Quan Vân Long âm trầm nói:
– Đang đột phá địa binh sư sao? Không biết nhận thêm một đao của ta còn có
thể đột phá không?
Từ khi nào tay Quan Vân Long cầm một thanh quan đao to, lần này là đao thật.
Thất hoàng tử không thể để Quan Vân Long ra tay, quát ngăn lại:
– Đủ rồi, đừng quên đây là nơi nào.
Quan Vân Long nhíu mày, một lúc sau mới đáp:
– Xin lỗi thất hoàng tử, bởi vì tiện chủng này đã từng thương tổn muội muội
của ta nên không nhịn được.
Quan Vân Long không miễn cưỡng, gã cất quan đao to, nói:
– Tạm thời tha cho ngươi một mạng. Hy vọng ngươi có cơ hội ra sân trong kế
hoạch thần binh, khi đó ta sẽ cho ngươi biết kết cuộc nhục nhã Quan gia ta.
– Nếu như là người của Độc Cô gia không biết có thu lại kiếm đã rút ra và
dính máu?
Có lẽ Vu Nhai đang đột phá địa binh sư nên giọng hắn hư vô nhưng rõ ràng lọt
vào tai mọi người. Đám người chợt nhớ lúc trước người này nói trước kia hắn
tên là Độc Cô Nhai.
Đúng vậy, nếu là Độc Cô gia sẽ rút kiếm về sao? Sẽ không, đa số người Độc Cô
gia sẽ không làm như vậy.
– Ngươi . . .!
– Rút về còn muốn rút ra? Ha ha ha ha ha ha! Quan gia chỉ có thế.
Vu Nhai cuồng cười, thanh âm hư vô. Thân hình Vu Nhai chậm rãi biến mất khỏi
tầm mắt mọi người, bất giác hoa cỏ ven đường nở rộ như mùa hè. Phía cuối đường
mơ hồ cảm giác hơi thở địa binh sư, Vu Nhai đã đột phá.
– Tiện chủng chết tiệt!
Quan Vân Long tức giận người run run, gã đúng là không thể hành động không
kiêng nể gì như Độc Cô gia. Quan gia đúng như Vu Nhai đã nói, hạng hai vạn
năm. Từ khi Huyền Binh đế quốc dựng nước đến nay Đao vực hành tỉnh chưa từng
vượt qua Kiếm vực.
– Quan huynh cần gì để bụng như vậy? Ai cũng biết Độc Cô gia tự phụ, có một
ngày sẽ gieo nhân nào gặt quả ấy.
Cao thủ Hô Diên gia của Tiên vực tới gần nói:
– Huống chi người này chỉ là tiện chủng Bắc Đầu, không phải người Độc Cô gia.
– Nếu Độc Cô gia sẽ xuống dốc thì đã sớm bị, tại sao ngàn năm qua vẫn đứng
sừng sững ở Bắc cương đế quốc?
Cao thủ Dương gia thuộc Thương vực lạnh nhạt nói:
– Đương nhiên hắn nói một câu làm ta không thích nghe, hạng hai vạn năm? Vạn
năm bao giờ? Tuy đây không phải chuyện đáng để khoe nhưng Dương gia Thương vực
của ta cũng thường chiếm vị trí hạng hai, bao gồm trong thời đại này.
Quan Vân Long chuyển mục tiêu sang Dương gia:
– Ngươi . . .!
Cao thủ Dương gia thuộc Thương vực thản nhiên nói:
– Ngươi hãy nghĩ kỹ, đừng buộc ta rút thương ra, nếu không đấu ra trò thì ta
sẽ không thu về.
Mặt Quan Vân Long đỏ hồng, cao thủ Dương gia thuộc Thương vực đnag mỉa mai gã
vừa thu đao. Người xung quanh tim đập nhanh lắng nghe, đặc biệt đám công tử
trác táng Trầm Lâm Trúc mở rộng tầm mắt. Đối diện hoàng tử, nhi tử của hoàng
đế rút về huyền binh của mình là sỉ nhục.
Đây chính là thiên tài thượng lục tỉnh sao? Quả nhiên là ai nấy tự phụ, nhưng
thử hỏi trong cường giả thế hệ trẻ của đế đô có mấy ai không kiêng nể gì như
bọn họ? Đây là sự quyết đoán của mười tám gia tộc binh khí Huyền Binh đế quốc.
Đương nhiên nếu ở trước mặt hoàng đế thì dù là Độc Cô gia cũng phải cụp đuôi,
dù người trẻ tuổi không chịu, thế hệ trước sẽ buộc bọn họ. Trong tổ huấn các
gia tộc binh khí có một điều là trung thành với hoàng đế. Còn những hoàng tộc
khác thì tùy tình huống, dù đó là ai, có thân phận gì.
Thất hoàng tử cố nén tức giận:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Nếu các vị muốn quyết đấu thì trong Hoàng thành có khá nhiều nơi để đấu.
Gã đường đường là Thất hoàng tử, mệnh lệnh của gã trở thành sỉ nhục? Đây đúng
là nhục nhã cho Thất hoàng tử. Nhưng phải công nhận dù gã là hoàng tử cũng
không dám tùy tiện ra lệnh cho gia tộc lĩnh chủ thượng lục tỉnh.
Thất hoàng tử nói:
– Nhưng ta thấy kế hoạch thần binh của Huyền Thần điện sắp bắt đầu, khi đó
các ngươi không tránh khỏi có va chạm, ráng nhịn là hơn.
Cao thủ đại biểu bốn hành tỉnh không lên tiếng, im lặng trở về chỗ ngồi của
mình. Tất nhiên bọn họ sẽ không chiến đấu vào lúc này, nhưng bão lòng đã uấn
nhưỡng.
Mọi người trong Ngự Hương viên thở hắt ra, tình hình căng thẳng đã kết thúc.
Buổi dạ hội bình thường này ra nhiều chuyện khiến người bất ngờ. Ác đồ, phù
văn sư, lẻn vào Hoàng thành, đấu tranh nghề nghiệp, các giai đoạn kinh tâm
động phách.
Đám người Trầm Lâm Trúc nhìn hướng Vu Nhai rời đi, bọn họ nhớ lại quá khứ, con
mắt xoay tròn. Chân chất, rụt rè, xấu xa vô sỉ, gan to bằng trời, bá đạo cứng
rắn, đâu mới là Vu Nhai?
Có một điều chắc chắn rằng Vu Nhai rất đáng sợ.
Đúng rồi, Liễu Mị Nhi thường ngày điêu ngoa sao bây giờ lặng im? Liễu Mị Nhi
bị đánh mông trước mắt bao người.
Mọi người chợt nhớ vấn đề này, tìm kiếm hội trường nhưng không thấy bóng dáng
Liễu Mị Nhi đâu.
Liễu Mị Nhi không còn mặt mũi tiếp tục dự tiệc, nhân dịp mọi người tập trung
chú ý vào thiên tài bốn hành tỉnh thì lặng lẽ rời đi. Một lúc sau đám người
nghe tiếng hét văng vẳng.
– Tên khốn họ Vu, có giỏi đừng đến bái phỏng sư phụ của ta, nếu không lão
nương sẽ cho ngươi đi vào không đi ra.
Đi vào không đi ra? Liễu Mị Nhi muốn làm gì họ Vu?
Đám người thầm nghĩ:
– Bà nội nó, bị tên vô sỉ kia ảnh hưởng tâm tình.
Mọi người phớt lờ hai cây thiết côn lúc này đang câm nín nhìn trời, lầm bầm:
– Liễu sư muội . . .
Một cây gậy sắt chợt lên tiếng:
– Chết tiệt, so tài nhận tài liệu rèn thua hắn, vũ lực thì hắn đã đến địa
binh sư. Đúng như hắn nói, huyền binh bản mệnh của hắn không phải Thâm Hải
Huyền Tinh Chuy mà là một cục gạch. Chúng ta làm sao thắng hắn đây?
– Dùng rèn.
Một cây gậy sắt khác đáp:
– Nếu hai ta hợp tác chưa chắc sẽ thua về vũ lực.
Mãi đến bây giờ vẫn không ai biết tên của tinh anh Thần Tượng hành tỉnh được
người tôn kính, thậm chí không người nhớ biệt danh Thần Tượng hành tỉnh.
Hai cây thiết côn thầm suy nghĩ cách báo thù cho Liễu sư muội, nếu ai biết
trong đầu bọn họ nghĩ gì chắc chắn sẽ nói: Các ngươi cũng bị tên vô sỉ nào đó
ảnh hưởng cảm xúc.
Dạ hội tiếp tục nhưng không còn không khí vừa rồi, bữa tiệc vội vàng kết thúc.
Mọi người biết sau này Liễu Mị Nhi khó thể lộ mặt trong Hoàng thành, thiếu nữ
đáng thương bị người đánh mông.
Mọi người không biết là nhờ chuyện này Liễu Mị Nhi tiến bộ phù văn vùn vụt.
Vu Nhai không biết có một nữ nhân chăm chỉ vì hắn, lúc này hắn đã ra khỏi
Hoàng thành. Có Thất hoàng tử ra lệnh, Vu Nhai rời Hoàng thành suôn sẻ. Tuy
Thất hoàng tử không thích câu cuối cùng của Vu Nhai nhưng vẫn cảm thấy hắn
đáng giá đầu tư.
– Địa binh sư, thì ra đây chính là địa binh sư.
Vu Nhai tản bộ trên đường cái Hoàng thành, cảm nhận lực lượng địa binh sư. Nếu
nói hoàng binh sư là tìm con đường thuộc về mình, kiên định tín niệm vô địch
thì địa binh sư là sinh sôi không dứt.