Triệu Hoán Thần Binh

Chương 662: Quá ly kỳ (hạ).

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Liễu đại sư không trả lời vấn đề thứ nhất của Liễu Mị Nhi, lắc đầu, nói:

– Cứu? Làm sao cứu? Nắm xương già ta đây không chịu nổi nữ nhân biến thái đó
lăn lộn.

– Hì hì, thì ra lão Hàng nhà ngươi rất muốn cùng nữ nhân biến thái này ‘lăn
lộn’?

Đang lúc Liễu Mị Nhi nghe sư phụ nói xong mắt xoay tròn thì sau lưng vang lên
giọng nói hù hai người giật nảy mình.

Liễu Mị Nhi quay đầu lại, thở phào:

– Kiều gia gia . . .

Liễu đại sư tức giận nói:

– Lăn lộn cái đầu ngươi, sao lão già nhà ngươi chưa say chết đi?

Lão nhân họ Kiều nhún vai:

– Ngươi có thể sống nhảy nhót đến đây thì tại sao ta say mê ly được?

Lão nhân họ Kiều cũng theo hơi thở phù văn đến đây, vốn muốn tìm Liễu đại sư
để xem có giải vây giúp Vu Nhai được không, ai ngờ Liễu đại sư đã đến. Lão
nhân họ Kiều hoàn toàn khẳng định lúc trước cảm giác thần vận từ người Vu Nhai
vì hắn là phù văn sư, có cùng thần vạn với Liễu đại sư.

Lão nhân họ Kiều nói:

– Nói này lão già, ngươi thật sự không cứu sao? Đây là phù văn sư khó gặp,
sáng sớm ta từng thấy hắn, thuận tay giúp hắn một phen, trông hắn không như
loại người bội tình bạc nghĩa.

– Kiều gia gia, nếu không bội tình bạc nghĩa thì trong kính tượng là sao?

Lão nhân họ Kiều phỏng đoán:

– Ma pháp kính tượng có thể ngụy tạo ra, ngươi không thấy là khi kính tượng
xuất hiện tiểu tử kia vẫn bình tĩnh sao? Rõ ràng hắn sớm biết ma pháp sư cường
đại nhất chơi chiêu này, nhưng làm sao hắn biết được?

Lão nhân họ Kiều lắc đầu, nói:

– Ta càng tin một người trẻ tuổi có thể tu luyện kỳ binh đến mức độ này không
thể là loại người đó.

Liễu đại sư gật đầu, nói:

– Đúng vậy! Mới rồi ta cũng phát hiện tiểu tử này quá bình tĩnh.

Mới rồi Liễu đại sư khẽ kêu là vì vậy, nếu nói lúc trước Vu Nhai không biết
mới bình tĩnh thì hắn không thể nào lạnh nhạt mãi đến lúc này, không điên
cuồng cãi lại mới là lạ.

Liễu Mị Nhi trợn to mắt nói:

– Thật sự là giả sao? Vậy chúng ta càng phải cứu hắn, tránh cho bị xử nữ già
vạn năm làm hại.

Liễu Mị Nhi thấy hai gia gia trợn tròn mắt nhìn mình thì chớp mắt lia, sau đó
phản ứng lại.

Liễu Mị Nhi hỏi:

– Như thế nào? Các người có thể nói nàng là xử nữ già vạn năm chẳng lẽ ta
không thể?

Liễu Mị Nhi cố cãi bướng chứ thật ra mặt nàng đã đỏ rực.

Lão nhân họ Kiều gật đầu, nói:

– Cứu, chúng ta cũng muốn cứu lắm. Chúng ta đã gai mắt xử nữ già vạn năm này
lâu rồi. Nhưng chờ xem tiểu tử kia có thể làm nàng thân bại danh liệt không?
Chờ xem tiểu tử kia còn hậu chiêu gì không? Nếu không có thì dù kính tượng là
giả chúng ta cũng bó tay.

Với địa vị của lão nhân họ Kiều, Liễu đại sư không thua gì ma pháp sư cường
đại nhất, nhưng vấn đề là có đủ chứng cứ chứng minh kính tượng là giả không?
Có cách nào khiến ma pháp sư cường đại nhất hoàn toàn câm nín không?

Dù là vậy lão nhân họ Kiều, Liễu đại sư vẫn phải mạo hiểm đắc tội ma pháp sư
cường đại nhất, đấu tranh tâm lý có nên ra tay không.

– Đúng vậy! Chờ xem tiểu tử này có năng lực vạch trần xử nữ già vạn năm
không.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Liễu Mị Nhi nhíu mày lầm bầm:

– Ừm! Nếu hắn thật sự là nam nhân như thế thì hành động tối nay của hắn là vì
cái gì?

Trừ phi Vu Nhai vì giữ mạng nên làm bộ làm tịch, rất có thể, dù sao hắn quá vô
sỉ.

Muốn khóc.

Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ trong đầu Liễu Mị Nhi thì sẽ khóc. Đám người Huyết
Lệnh, Cự Xỉ, Lữ Nham nghi ngờ hắn thì đành thôi, nhưng cô nương mới gặp một
lần cũng nghi ngờ, quả nhiên Vu Nhai để lại ấn tượng đầu cho người ta rất kém.

Đang lúc nhiều người mắng chửi nam nhân si tình thì chợt nghe Vu Nhai thản
nhiên nói:

– Ta phải công nhận ảo thuật của ngươi rất lợi hại, có thể lưu trữ ảo thuật
thành kính tượng, không uổng là ma pháp sư cường đại nhất.

Người phát hiện vấn đề mắt chợt sáng lên, có điều gì lạ sao? Vu Nhai quá bình
tĩnh, bình tĩnh đến lạ lùng.

Ma pháp sư cường đại nhất không lộ ra chút gì mất tự nhiên, nàng nhìn Vu Nhai
chằm chằm nói:

– Ảo thuật? Nam nhân quả nhiên đều là kẻ chỉ biết càn quấy, dám làm không dám
nhận.

Vu Nhai thấy mắt ma pháp sư cường đại nhất chợt lóe, hắn không cần nhìn cũng
biết vì hắn là người chứng kiến ảo thuật.

Vu Nhai bỗng quát to:

– Nếu ngươi cứ nhất quyết áp đặt kính ảnh được ngươi chế tạo ra lừa gạt người
lên ta thì ha ha ha ha ha ha! Ta đứng ở đây, nam nhân kia là ta sao? Nếu là ta
thì tại sao ta còn đứng đây? Nếu ta có mấy nữ nhân . . . Buồn cười, ngươi đi
hỏi các chiến hữu của ta trong Huyền Thần điện xem ta có bao nhiêu nữ nhân?

Những người đứng xem đều nhìn ra điểm đáng ngờ. Đúng vậy, Vu Nhai bên ngoài và
trong kính tượng như hai người khác nhau. Mới có nửa ngày mà sao biến đổi ly
kỳ quá.

Ma pháp sư cường đại nhất lạnh lùng nói:

– Chiến hữu của ngươi? Bọn họ cũng đáng chết như ngươi.

Ma pháp sư cường đại nhất không thèm giải thích rằng chiến hữu không thể làm
chứng, nàng quét mắt đám người Huyết Lệnh, Cự Xỉ, Lữ Nham đứng phía sau.

Ánh mắt ma pháp sư cường đại nhất dừng lại trên người Vu Nhai1, nói:

– Ta biết ngay thị nữ tiện nhân như ngươi không thể giữ lại, vốn muốn dạy dỗ
ngươi nhưng bây giờ ngươi không còn giá trị được giữ lại.

Tiễn Linh bị ma pháp sư cường đại nhất nhìn chằm chằm mặt trắng bệch, nhưng
nàng ngẩng cao đầu, lạnh nhạt nói:

– Vu Nhai mới nói cây ngay không sợ chết đứng, ta biết mình đang làm cái gì,
ta cũng biết ai đúng ai sai, ta càng biết người nào vô sỉ hơn. Ta biết thì ra
các sư tỷ của đại tiểu thư nhà ta đáng thương biết bao. Bọn họ vốn có tình yêu
tuyệt đẹp nhưng bị người hủy diệt . . .

Ma pháp sư cường đại nhất tức giận quát:

– Câm miệng, ngươi là đồ bất trị đã bị nam nhân này mê hoặc!

Vết sẹo bị Tiễn Linh xát muối làm ma pháp sư cường đại nhất bộc phát tinh thần
lực khủng bố đè ép phù văn trận nàng đứng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chợt một bóng đen nhanh chóng lao lên che trước mặt Tiễn Linh, hơi thở tuyệt
vọng túc sát lại xuất hiện va chạm với tinh thần lực của ma pháp sư cường đại
nhất. Cuộc đụng độ kịch liệt, Vu Nhai bị đụng đập vào vách tường phù văn trận
phía sau.

Ồn ào!

Dưới lầu xôn xao. Thi ra cảm giác lúc trước không phải tưởng tượng, tiểu tử
này thật sự chặn được uy nhiếp của ma pháp sư cường đại nhất, bọn họ cứ tưởng
Vu Nhai trốn vào phù văn trận rồi chạy ra khi bụi bặm rơi xuống. Nhưng sao có
thể?

– Có chút bản lĩnh. Vừa có phù văn vừa chặn được tinh thần lực của ta, đúng
là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng ngươi chỉ là rác rưởi lừa gạt tình
cảm của đệ tử ta. Ngươi chặn được tinh thần lực nhưng không biết ngươi có thể
đỡ ma pháp không?

– Ma pháp sư cường đại nhất của Huyền Binh đế quốc chúng ta thích ăn hiếp hậu
bối như vậy sao?

Vu Nhai lảo đảo đứng dậy. Xử nữ già vạn năm thật đáng sợ, chỉ chút tinh thần
lực suýt làm Vu Nhai đi đời nhà ma. Vu Nhai nhờ có địa binh sư chứ nếu không
càng thảm.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận