Triệu Hoán Thần Binh

Chương 647: Phú thân vương giới thiệu đến (hạ).

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai nhún vai nói:

– Đương nhiên là tìm Liễu đại sư.

Vu Nhai sẽ không nỏi thật hắn đi tìm Thủy Tinh, tiếp tục bảo:

– Tiếc rằng ta không tìm được Liễu đại sư nên trở về, ai ngờ Trầm huynh quá
nhiệt tình khiến ta không thể từ chối.

Mới rồi Liễu Mị Nhi nói Liễu đại sư đi tìm Kiều gia gia uống rượu nên dĩ nhiên
Vu Nhai không tìm thấy, lý do rất tốt.

Khóe môi Trầm Lâm Trúc co giật, gã cảm thấy mình là đồ ngốc.

Tên này diễn kịch quá đạt, người xung quanh gật gù đồng ý suy nghĩ của Trầm
Lâm Trúc, bây giờ nghĩ lại Vu Nhai diễn kịch giỏi như vậy đúng là rất hiểm.
Phải chăng bình thường Vu Nhai thích giả làm thiếu niên rụt rè, giả heo ăn
cọp?

– Ngươi tìm Liễu đại sư làm gì? Có mục đích gì?

– Đương nhiên là thỉnh giáo Liễu đại sư, có người giới thiệu Liễu đại sư là
phù văn sư rất lợi hại nên ta đến.

– Ai giới thiệu? Tại sao không viết thư cho Liễu đại sư hoặc ngươi có thể làm
chứng minh ra vào Hoàng thành.

Vu Nhai chân chất đáp:

– A! Hắn nói ta chỉ cần lẩn vào là thấy Liễu đại sư ngay, khi Liễu đại sư
nhìn phù văn của ta thì không cần chứng minh gì nữa.

Vu Nhai rất giỏi về nói dối, sự thật cúng đúng là vậy. Vẫn câu nói cũ, quá ít
phù văn sư. Nhưng cách làm này thật là càn quấy.

Tam công chúa bất đắc dĩ hỏi:

– Là ai giới thiệu ngươi đến?

Nếu là vị đại sư nào thì Tam công chúa không thể trút giận cho Liễu Mị Nhi,
đương nhiên bây giờ nàng cùng lắm là hành Vu Nhai một chút, không có vẻ gì
muốn trừng phạt kẻ xâm nhập.

Vu Nhai nói mấy câu bất giác giải trừ nguy hiểm.

– Chính là đại tướng quân Hoàng Phủ Dụ, chắc các người từng nghe nói? Hoàng
Phủ Dụ nói rất oách trong đế đô.

Lúc trước Vu Nhai vừa cắn đùi gà vừa suy nghĩ câu chuyện giả tạo thật hợp lý,
cuối cùng quyết định cách này. Chỉ có Hoàng Phủ Dụ là thích hợp.

– Đại tướng quân Hoàng Phủ Dụ? Là ai?

Mọi người chớp mắt, vài người dần biến sắc mặt, như Trầm Lâm Trúc. Nhóm Trầm
Lâm Trúc được gọi là tứ đại công tử đế đô, nổi tiếng ăn chơi trác táng, bọn họ
rất hiểu biết về tiền bối đời trước, cũng không cách nào đạt đến trình độ của
người đi trước.

Có người lên tiếng:

– Hình như phú thân vương có tên này.

Vu Nhai thầm nghĩ:

– Cha nó, Hoàng Phủ đại thùng cơm là thân vương?

Thất hoàng tử, Tam công chúa trầm ngâm một lúc sau nói:

– Đúng là hoàng đường thúc của ta.

Mọi người cũng nghĩ ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Nhai nhưng không còn địch ý. Chỉ
có Hoàng Phủ Dụ mới không cần viết thư hay chứng minh vào thành.

Chỉ có Hoàng Phủ Dụ mới gây sự thế này, kêu Vu Nhai trực tiếp lẻn vào Hoàng
thành.

Kiếm sơn hùng quan, Hoàng Phủ đại tướng quân lại hắt xì vài cái.

Hoàng Phủ Dụ thầm nghĩ:

– Hình như dạo này lão tử không đắc tội với ai?

Vu Nhai thả lỏng tinh thần, xem ra Hoàng Phủ đại tướng quân đúng là khá nổi
trong đế đô, nhưng biểu tình của mọi người tỏ rõ là nổi tiếng xấu. Tóm lại Vu
Nhai vượt qua một ải, sau này hắn tùy ý vào Hoàng thành dễ như chơi.

Vu Nhai không ngờ Hoàng Phủ đại tướng quân là thân vương.

Thất hoàng tử nói:

– Mặc kệ thế nào hãy giải phù văn trận này trước đi.

Thất hoàng tử thầm nghĩ:

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Là người Hoàng Phủ Dụ giới thiệu tưc là rất thân với hoàng đường thúc, chắc
tên này cũng là kẻ khiến người nhức đầu. Người như vậy thường là thiên tài,
tựa như hoàng đường thúc tuy hay gây sự nhưng sức chiến đấu siêu đáng sợ.

Thất hoàng tử mỉm cười nói:

– Ta biết ngươi sợ Mị Nhi muội muội đi ra sẽ dây dưa không bỏ. Chúng ta có
thể dùng cách khác giải quyết, ví dụ như các ngươi so tài ai phá giải khí kiện
phù văn trước mắt nhanh hơn thì người đó thắng, làm sư huynh hoặc sư tỷ, lại
còn được món đồ, được không?

Rõ ràng là Thất hoàng tử đang thu mua lòng người.

Liễu Mị Nhi giương nanh múa vuốt nói:

– Tiểu tử thối, hãy mau thả ta ra!

– Thất hoàng tử nói sai rồi, rõ ràng Liễu sư muội không giải được phù văn của
ta.

Vu Nhai kiêu căng nói:

– Nhưng vì khiến Liễu sư muội tâm phục khẩu phục, ta thấy đề nghị của Thất
hoàng tử không tệ. Ta sẽ giải phù văn trận cho Liễu sư muội trước.

Vu Nhai nói rồi chậm rãi đi hướng Liễu Mị Nhi trước cặp mắt bao người, bước
vào phù văn trận. Liễu Mị Nhi không xông lên quyết đấu với Vu Nhai mà mắt sáng
rực quan sát hành động của hắn. Nói thật là Liễu Mị Nhi cũng rất để ý, đương
nhiên nàng vô cùng tự tin, chỉ cần nhìn hắn giải trận thế nào là nàng sẽ học
được, nàng là thiên tài.

Vu Nhai không chút lịch lãm quý ông vạch trần suy nghĩ của Liễu Mị Nhi:

– Liễu sư muội đừng nhìn chằm chằm như vậy, chắc chắn sư huynh sẽ dạy Liễu sư
muội cách phá giải phù văn trận này.

Mặt và cổ Liễu Mị Nhi đỏ ửng.

Không đợi Liễu Mị Nhi tranh cãi Vu Nhai tiếp tục bảo:

– Bây giờ ta sẽ tay bắt tay dạy Liễu sư muội, đầu tiên hãy thu về hết trang
giấy nàng có thể thu về.

Từ khi Liễu Mị Nhi sinh ra trên đời lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực như vậy,
kệ nó, nàng bản năng thu trang giấy về.

– Tiếp theo . . .

Vu Nhai đang nói vươn bàn tay dính mở gà chùi vào quần áo Liễu Mị Nhi, mọi
người trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Vu Nhai nói:

– Xin lỗi, tay ta dính dầu, lau sạch trước rồi nói tiếp.

Người Liễu Mị Nhi run run, đặc biệt là khi ‘móng vuốt gà’ chùi vào áo nàng.
Nhưng Liễu Mị Nhi không nổi khùng lên, vì khi tay Vu Nhai đã sạch sẽ hắn vươn
ra cầm lây trang giấy trong tay nàng. Giây phút quan trọng đã đến. Mọi người
tạm quên trên bộ đồ của Liễu Mị Nhi in hai dấu tay mỡ khó coi, nín thở nhìn.

Xoẹt!

Thanh âm khẽ vang, mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động.

Trang giấy trong tay Vu Nhai bị xé thành mảnh vụn bay lên, hắn nói:

– Thu trang giấy về rồi dùng tay xé, sau đó dùng huyền khí chấn vỡ tầng mỏng
phù văn manh còn lại Liễu sư muội không giải quyết được, hoàn thành.

Vu Nhai nói xong thuận tay đánh tan phù văn chế tạo từ Luân Chuyển Thần Ấn
phong tự quyết, vỗ tay quay trở về bên cạnh đám người Trầm Lâm Trúc.

Mọi người rất muốn đánh hội đồng Vu Nhai, bao gồm Thất hoàng tử, Tam công
chúa. Bọn họ đã tin Vu Nhai là người Hoàng Phủ Dụ giới thiệu, cùng một tính
tình!

Nhìn giấy vụn đầy đất, người có hai vết dầu gà cực kỳ khó coi, toàn thân Liễu
Mị Nhi run run, nàng bùng nổ.

Liễu Mị Nhi quát to:

– Tên khốn kiếp, lão nương liều mạng với ngươi!

Vu Nhai núp sau lưng Trầm Lâm Trúc nói:

– Liễu sư muội làm vậy là không đúng, thua rồi sao có thể đánh người ta?

Trầm Lâm Trúc bị Liễu Mị Nhi đánh mấy cái nặng tay, lòng buồn bực. Trầm Lâm
Trúc không thể đánh trả, tứ đại công tử như gã mà bị thế này thật muốn khóc.
Liễu Mị Nhi là người lúc trước đứng đầu công tử ca nhìn trúng, không tính rất
mất mặt.

– Liễu muội muội, chúng ta đến giúp nàng!

Hai cây thiết côn lại muốn ra mặt cho Liễu Mị Nhi, lần này Thất hoàng tử không
ngăn cản.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận