Liễu đại sư khóc thét:
– Phá sản quá là phá sản. Lão già Độc Cô gia khốn kia may mắn chết bỏ! Chỉ
hai quyển sách rác rưởi này không đáng một góc phù văn bí ẩn.
Liễu đại sư chửi bao nhiêu là lời thô tục, tay cầm hai cuốn sổ tay run bần
bật.
Qua thật lâu sau Liễu đại sư bình tĩnh lại, nói:
– Tiểu tử, ngươi thật sự không bái ta làm sư phụ sao? Nên biết là ngươi . . .
Vu Nhai đánh gãy lời Liễu đại sư, lắc đầu, nói:
– Mục tiêu của ta không phải phù văn, ta cảm thấy tự học tốt hơn.
– Thôi thôi, có lẽ ngươi tự học càng tốt hơn có lão sư.
Liễu đại sư không biết nên giải thích thế nào về tồn tại nghịch thiên này,
đành dùng câu đó tự an ủi mình.
Liễu đại sư bỗng cười gina nói:
– Tiểu tử, ngươi dùng phù văn bí ẩn đổi hai quyển sách rác rưởi này vậy định
dùng cái gì đổi tri thức phù văn của ta? Co bao nhiêu phù văn bí ẩn?
Vu Nhai giật lại hai ‘cuốn sổ tay rác rưởi’, nói:
– Không đổi, ta về Độc Cô gia.
Mưu kế của Liễu đại sư thất bại, lão hết cách đành lấy ra vài cuốn sách nói:
– Tiểu tử, hoàn toàn nắm giữ cơ sở là phù văn sư nhị giai, tức là ngươi bây
giờ. Chỗ ta có tri thức phù văn từ nhị giai đến ngũ giai, bao gồm sổ tay kinh
nghiệm của ta, đổi phù văn bí ẩn gấp năm lần của lão già Độc Cô gia kia. Trên
ngũ giai thì sau này tính tiếp được không?
– Chỉ có ngũ giai?
Vu Nhai rất tham lam, ngũ giai mới tương đương với hoàng binh sư.
Liễu đại sư nhanh chóng giải thích rằng:
– Tiểu tử, đừng không biết đủ. Phù văn sư bị đứt đoạn nên sau ngũ giai không
có đẳng cấp, như ta bây giờ chỉ có thể xem như phù văn sư lục giai, hoặc có lẽ
là thất giai. Tóm lại không ai hoặc tư liệu nào có thể tính toán được. Tri
thức phù văn sau ngũ giai cực kỳ khổng lồ, tất cả phù văn bí ẩn chưa biết đều
gộp lại là trên lục giai, nhưng không ai có thể cường đại đến mức sửa sang lại
chúng.
Thật khó nói Liễu đại sư có tính là lục giai không, tuy ngũ giai đầu có hệ
thống nhưng so với những phù văn sư trước tai kiếp thì kém rất xa.
Vu Nhai thầm hỏi Thôn Thiên kiếm:
– Gấp năm lần? Cái này sao?
Có phù văn gấp năm lần so với Vu Nhai đưa cho lão già Mê Thành không? Tất
nhiên là có, nhưng không hơn bao nhiêu. Vu Nhai không muốn đưa hết cho Liễu
đại sư, sau khi cò kè mặc cả thì cuối cùng xácn hận là gâp ba lần.
– Đồng ý, ta cần thời gian vẽ những phù văn này, qua hai ngày nữa người hãy
sai người đến lấy, ta ở trong Huyền Thần điện.
– Tốt!
Liễu đại sư không sợ Vu Nhai quỵt, chỗ này là đế đô, cộng với hắn không có lý
do chơi xấu. Vì có liên quan đến Liễu đại sư nên Vu Nhai đi trong đế đô hầu
như không sợ đắc tội ai, lão sảng khoái đưa phù văn từ nhị giai đến ngũ giai
cũng là có ý đồ riêng. Hì hì, tuy không phải đệ tử nhưng hơn hản đệ tử, mấy
thứ này là truyền thừa của Liễu đại sư, khi đó lão già Độc Cô gia sẽ hối hận
thắt ruột. Không biết có phải lão già Độc Cô gia nghiên cứu phù văn chủng tộc
gì đó đến ngu ngốc không mà vuột mất cơ hội này.
Liễu đại sư không biết rằng lão già Mê Thành không tranh thắng Độc Cô Thanh
Hải về quyền phân phối Vu Nhai.
– Tiểu tử, ngươi thật sự không suy nghĩ lại chuyên công phù văn sao?
Liễu đại sư vẫn không cam lòng, dù hơn hẳn đệ tử nhưng không phải là đệ tử
thật sự.
– Hay là vậy đi, ngươi thấy Mị Nhi nhà chúng ta cũng xinh gái, ta gả nàng làm
thê tử của ngươi được không?
Phù văn sư vĩnh viễn là loại người điên cuồng, giờ Liễu đại sư sắc dụ Vu Nhai.
Liễu Mị Nhi vốn đang chìm trong cảm xúc giật mình, thiếu nữ thiên tài như nàng
gặp Vu Nhai dường như không còn thiên tài, ai ngờ sư phụ bán nàng.
Liễu Mị Nhi hét to:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Lão già chết tiệt, lão nói gì?
Bên Vu Nhai, Dạ Tình đang thẫn thờ nghe đến lúc Liễu đại sư nói xong thì kéo
Tiểu Mỹ xông lên, lạnh lùng nhìn Vu Nhai.
Vu Nhai nghe Liễu đại sư nói còn đang phân vân, nhưng bị Dạ Tình nhìn chằm
chằm lập tức đổi sang bộ dạng chính nghĩa tràn trề:
– Liễu đại sư, người đừng quên mới rồi ta đối kháng với ma pháp sư cường đại
nhất là vì cái gì.
Bộ dạng Vu Nhai như đang nói: Lão tử chính là chính nhân quân tử, lão tử chính
là “Nhạc Bất Quần”.
– A!
Liễu đại sư đã tin, lòng rất tiếc nuôi, chiêu sắc dụ không thành công. Không
phải tất cả nam nhân đều có điểm yếu háo sắc, ít nhất Vu Nhai ‘si tình’ không
có.
Trầm Lâm Trúc từ đâu chui ra nói:
– Cái kia, ta nói này Liễu đại sư, lúc trước Vu Nhai huynh đệ vỗ mông của
Liễu muội muội, có nên khiến Vu Nhai huynh đệ chịu trách nhiệm không?
– Cái gì? Tiểu tử, ngươi dám . . .
– Ta có việc bận, đi đây.
Vu Nhai xoay người nhanh như chớp bỏ chạy.
Ồn ào!
Toàn trường chấn phấn. Đáng tiếc Vu Nhai đã bỏ chạy, nếu không bọn họ đã đồng
thanh hét hai chữ ‘phụ trách’. Liễu Mị Nhi vốn tức giận giờ mặt đỏ rực, không
giận nổi nữa.
Trầm Lâm Trúc đắc ý thầm nghĩ:
– Bà nội nó. Ta bực tức lâu như vậy, rốt cuộc có thể làm Vu Nhai khó chịu một
lần. Khoan, hình như là lạ.
Trầm Lâm Trúc gào rống:
– Cha nó, trời ơi, lão tử đang theo đuổi Liễu Mị Nhi!
Quả nhiên lão tử không si tình bằng Vu Nhai.
* * *
Sự việc hoàn toàn kết thúc, đám vệ binh làm theo lệnh của ai đó sơ tán đám
đông. Ngay từ hôm nay Lâm Trúc trà lâu xây dựng lại, vấn đề bồi thường thì
Trầm Lâm Trúc không tìm thấy người để yêu cầu bồi thường, bi kịch tự móc tiền
túi ra.
Huyền Binh ma pháp tháp trống rỗng, ma pháp sư cường đại nhất không trở về,
không biết tung tyích.
Lạ là hoàng gia Huyền Binh đế quốc không có hành động gì tiếp theo. Hoặc có lẽ
có, ví dụ như Thất hoàng tử đi gặp hoàng đế, sau đó vua triệu kiến Liễu đại
sư. Ngòi nổ Vu Nhai, Thủy Tinh thì không có tư cách được hoàng đế triệu kiến.
Tóm lại chuyện bị dàn xếp, các ma pháp sư trong Huyền Binh đế quốc có lộn xộn
hay không thì không ai biết.
Các đệ tử ma pháp sư cường đại nhất tan tác, cảm giác bi kịch người đi trà
lạnh.
Có người quay vè ma pháp sư cường đại nhất, có người cùng nam nhân mình yêu
rời khỏi mảnh đất đau lòng này. Có lẽ các nữ ma pháp sư vốn biến thái sẽ suốt
đời chung thủy với những nam nhân tàn phế?
Đế đô tràn ngập các tin đồn, đa số là về Vu Nhai, Thủy Tinh.
Thời gian chớp mắt đã qua ba ngày.
Ba ngày này Vu Nhai bận rộn mệt thở. Vu Nhai phải đi cảm ơn các đại thúc công
tử bột Hách thất thúc, nhóm người này lúc trước lăn lộn trong thế giới quần áo
lụa là nên không thể tránh chè chén, nhậu xong Vu Nhai về nhà đáng thương phải
cắm cúi khắc phù văn.
Đương nhiên Vu Nhai cũng đi cảm ơn vì thiên binh sư Độc Cô gia trú trong đế
đô.
Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu thì ngay từ hôm quay về đã mở tiệc chúc mừng. Không nói
câu gì khách sáo, mọi người cùng nhau ra từ chốn chiến trường, nói nhiều biến
thành làm ra vẻ.