Triệu Hoán Thần Binh

Chương 706: Ta bị bệnh.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai mới trồi lên, chưa kịp cảm nhận hoàn cảnh xung quanh thì nghe Thôn
Thiên kiếm nói:

– Tiểu tử, lập tức đánh ra Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết, phong mình
lại.

– Cái gì? Phong ta lại?

– Đúng vậy! Phong mình ngay!

Vu Nhai choáng váng nói:

– Ta không biết làm.

Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết chẳng phải dùng để trấn phong binh linh
sao? Từ khi nào có thể phong mình? Chắc không phải Thôn Thiên kiếm đào đất rồi
ngu ngốc?

– Ngươi mới ngu!

Thôn Thiên kiếm biết suy nghĩ của Vu Nhai, nói:

– Không hiểu nổi ngươi có đúng là chủ nhân của Huyền Binh Điển không? Ngươi
đã hợp thể với Huyền Binh Điển, khi ngươi đạt đến địa binh sư là bắt đầu dung
hợp, tức là linh hồn nhân loại của ngươi từng bước thẩm thấu vào huyền binh
bản mệnh. Linh hồn của ngươi ẩn chứa một chút thuộc tính binh linh nên đương
nhiên có thể phong lại.

Vu Nhai ngẩn ngơ, mắt sáng rực lên. Nghe Thôn Thiên kiếm nói vậy chẳng phải là
Vu Nhai sử dụng đế đô có thể phong lại linh hồn của người khác sao? Hoặc nên
nói là linh hồn các huyền binh giả từ địa binh sư trở lên?

– Mơ xa quá, đúng là có thể phong nhưng nếu người ta không chu động cho ngươi
phong thì làm sao dung hợp? Chỉ có một chút xíu, linh hồn chủ nhân vĩnh viễn
không thay thế được binh linh.

Thôn Thiên kiếm tiếp tục bảo:

– Được rồi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Nếu ngươi không muốn toàn bộ binh linh xung
quanh thức tỉnh thì phong lại ngay, tùy tiện phát ra một hơi thở binh linh.

Vu Nhai thế mới biết sau khi đến địa binh sư thì binh linh và chủ nhân hoàn
toàn dung hợp là phù hợp linh hồn.

Bình thường địa binh sư bình thường có thể trực tiếp liên lạc với binh linh
của mình, sau đó hình thành chút biến đổi. Vu Nhai cũng vậy, lúc trước khi hắn
đột phá đã có hiện tượng này, hơi giống tình huống hoàng binh sư, nhưng không
có dị tượng xuất hiện hoàng quan như hoàng binh sư. Linh hồn Vu Nhai xúc động
với các binh linh, bao gồm Thôn Thiên kiếm.

Nhưng khi đó Huyền Binh Điển vẫn chỉ có thể biến thành tấm ván cửa to, có thể
liên kết, dung hợp được không thì chắc là có. Chẳng qua Vu Nhai không tìm hiểu
rõ tình huống, đến bây giờ vẫn ù ù cạc cạc.

Làm chủ nhân như Vu Nhai đúng là bi kịch.

binh linh Huyền Binh Điển rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ chính là miếng ván cửa
sao? Vu Nhai và các binh linh không hiểu, có lẽ Thôn Thiên kiếm biết nhưng
không muốn nói cho hắn.

Vu Nhai biết Huyền Binh Điển có ý thức của mình, nếu không đã chẳng có Luân
Chuyển Thần Ấn xuất hiện.

– Nhưng bây giờ ta không có sức.

Thôn Thiên kiếm nói thẳng:

– Vậy chờ chết đi.

Thôn Thiên kiếm vẫn có ấn tượng xấu với chủ nhân của mình.

Vu Nhai hết cách, lầm bầm một câu:

– Thật không biết ‘thương Vu tội Nhai’, lão bà khó hầu hạ.

Trước khai Thôn Thiên kiếm kịp tức giận Vu Nhai vội vàng thi triển Luân Chuyển
Thần Ấn, may mắn còn chút lực lượng sót lại của Ám Hắc Ma Vân căn.

Vu Nhai cảm giác như bị giam cầm, biến thành Huyền Binh Điển, như mấy lần vào
trong thế giới thuộc về binh linh nhưng lần này rõ ràng hắn đứng bên ngoài.

Vù vù vù vù vù!

– Mới rồi hình như có hơi thở nhân loại dẫn chúng ta đến?

– Grao!

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Không biết, hình như không phải, là binh linh mới đến . . .

Ngay khi Vu Nhai phong bản thân lại thì bốn phía bỗng kêu vù vù, phát ra tiếng
huyền binh rung rinh, các loại binh linh nói chuyện, có giọng binh linh hình
người, sau đó im lặng lại.

Vu Nhai thở hắt ra, nếu chậm một bước e rằng hắn đã bị đám binh linh này vây
công.

Không, không phải bị vây công mà bị vây xem.

Vu Nhai nghe những binh linh thảo luận bằng tiếng người, dường như mỗi lúc nào
đó sẽ có người được đưa đến đây chọn huyền binh bản mệnh thuộc về mình. Trong
đại gia tộc nào đều giống như vậy, có thứ giống kho tàng binh, tộc nhân đến
mười sau tuổi có thể dung hợ huyền binh, chỉ cần là tử ôn trung tâm sẽ được
đưa đến kho tàng binh, chọn lựa huyền binh bản mệnh thuộc về mình. Ví dụ như
Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền đều như thế. Có thể không phải bọn họ chọn
huyền binh mà là huyền binh lựa chủ nhân mới đúng.

Vu Nhai tiến vào là có tư cách chọn lựa, ít nhất đám binh linh nghĩ thế, nên
chúng nó sẽ điều tra nếu thích hợp liền đến, không thích hợp thì nhìn một cái
cũng không mất gì.

Những binh linh này dù gì có ý thức, chúng muốn điều tra sẽ ghi nhớ nhân loại
Vu Nhai, nếu ngày nào một đại nhân vật Huyền Thần điện vào trong không chừng
đám binh linh sẽ oán trách. Ví dụ người lần trước đến vân vân và vân vân, hậu
quả rõ rành rành. Chỉ còn hai ngày là Huyền Binh bảo các sẽ bị mở ra, thậm chí
là chưa tới thời gian đó.

Nên biết kế hoạch thần binh sắp kết thúc.

Nếu vào vào Huyền Binh bảo các là huyền binh, binh linh đơn thuần thì không
sao.

Bình thường sẽ có binh linh, huyền binh bị ném vào, có thể là moi được từ chỗ
nào đó, có thể là thế hệ trước của Huyền Thần điện sau khi chết để lại. Chúng
nó không cần quan tâm. Vu Nhai có vào bằng cửa chính hay đào hố thì ngại quá,
chúng ngủ say thời gian dài, không chú ý, nếu không thì từ khi hắn xuất hiện
chúng đã cảm giác được ngay, không đến nỗi lâu như vậy mới chạy lại thảo luận.

Vu Nhai thở hắt ra:

– Phù, may mắn phản ứng mau. A phải rồi, thần binh . . .

Mắt Vu Nhai sáng rực nhìn bốn phía. Đây là một đại điện to lớn, bên trong như
không gian khác lơ lửng vô số huyền binh, có thất giai, có thánh binh cường
đại hơn, hoa cả mắt.

Vù vù vù vù vù!

– Cha nó, Thôn Thiên kiếm, định làm gì vậy?

Vu Nhai đang nhễu nước miếng thì Thôn Thiên kiếm rục rịch, làm hắn chết sặc.

– Ngươi có muốn nhúc nhích cũng phải báo trước một tiếng, bây giờ ta là người
bị thương.

Thôn Thiên kiếm phớt lờ Vu Nhai, chớp mắt đến bên cạnh một huyền binh nằm ở
góc không chút bắt mắt.

Thôn Thiên kiếm lạnh nhạt nói:

– Tới đây, thu nó!

Vu Nhai ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đó là một tấm thuẫn to cao ít nhất ba
thước, ngang ngửa với tấm thuẫn của Tiểu Mỹ. Nhưng tấm thuẫn của Tiểu Mỹ là có
tạp chất, phải rèn lại. Tấm thuẫn trước mắt Vu Nhai màu vàng sậm, dày nặng
hơn, trông hơi giống mai rùa, tấm thuẫn của Tiểu Mỹ không giống. Nếu thu nhỏ
tấm thuẫn lại thì như ‘tộc người rùa’.

Vu Nhai chớp mắt, ý thức hỏi Thôn Thiên kiếm:

– Thu nó?

Thôn Thiên kiếm giải thích rằng:

– Đúng vậy! Chỗ này chỉ có nó là thần binh, những thứ khác là thánh binh.

Vu Nhai chớp mắt lia. Một tấm thuẫn to khổng lồ, không chút bắt mắt là thần
binh, mấy cái khác chỉ là thánh binh? Không đúng, sao thần binh và thánh binh
bị ném chung một chỗ? Hoặc nên hỏi tại sao Huyền Thần điện chỉ có một thần
binh?

Thôn Thiên kiếm cáu kỉnh nói:

– Ngươi cho rằng thần binh là nước lã đi đâu cũng thấy?

Không hiểu sao Thôn Thiên kiếm mà thấy Vu Nhai là chỉ muốn đánh hắn bầm dập.

– Nguyên Huyền Thần điện chỉ có cái này là thần binh ta cảm ứng được, có lẽ
vẫn còn, hoặc bị người dung hợp, hoặc bị giấu ở chỗ bí ẩn hơn, ngươi vĩnh viễn
không thể có được. Hơn nữa ngươi chỉ còn lại hai tờ giấy có thể dùng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận