Triệu Hoán Thần Binh

Chương 658: Hai lão nhân.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ta chỉ là . . .

Trầm Lâm Trúc buồn bực muốn chết, gã muốn khoe ra thân phận sau đó chuồn đi.

Vu Nhai cắt ngang lời Trầm Lâm Trúc:

– Cứu Ngũ sư tỷ của các người? Ta nói rồi, nếu ma pháp sư cường đại nhất
không đến thì đừng hòng mang người đi, cút ngay!

Miếng sắt trong tay Vu Nhai bay ra gác lên cổ đám người Ngũ sư tỷ, tiếp tục
bảo:

– Các người cứ thử xem ma pháp nhanh hơn hay miếng sắt của ta nhanh?

– Ngươi dám . . .

Vu Nhai cười khẩy nói:

– Đã đến nước này ngươi nói xem ta có dám không?

Vu Nhai ra lệnh, Cự Xỉ, Lữ Nham rút huyền binh ra bao vây đám người Ngũ sư tỷ.

Vu Nhai trầm giọng nói:

– Mau cút đi, nếu ma pháp sư cường đại nhất không đến đừng hòng ta thả người.

Nhị sư tỷ bình tĩnh nói:

– Chỉ bằng vào ngươi mà muốn gặp sư phụ của ta?

– Lúc trước ta nói rồi, chẳng lẽ sư muội của các người không truyền lời sao?
Ta đã nói nếu sư phụ của các người không đến thì ta sẽ tìm mấy ác đề chấm dứt
băng thanh ngọc khiết của những sư muội này.

Vu Nhai âm hiểm nói:

– Phải rồi, Trầm huynh tìm mấy ác đồ giùm ta được không? Ta biết ngươi giỏi
chuyện này, giúp huynh đệ một lần đi.

Trầm Lâm Trúc đã chạy đến cầu thang đột nhiên bị Vu Nhai la lớn làm gã dựng
đưng lông tơ, rất muốn chết.

– Ngươi sẽ chết rất tảm.

– Vẫn câu nói cũ, cái gọi là ma pháp sư cường đại nhất Huyền Binh đế quốc
chúng ta nếu đã không từ thủ đoạn thì đừng trách người khác cũng bât chấp tất
cả. Ta đếm ba tiếng nếu các người còn ở trong trà lâu là ta sẽ xé y phục của
một người ném đi. Không biết khi đó sư phụ biến thái, thích sạch sẽ của các
ngươi có nổi khùng không? Còn đứng vững trong đế đô được không?

Bây giờ Vu Nhai là tên côn đồ trong mắt các nữ nhân, một tên tội phạm ác ôn,
tên khốn kiếp đáng chết. Nhưng đã đến nước này, Vu Nhai không thể không ác.

Mặc kệ bị thế nhân nhìn như thế nào, trong lòng hắn cứng rắn như thép, ánh mắt
quyết tâm làm người ta không dám nghi ngờ hắn đang hù dọa.

– Một, hai . . .

– Chúng ta đi.

Nhị sư tỷ xoay người rời đi, nàng không biết khi sư phụ thấy đệ tử bị lột sạch
phơi bày trước công chún sẽ có phản ứng gì. Nhị sư tỷ càng không biết Vu Nhai
có thật sự tìm mấy tên lưu manh đến không? Nhị sư tỷ vội vàng mang các sư muội
trở về. Thực lực của Nhị sư tỷ rất mạnh, mạnh hơn Vu Nhai nhiều. Nhưng như Vu
Nhai nói, Nhị sư tỷ không nhanh bằng miếng sắt của hắn, nàng buộc lòng phải
trở về tìm sư phụ.

Ồn ào!

Dân chúng xôn xao. Nam nhân si tình này thật sự buộc đám nữ ma pháp sư rút
lui, hắn đối chọi với ma pháp sư cường đại nhất. Nam nhân này si tình đến điên
cuồng. Mọi người yên lặng chờ đợi tình thế phát triển.

Những người thấy tình huống tầng hai nhìn Vu Nhai chậm rãi ngồi xuống, tiếp
tục khắc miếng sắt. Vu Nhai vô cùng bình tĩnh. Xung quanh Lâm Trúc trà lâu
càng lúc càng nhiều người tụ tập, tối nay là một đêm thức trắng.

Trong lúc mọi người chờ đợi thì cách Lâm Trúc trà lâu không xa, trong một tửu
lâu vang lên thanh âm say xỉn.

– Khụ khụ, ta nói này lão Kiều, sao nhậu một bữa mà xung quanh trở nên náo
nhiệt vậy? Không lẽ trời đã sáng? Không đúng, còn tối đen, hay ta bị quáng gà?

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Hai lão nhân ngồi trong phòng riêng yên lặng uống rượu.

Người tên lão Kiều nói:

– Hì hì, chắc ngươi sắp xuống lỗ rồi. Bây giờ còn là buổi tối, chắc đế đô
chúng ta ra chuyện gì thú vị, hay đi ra xem thử?

Lão nhân thứ nhất lên tiếng:

– Ngươi mới xuống lỗ, chẳng qua ta uống nhiều hơn ngươi.

Lão nhân lắc lư đứng dậy, hỏi:

– Náo nhiệt? Có gì hay mà xem, ta đi về ngủ.

Lão nhân nói xong lao ra cửa sổ, biến mất không còn bóng dáng.

– Lão già này mỗi lần đều không chịu xỉn quắc cần câu trước mặt người khác,
không chịu trả tiền. Thôi, may mà còn rượu, ta tự uống. A phải rồi, hôm nay
thấy thần vạn của thanh niên kia hơi giống lão Hàng.

Lão nhân họ Kiều chợt nghĩ ra điều gì, nhíu mày, sau đó lắc đầu tiếp tục uống
rượu.

Đúng vậy, lão nhân họ Kiều chính là trưởng lão bí ẩn đã giúp Vu Nhai trong
Huyền Thần điện.

Hai lão nhân thờ ơ với bên ngoài náo nhiệt.

Lão nhân thứ nhất vì đã say, không muốn xấu mặt trước bằng hữu nên đi. Còn lão
nhân bí ẩn họ Kiều thì tự uống rượu đến sáng. Lão bản tửu quán biết rõ hai lão
nhân là ai, có lực lượng gì nên sẽ không ai quấy rầy nhã hứng của lão nhân họ
Kiều. Dù lão nhân họ Kiều say trong phòng riêng mấy ngày mấy đêm cũng không ai
quấy rối.

Nhưng đêm nay đã định trước bọn họ sẽ bị quấy rầy.

Không biết là mấy giờ, có lẽ trời sắp sáng. Khí thế siêu mạnh đột nhiên phô
thiên cái địa ập hướng Lâm Trúc trà lâu, bao gồm tửu quán của lão nhân họ
Kiều.

Lão nhân họ Kiều chậm rãi mở mắt lờ đờ, nhỏ giọng nói:

– Ủa? Đây là hơi thở của xử nữ già vạn năm, xảy ra chuyện gì?

Lão nhân họ Kiều lắc đầu, nói:

– Mặc kệ là chuyện gì, bớt chọc vào nữ nhân biến thái này là hơn. Xem bộ dáng
hình như có ai chọc nàng, oán khí khủng bố thế này, ai có can đảm như thế?

Lão nhân họ Kiều nói không muốn dính vào nhưng rẩt tò mò.

Vấn đề này như con kiến bò trong lòng lão nhân họ Kiều, lão rất muốn đi xem
một chút nhưng do quá say, lão lười nhúc nhích. Rốt cuộc có ra hay không? Lão
nhân họ Kiều rối rắm.

Cùng lúc đó, lão nhân thứ nhất cũng băng khoăn, do dự, bên tai như có vô số
con ruồi. Lão nhân mới về nhà đã bị tiểu đệ tử đáng yêu quấn quýt nhức đầu.
Vấn đề là lão nhân uống say, nửa mê nửa tỉnh. Khi lão nhân uông rượu luôn canh
thời gian chính xác, lúc lão rời khỏi tửu quán chưa hoàn toàn say, mãi khi về
nhà mới gục.

Tiếp theo lão nhân có phản ứng khi say là nói lung tung, hôm sau sẽ quên hết.
Ví dụ lão nhân hứa đủ điều đến ngày thứ hai là quên sạch, có thể lão sẽ thấy
đủ loại ảo giác. Cho nên lão nhân không muốn say quắc cần câu trước mặt người
khác, có mấy lần lão bị xấu mặt, hứa lung tung bị người cười chê, trấn lột,
đành khóc hận móc túi ra.

Tối hôm nay lão nhân chưa hoàn toàn say, nhưng vì lúc trước từng xảy ra nhiều
bi kịch, lão bản năng không phân rõ tiểu đệ tử trước mắt là thật hay giả,
cưỡng ép mình đi ngủ.

Đúng vậy, sau khi lão nhân đi ngủ là không còn hành động say sưa.

– Lão già chết tiệt, mau tỉnh lại, nếu không tỉnh thì ngày mai ta sẽ nói lão
say rồi hứa cho ta một bảo bối!

Liễu Mị Nhi buồn bực muốn chết, nàng đã kêu lão nhân một canh giờ nhưng lão
không chịu tỉnh. Tên khốn vừa xé giấy vừa đánh mông nàng cứ ám ảnh trong đầu
Liễu Mị Nhi, nàng không chỉ muốn biết tại sao không giải được phù văn trận đó
càng muốn báo thù.

Về chuyện bị đánh mông tuy Liễu Mị Nhi tức giận nhưng không dám nhắc đến báo
thù. Mặc dù Liễu Mị Nhi điêu khoa nhưng cũng lương thiện, khi Vu Nhai rời đi
đang đột phá, nàng cứ ngăn cản không cho hắn đi, may mắn cuối cùng hắn thuận
lợi đột phá nếu Liễu Mị Nhi không biết làm sao bù đắp lỗi lầm. Liễu Mị Nhi tự
cho rằng Vu Nhai vội vã rời đi là vì đột phá.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận