng với mãnh thú hắc ám lại lao qua, ba búa kỹ của Ải Nhân tộc liên
tục giã. Chớp mắt người Tiên vực hành tỉnh phun máu tung tóe, tan biến, khi gã
xuất hiện đã là bên ngoài chiến trường.
Người Tiên vực hành tỉnh quên mình bị thương, mắt nhìn chằm chằm trong cánh
cửa. Người Tiên vực hành tỉnh đường đường là cường giả thứ ba trong kỵ sĩ dự
bị Tiên vực vậy mà bị tiêu diệt ngay. Vu Nhai chỉ tấn công một người đã có thể
giải quyết gã ngay, hắn không cầm huyền binh bản mệnh, cũng không cầm kiếm tấn
công.
Đương nhiên nếu Vu Nhai cầm cục gạch công kích thì người Tiên vực hành tỉnh
càng khó chịu hơn, đó mới là nhục nhã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì lại một người bị đá ra, là tên cầm búa. Ba
người hợp tác bị phá thì người còn lại hầu như chỉ có nước chờ chết.
Hoàng đế nhìn Vu Nhai chiến đấu, nhẹ hẫng khen hai câu:
– Thực lực không tệ, là kỳ binh giả mà có được thực lực như vậy không dễ
dàng.
Các siêu đại nhân vật khác của Huyền Binh đế quốc gật gù nhưng không mấy quan
tâm, tiếp tục làm chuyện của mình. Nếu không phải Huyền Binh đại đế nổi hứng
đến xem thì các siêu đại nhân vật không rảnh rỗi đi theo.
Có vài người không bình tĩnh, ví dụ như Hoàng Phủ Cung.
thế tử Mông thân vương nhìn Vu Nhai chằm chằm, thầm nghĩ:
– Tại sao? Tại sao hắn có thể tham gia thánh hội? Chẳng phải nói Vu Nhai
không thể tham gia sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hoàng Phủ Cung rất muốn xông lên chất vấn Huyền Thần điện chủ nhưng không dám.
Giống như các đại nhân vật bên trên, đám kỵ sĩ dự bị tiểu nhân vật không rảnh
quan tâm chuyện bên ngoài chiến trường, mỗi người có cuộc chiến thuộc về mình.
Lúc này trong gian hình vuông của Vu Nhai chỉ còn lại hắn và thiết côn huynh.
– Họ Vu, ngươi đừng đắc ý. Thần Tượng hành tỉnh chúng ta vốn không sở trường
vũ lực, có giỏi thì chúng ta so . . . So tài rèn!
Vu Nhai chậm rãi đi hướng thiết côn huynh, có vẻ gã không tin tưởng vũ lực của
mình. Thiết côn huynh đã chứng kiến thấy Vu Nhai đột phá trở thành địa binh
sư, sao gã đấu lại hắn được? Lúc trước thiết côn huynh đã bàn với huynh đệ của
mình là lần sau so tài rèn với Vu Nhai. Lúc trước Vu Nhai không thể tham gia
trận quyết đấu cuối cùng làm hai cây thiết côn rất tiếc nuối, bây giờ rốt cuộc
có cơ hội.
– So tài rèn? Vậy mà cây gậy sắt đó cũng nghĩ ra được.
– Đúng vậy! Có điên mới so tài rèn với hắn. Vu Nhai thật đáng sợ, ba người
hợp sức nhưng không chống nổi ba mươi giây. Thật muốn thấy hắn đấu với đám
người Độc Cô Cửu Diệp, Quan Vân Long.
– Đúng rồi, sao hắn không dùng cục gạch? Lúc trước Vu Nhai còn dùng nó đối
phó với kỵ sĩ chính thức.
Các đại nhân vật không chú ý đến thiên tài nhưng khán giả bình thường thì rất
quan tâm, nhiều người xì xầm thảo luận. Đặc biệt là các kỵ sĩ dự bị bị loại,
bọn họ chú ý đến kỵ sĩ dự bị dự thi nhất.
Dân chúng bình thường trong đế đô không biết những người là ai với ai, bọn họ
không quá hiểu rõ. Trong kỵ sĩ dự bị có người không ở đế đô nên không bị chú ý
là bình thường. Người đế đô khá kiêu ngạo, dù là người hành tỉnh nào đều là
nhà quê trong mắt bọn họ. Thánh hội thế này không thú vị bằng lúc Huyền Thần
điện tuyển chọn kỵ sĩ chính thức.
Đây là lý do tại sao Huyền Thần điện đóng cửa tuyển chọn lúc tám cửa đầu, nếu
công khai mà không ai đến xem chẳng phải là mất uy tín? Lần này là trận quyết
đấu cuối cùng, trừ vài người cố gắng làm lụng trong đế đô ra khá nhiều người
đến xem cuộc chiến. Đặc biệt khi biết Vu Nhai không thể tham gia, những người
vốn có chút hứng thú giờ mất hứng.
Nói thật ra Vu Nhai đối chiến với ma pháp sư cường đại nhất còn hay ho hơn
cuộc so tài này nhiều.
Đương nhiên lần đó hấp dẫn là bởi vì Vu Nhai tùy thời nguy hiểm sinh mạng, ma
pháp sư cường đại nhất quá điên cuồng.
Đang lúc mọi người bàn tán thì Vu Nhai mở miệng nói:
– So tài rèn không ích lợi gì cho ta, tất nhiên nếu ngươi cho ta lợi ích gì
thì ta sẽ suy xét.
Toàn trường ồ lên, mọi người nhìn Vu Nhai như ngó kẻ ngốc. Thậm chí là các đại
nhân vật không mấy chú ý cũng nhíu mày, tiểu tử này lại muốn gì đây? Muốn lợi
đến phát điên?
Mọi người bản năng nhìn hướng kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu chờ xem bọn họ có phản ứng
gì. Con ngươi tất cả co rút, vì kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu rất bình tĩnh, quần chúng
chuyển sang nhìn Hạng giáo quan, Yến đại nhân.
Yến đại nhân lạnh lùng cười khẽ, Hạng giáo quan thì ráng nín cười. Cha nó,
không lẽ tiểu tử này thật sự biết rèn?
– Ngươi muốn cái gì?
Thiết côn huynh thấy có hy vọng thì thầm mừng, quả nhiên họ Vu là đồ ngu tham
lam.
Vu Nhai nêu điều kiện:
– Một loại trong tất cả thuật rèn mạnh nhất của ngươi, tùy ta chọn ba tài
liệu trên người ngươi, giúp ta rèn huyền binh.
Khắc Liệt Luân Tư muốn có thuật rèn, gã cần đột phá bản thân. Chỉ khi binh
linh đột phá mới kéo theo huyền binh đột phá, muốn trở thành thần binh phải
không ngừng học tập. Khắc Liệt Luân Tư nghiên cứu các loại thần binh đã đến
bình cảnh, gã cần thứ mới mẻ để bổ sung mình, không cần quá khó, giúp ích cho
gã là được.
thuật rèn dù sao là bí mật, Vu Nhai đòi một loại đã là cực hạn, hai cây thiết
côn ngốc mấy cũng sẽ không chịu lấy nhiều hơn. Về tài liệu có thể thiết côn
huynh chấp nhận nhưng không được đòi nhiều hơn. Chuyện rèn huyền binh thì Vu
Nhai muốn mượn sức rèn ra kiếm, đoản nhẫn có thể chịu được thôn thiên nhất,
nhị thức, thí thần tuyệt thượng bộ.