Thủy Tinh giống như u linh đứng cách Lạc Tinh Thạch mấy trăm thước. Từ lúc Vu
Nhai bắt đầu luyện kiếm, nàng đã ở chỗ này.
Ban đầu, khi nàng đứng ở sau tấm bình phong, Phong Doanh cũng không phát hiện
ra nàng. Với khoảng cách xa như vậy, Vu Nhai tất nhiên là mặc cho người ta tùy
tiện coi lén.
Khi thấy Vu Nhai múa kiếm, nàng không nhịn được, mắt liên tục phát sáng. Quả
là một kiếm pháp tuyệt diệu. Tiểu tử này ngoại trừ truyền thừa của Thất Tinh
Thần Kích, còn có kiếm pháp tuyệt diệu như thế. Cũng không biết hắn trộm từ
đâu ra.
Thời điểm nàng nhìn thấy Vu Nhai múa trường kích, Thủy Tinh cẩn thận nhớ kỹ.
Gia hỏa này có thể trộm tuyệt học, tại sao mình không thể?
Chỉ có điều kỳ quái, chiếc mặt nạ trên mặt nàng là bảo vật hiếm có, có tác
dụng trợ giúp trí nhớ về võ học. Tuy rằng không thể nhớ được hoàn toàn hình
ảnh trước mắt, nhưng cũng nhớ được gần hết. Nàng đã đi tìm những người lớn
tuổi trong nghiệp đoàn võ học hoàn thiện thêm một chút là được… Tuy nói
khẳng định không bằng nguyên bản, nhưng cũng sẽ không tồi.
Nhưng lúc Vu Nhai sử dụng, nàng nhìn thấy rõ ràng, cũng hiểu rất rõ ràng.
Nhưng khi nàng muốn dùng mặt nạ nhớ lại, đột nhiên phát hiện dưới mặt nạ chỉ
xuất hiện những huyễn ảnh. Vừa nhìn nàng liền cảm thấy đầu choáng mắt mờ.
Chẳng lẽ căn bệnh về mắt của mình lại có chuyển biến xấu sao?
Ngay thời điểm nàng đang nghi ngờ, đột nhiên động tác của gia hỏa trước mắt
lại chậm dần. Thủy Tinh kích động tới mức muốn thổ huyết. Không ngờ lại là bộ
pháp Một quả dưa hấu lớn đáng ghét kia. Lẽ nào tiểu tử này đã phát hiện ra
mình rồi sao?
Chẳng lẽ mình thấy huyễn ảnh là do tiểu tử này cố ý chuẩn bị. Theo lý thuyết,
cho dù là cường giả siêu cấp cũng đừng mong phát hiện ra hành tung của mình.
Nhưng tiểu tử này vô cùng thần bí, hết sức cẩn thận. Thủy Tinh vào trước là
chủ, cho rằng thái cực quyền thật sự chỉ là rác rưởi, cho nên nàng mới nghi
ngờ như vậy. Nói chung nàng không có dũng khí tiếp tục ở lại, vội vàng xoay
người bay vào trong rừng rậm.
Một lát sau, nàng mới trở lại phía ngoài thôn nhỏ. Nhưng vào lúc này nàng đột
nhiên dừng lại, xoay người lại đi về phía Vu Nhai.
Từ biểu hiện lúc trước có thể thấy, Vu Nhai cũng không biết mình chính là
người sau tấm bình phong ở nghiệp đoàn võ học. Vậy tại sao hắn lại sử dụng
chiêu Một quả dưa hấu lớn để đùa bỡn mình được? Trừ khi hắn có thói quen sử
dụng động tác chậm muốn chết người này để trêu chọc người khác. Lát nữa quay
lại xem thử, có lẽ có thể lại trộm được tuyệt học nào đó. Hắn tuyệt đối sẽ
không tưởng được mình đi rồi sẽ quay lại. Thủy Tinh lại một lần nữa lén lén
lút lút ẩn mình trong bóng tối của rừng rậm!
Rất nhanh nàng đã quay lại phía trước Lạc Tinh Thạch. Chỉ có điều lúc này phía
trên truyền đến tiếng cười của Răng Lớn.
– Tới rồi, tới rồi, tới rồi. Thần Binh huynh đệ, lúc nãy ta vừa bắt được một
con gấu. Đây là chân gấu, nướng ăn tuyệt đối là ngon miệng.
– Vẫn là Răng Lớn huynh có lòng. Ta đói tới mức đã sắp hôn mê rồi. Trên này
vừa lạnh vừa đói. Thủy Tinh này… Mỹ nữ lúc chạng vạng tối cũng chỉ cho ta
mấy món ăn chay mà thôi, thật sự khiến ta cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng!
Vu Nhai không biết xấu hổ, nói.
– Thần Binh huynh đệ…
– Răng Lớn, sau này đừng một tiếng huynh đệ hai tiếng huynh đệ như vậy. Cứ
trực tiếp gọi tên ta là được. Ta cũng trực tiếp gọi ngươi là Răng Lớn!
– A, thân thiết như vậy cũng tốt. Thần Binh, có phải ngươi sẽ dạy ta quyền
pháp này không?
– Được rồi. Ăn xong ta sẽ dạy cho ngươi. Đó là một bộ quyền pháp rất đơn
giản.
Vu Nhai vừa gặm chân gấu vừa hàm hồ nói. Đột nhiên có một trận gió thổi qua,
dường như mang theo tiếng động kỳ lạ:
– A, âm thanh gì vậy?
– Không có. Có lẽ là tiếng ếch đang kêu loạn thôi.
Răng Lớn lắc đầu.
– A!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai tiếp tục ăn. Gương mặt Thủy Tinh dưới lớp mặt nạ đã đỏ như thịt chín.
Đôi môi màu trắng cũng biến thành màu đỏ. Nàng cũng đã đói bụng. Mãi đến tối,
nàng còn đang tức giận Vu Nhai và Liệp Thủ, ăn không được bao nhiêu. Hiện tại
tâm tình từ từ trở nên bình tĩnh, bụng cũng cảm thấy đói theo. Đặc biệt phía
trên còn tỏa ra mùi chân gấu thơm lừng.
Rất nhanh, Vu Nhai và Thủy Tinh đã ăn uống xong, bắt đầu dạy học quyền pháp.
Răng Lớn thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch, nhưng khi học vũ kỹ lại không hề ngu
dốt. Hắn học rất nhanh. Không bao lâu, hắn đã học gần hết một bộ quân thể
quyền. Tiếp theo chỉ cần thành thạo là được.
– Được rồi, bộ quyền pháp này của các ngươi quả thực đúng như lời ta nói, có
chỗ thiếu hụt. Nếu như ngươi tin lời ta nói, hiện tại ta dạy cho ngươi cách
sửa.
Vu Nhai nhìn Răng Lớn đang luyện tập, chân thành nói.
– Làm vậy không phải có lỗi với Thủy Tinh sao?
Răng Lớn trừng mắt nhìn nói.
– Chỉ cần là đúng, vậy không có lỗi gì cả. Nếu như cảm thấy không tiện xúc
phạm tới thể diện của nàng, vậy sau khi tu luyện xong thì len lén nói cho nàng
biết, sau đó để cho nàng nói với người khác. Xem như chính nàng tự suy nghĩ
sửa lại là được.
Vu Nhai cười nói.
– Được, cứ làm như vậy đi.
Hai người lại một lần nữa tiến hành dạy và học.
Phía dưới, Thủy Tinh mơ hồ có chút cảm động. Xem ra gia hỏa này cũng không
phải không đúng, còn biết lưu lại mặt mũi cho người ta. Chỉ có điều quyền pháp
này của ta thật sự có vấn đề sao? Được rồi, vì sao quân thể quyền của hắn lại
khiến mặt nạ chỉ có thể truyền về được huyễn ảnh mà thôi?
Không có nhiều thời gian suy nghĩ nữa. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc là Vu Nhai
tốt hơn, hay nàng tốt hơn. Nàng thật sự không tin Vu Nhai có thể cường đại hơn
so với các trưởng lão của nghiệp đoàn võ học. Trong lòng nàng sao có thể chịu
phục được.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn mở to hai mắt nhìn. Khi Răng Lớn luyện trọn bộ quyền
pháp mới sửa lại một lần, cả bộ quyền pháp hình như thay đổi. Rõ ràng chiêu
thức không thay đổi bao nhiêu, nhưng vì cái gì lại khiến nàng có cảm giác nó
được nâng lên một cấp vậy?
Trong lòng Thủy Tinh vừa chấn động lại vừa không phục. Chẳng lẽ mình thật sự
sai sao?
– Thần binh, vì sao ta lại cảm giác bộ quyền pháp này không chỉ mạnh mẽ hơn
một cấp. Rõ ràng chỉ sửa lại mấy động tác thôi!
Răng Lớn hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng Thủy Tinh. Lỗ tai Thủy Tinh cũng dựng
lên.
– Rất đơn giản. Bởi vì quyền pháp này chỉ có tiến mà không có lùi. Tiến lui
mất thăng bằng. Mạnh mẽ lại càng mạnh mẽ, nhưng thiếu một sự ôn hòa. Người
sáng tạo ra bộ quyền pháp này khẳng định cho rằng binh sĩ chính là quyết chí
tiến lên, không lùi bước.
Vu Nhai khó có được lúc tỏ ra hiểu biết như vậy.
– Hóa ra là như vậy. Ta không hiểu nhiều lắm. Dù sao sau này ta vẫn dùng bộ
pháp này. Ừ, để ngày mai ta len lén đi nói với Thủy Tinh!
Vu Nhai mỉm cười. Đối với Răng Lớn, trong lòng hắn cũng không ích kỷ. Hắn nhìn
về sương mù dày đặc phía xa, hỏi:
– Đó là chỗ nào? Vì sao sương mù dày đặc như vậy? Ta cảm giác suốt năm hình
như sương cũng không tan?
– Nơi đó à? Đó chính là vùng đất chết trong cứ điểm Động Minh chúng ta.